Bên Lồng Ngực Trái

Chương 90: Thư Ký Mới




Hiểu Đông đưa Mộc Miên đến bệnh viện xem xét rồi băng bó cổ chân. Đôi cao gót cũng đã bị anh cất đi và thay bằng một đôi scandal thoải mái. Sau khi đã xong xuôi mọi việc thì mới đưa Mộc Miên về nhà. Vốn dĩ anh muốn đưa cô đến nhà riêng của cả hai để thư giãn nhưng đột nhiên lại có công việc đột xuất nên đành phải về nhà của cô ở trung tâm thành phố. Vả lại ít ra ở đây cũng có bà Trần chăm sóc khiến anh càng an tâm hơn.

Chiếc xe dừng lại bên trong sân ngôi của biệt thự trắng. Hiểu Đông xuống xe rồi đi vòng sang ghế phụ bế Mộc Miên ra ngoài. Kể từ lúc trở về từ nhà hàng thì có thể thấy rõ tâm trạng của anh không được tốt cho lắm, dù vẫn cưng chiều cô hết mực nhưng dường như trong ánh mắt đã ít đi phần nào những tia vui vẻ.

Vào đến phòng khách thì đã chạm mặt bà Trần đang xem tạp chí ở sofa. Trông thấy Mộc Miên bị thương khiến bà lo lắng mà bất giác thốt lên:

- Ơ? Con bị làm sao thế?

- Con chào bác!

-

Hiểu Đông chào bà rồi đặt Mộc Miên xuống sofa. Vừa ngồi xuống thì cô đã đáp:

- Sàn trơn quá nên con bị trật chân thôi. Anh Đông đưa con đi khám rồi, mẹ đừng lo.

Mộc Miên ngẩng đầu nhìn Hiểu Đông đang đứng bên cạnh rồi mỉm cười dịu dàng. Anh cũng ngồi xuống ghế, tay chủ động đặt lên nơi đã được băng bó, còn miệng lại hỏi:

- Em thấy khó chịu không?

- Cũng có một chút. Nhưng không sao, em chịu được.Ngồi ở một bên nhìn họ trò chuyện vui vẻ với nhau, chưa kể là thấy được con gái của mình đã tìm được một người yêu thương và quan tâm hết mực khiến bà Trần vô thức nở một nụ cười hiền. Cuối cùng thì sau bao nhiêu năm mới được nhìn thấy cô sống trong hạnh phúc, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để bà an lòng rồi.

Giương mắt nhìn Hiểu Đông, bà Trần không giấu được nụ cười đang hiện hữu trên môi, khẽ nói:

- Bác cảm ơn con đã luôn bên cạnh Mộc Miên.

- Dạ không sao! Không những bây giờ mà còn sau này nữa. Con muốn mình được chăm sóc cho Mộc Miên mỗi ngày.

Nhìn bà Trần rồi lại nhìn Mộc Miên, hai người nhìn nhau rồi tiếp tục phì cười. Đây chính là một trong những số điều ngọt ngào luôn diễn ra suốt nửa năm qua. Không ngắn cũng chẳng dài, tuy nhiên cả hai đều nhận ra mối quan hệ này của họ là do số phận an bài và đang phát triển rất đúng đắn.

Được rồi! Hai đứa ngồi chơi đi. Mẹ vào trong dặn dò chị tư chuẩn bị bữa tối. Hiểu Đông cũng phải ở lại dùng cơm với bác.

Da!

Anh dõng dạc trả lời rồi cùng Mộc Miên ở phòng khách trò chuyện thêm một lúc. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau nhận được một cuộc gọi thì đã chào bà Trần ra về. Trước khi đi còn dặn dò đủ thứ chuyện trên trời dưới đất khiến Mộc Miên suýt chút là phì cười. Kể từ lúc cả hai ở bên nhau thì Hiểu Đông lại nhiều lời hơn hẳn.

Bà Trần đi ra phòng khách với cốc nước trong tay. Đưa nó cho cô rồi bà mới ngồi xuống bên cạnh. Mới đó mà hai người đã quen nhau được nửa năm, công việc chất chồng nhưng vẫn có thời gian riêng dành cho nhau thì cũng phục giới trẻ bây giờ thật.- Đông cứ như vậy à con? Mẹ thấy công việc của thằng bé nhiều quá.

Dạ! Anh ấy vừa làm chủ Diamond mà vừa phải phụ giúp bác trai lo việc kinh doanh của gia đình nữa, nên thời gian có hơi khắc nghiệt một chút.

Mộc Miên hớp một ngụm nước xong thì đặt cốc lên bàn và tiếp lời:



Dẫu sao thì chỉ có mỗi Tần Đinh ở bên phụ giúp cũng không ổn thỏa lắm, vậy nên con đã gợi ý tìm thư ký ở Diamond giúp anh ấy sắp xếp công việc, còn Tần Đinh thì cho cậu ấy học hỏi thêm để giúp quản luôn cả việc kinh doanh cũng tốt. Hiểu Đông cứ ôm đồm hết mọi việc như vậy thì về lâu dài chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

-

- Đúng là không ổn thật. Nhưng trước giờ Diamond không có thư ký sao mà bây giờ phải tuyển nữa? - Bà hỏi.

Dạ không! Chỉ có Tần Đinh quản giúp thôi mẹ. Đã tuyển dụng xong luôn rồi,

vài ngày nữa chắc sẽ vào việc thôi. Cũng chẳng biết Hiểu Đông bị làm sao, con phải nói gãy cả lưỡi mới đồng ý tuyển dụng thư ký.

- Như vậy cũng tốt. Hiểu Đông gánh vác được cả hai bên thì cũng mừng. Xem ra thằng bé này cũng rất giỏi.

Thấy bà Trần khen ngợi Hiểu Đông, Mộc Miên mỉm cười nhẹ nhàng rồi nhìn vết thương ở chân mình. Có anh bên cạnh thật tốt. Tuy công việc rất bận rộn nhưng luôn dành thời gian cho cô mỗi ngày. Chưa kể còn quan tâm, yêu chiều càng ngày càng nhiều hơn gấp bội. Ở bên cạnh anh không hề chịu một chút thiệt thòi, cũng chưa từng lớn tiếng hay cãi vã với nhau. Cô rất hạnh phúc khi có được một người luôn lắng nghe và thấu hiểu mình trong mọi chuyện.

Do hôm qua Mộc Miên bị trật chân nên Hiểu Đông muốn cô ở nhà dưỡng thương thật tốt, công việc tuy nhiều nhưng cứ đi lại với cường độ cao như vậy sẽ bị động đến vết thương khiến nó lâu bình phục. Công việc ở bộ phận thiết kế, ngoài những thiết kế quan trọng thì mọi thứ đã có Thịnh Hào lo liệu thay, còn giấy tờ đều do một tay Hiểu Đông xử lý.

Gấp hồ sơ trong tay mình, Hiểu Đông đặt nó lên bàn rồi hỏi người đàn ông ở phía đối diện:

-

- Hồ sơ này đã được hoàn tất đầy đủ, bao nhiêu lâu thì tôi sẽ nhận được kết quả?

- Trễ lắm là ba ngày sẽ xong thủ tục. Lúc ấy phía bên tôi sẽ thông báo với anh. - Anh ta đáp.

- Cảm ơn anh!

Hiểu Đông và anh ta bắt tay nhau xong rồi được Tần Đinh tiễn ra về. Đây là người ở bên phòng đăng ký kinh doanh. Chẳng bao lâu nữa ông Biện sẽ lùi về sau để Hiểu Đông nắm giữ tập đoàn kinh doanh của gia đình nên lúc này anh muốn sang tên chủ sở hữu Diamond lại cho Mộc Miên, và sắp tới cô cũng cần học thêm về việc quản lý công ty này. Cứ để cho cô học đi đã, còn chuyện sang tên thì để ổn thỏa rồi nói sau cũng không muộn.

[Cốc! Cốc! Cạch!]

Tiếng gõ cửa vừa vang lên thì cánh cửa cũng đã bật mở. Tần Đinh đi vào trong, theo sau anh ấy là một cô gái tầm hai mươi lăm tuổi. Tuy nhiên dung mạo lại rất trẻ trung, hoạt bát, nếu không biết tuổi trước thì còn lầm tưởng vừa mười tám đôi mươi. Phong cách ăn mặc vừa thanh lịch lại kín đáo, phù hợp với tiêu chuẩn chuẩn mực của một thư ký chuyên nghiệp. Tuy nhiên thân hình của cô ấy lại khá nổi bật nên vô tình phần nào đó cũng khiến đối phương nhận thấy có một chút gợi cảm.

Đưa cô ấy đến trước mặt anh, Tần Đinh nói:- Đây là Minh Anh, thư ký được tuyển dụng vài ngày trước, thưa sếp tổng.

Hiểu Đông chỉ ngước mắt nhìn cô ấy một lần, còn không quá hai giây. Ngồi xuống ghế, anh khẽ gật đầu rồi điềm đạm cất lời:

- Cậu triển khai công việc sắp tới cho cô ấy đi.

- Da!

Tần Đinh gật đầu song nói với Minh Anh:



- Cô đi theo tôi!

- Da!

- À đúng rồi!

Hai người họ còn chưa rời đi thì Hiểu Đông đã gọi, Tần Đinh khựng người lại rồi hỏi:

- Sếp còn việc gì cần dặn dò ạ?

Vừa mở laptop, anh vừa nói:

-

- Cậu dời lịch phỏng vấn sang ngày mai đi, chiều nay tôi sẽ về sớm.

Dạ! Không còn gì nữa. Tôi xin phép ra ngoài ạ.

Hai người họ rời khỏi văn phòng. Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn mỗi Hiểu Đông cùng bầu không gian yên tĩnh. Lại nhớ đến chuyện xảy ra ở bộ phận thiết kế khi Mộc Miên đã vào làm không bao lâu. Dẫu biết người đứng ở phía sau sắp xếp nhưng làm việc lại quá cẩn trọng, anh không còn cách nào khác để bắt thóp họ cả. Làm ầm lên thì chính là vu khống, hại nhiều hơn lợi. Chính vì thế nên cho đến thời điểm này Hiểu Đông chỉ có thể chú ý và nắm bắt từng bước đi của đối phương để tránh ảnh hưởng đến Diamond, chứ để vạch mặt hay triệt để đối đầu là điều vô cùng khó. Những bộ phận khác xem như vẫn ổn, chỉ có bộ phận thiết kế và bộ phận chế tác thì hầu như phải thực cẩn trọng trong ngày tháng sau này. Có lần đầu cũng sẽ có lần hai. Tốt hơn hết là đảm bảo được danh tiếng và chất lượng của Diamond trước đã.

[Reng! Reng!]

Vừa đưa tay về phía laptop thì đã nhận được một cuộc gọi. Hiểu Đông vừa nhìn thấy tên của người gọi hiển thị trên màn hình thì lập tức nhấc máy ngay.

- Anh nghe đây! Chân của em đã đỡ hơn chưa vậy?

[Cũng đỡ hơn một chút rồi, anh đừng lo. Chiều nay cha đi công tác về nên cha mẹ muốn gọi anh sang nhà dùng cơm tối.

- Anh vừa cho người dời lịch lại, cũng muốn về sớm để qua nhà với em. Nhớ

lắm rồi!

[Anh thiệt tình! Chẳng biết ngại một xíu nào hết trơn. Vậy anh làm việc đi nha, ' mình gặp.]

tối nay

Được! Em phải nghỉ ngơi thật tốt. Tối anh sẽ mua quà cho em.

Hiểu Đông lấy điện thoại ra rồi hôn nhẹ vào màn hình, trên môi cũng đã hiện hữu nụ cười ngây ngốc từ bao giờ chẳng hay. Mỗi ngày trôi qua đều nếm trải vô số ngọt ngào quá đỗi. Chuyện tình này đẹp đến mức anh cứ nghĩ mình đang đắm chìm vào một hũ mật ngọt, khó lòng dứt ra.

Suốt nửa năm qua, dù đã bên nhau được một quãng thời gian nhưng Mộc Miên vẫn chưa về nhà ra mắt cha mẹ của anh. Hiểu Đông biết cô rất bận rộn nên cũng không ép buộc để tránh tạo thêm nhiều áp lực. Đợi đến khi nào cảm thấy thực sự thoải mái thì cùng nhau về nhà cũng không muộn, chỉ cần Mộc Miên cảm thấy vui thì anh cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.