Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 99




Ngoài thành có một người trẻ tuổi họ Trang, tên là Nhất. Không sai, chính là

Nhất trong 1,2,3,4,5. Hắn vừa tròn 18, là một cử tử chuẩn bị thi khoa cử. Trong lòng Trang Nhất chỉ có đọc sách, một người ở trong ngôi nhà tách biệt bên ngoài thành, mỗi ngày sẽ có gã sai vặt đưa ba bữa cơm tới cho hắn, ngoài ra hắn không gặp ai.

Một ngày này Trang Nhất đọc sách tới nửa đêm, mắt thấy ánh trăng đã ngả về tây, sao mai mọc lên hắn mới quyết định buông sách và khoanh tay đi ra ngoài sân. Hắn nhìn trăng sao trên trời và khe khẽ thở dài.

Kỳ quái là ngoài cửa cũng truyền tới một tiếng thở dài của một cô gái. Một con quạ đen đập cánh bay khỏi cành thế là nàng kia lại than một tiếng rõ ràng hơn vừa nãy, cũng tràn đầy mềm mại.

“Sao cô nương lại thở dài?” Trang Nhất không rõ bản thân đang nằm mơ hay đây là hiện thực. Bởi vì nhà hắn vốn ở ngoại thành xa xôi, đừng nói phụ nữ, ngày thường đến con gà mái cũng không thấy.

“Quê nhà của thiếp bị hạn hán đã ba năm, không có thu hoạch nên mới cùng cha mẹ và anh trai rời đi, hy vọng có thể tìm một nơi đồng ruộng phì nhiêu. Tiếc rằng đi được nửa đường thì gặp cướp, trong lúc vội vàng thoát thân thiếp bị lạc người nhà. Thiếp đã tìm hai ngày nhưng không có kết quả. Hiện thiếp đã hai ngày không ăn uống, trên người lại không có lộ phí, phía trước không có đường, chỗ nào cũng là tuyệt cảnh thế nên mới phải than thân trách phận.”

Giọng nói kia giống cây mạ mới nhú, ở giữa còn xen vài tiếng nức nở cực nhẹ. Nó nện vào lòng Trang Nhất khiến trái tim hắn cũng nảy thình thịch.

“Tiểu sinh sống tại đây một mình, à…… nếu cô nương không để ý thì có thể vào dùng chút đồ ăn, lại nghỉ ngơi một lúc sau đó lại nghĩ cách.”

Trang Nhất tuy là người đọc sách, cái gì mà nhân trí lễ nghi hắn đều thuộc làu làu nhưng đầu óc cũng không bị mấy thứ này trói buộc. Hắn luôn có đạo lý của chính mình: Thứ trong sách vở được dùng để đi thi, nhưng thi cử sao có thể coi như cơm ăn? Sao có thể cứu được mạng người? Cũng đâu có thể lấp đầy những vực sâu của dục vọng trong lòng người! Tất nhiên nó không thể làm những việc ấy. Thế nên sách là sách, người là người, sách không thể trói buộc người mà con người cũng không thể việc gì cũng làm theo sách.

Nếu không sẽ mệt chết.

Trang Nhất là người tốt. Hắn không có chút ác ý nào với nàng kia, chỉ có đồng cảm. Nhưng người bên ngoài lại là một cô nương độc thân, so với hắn thì nàng ấy cần phải cảnh giác hơn nhiều. Nàng ấy đâu dám tùy tiền bước vào một ngôi nhà xa lạ.

Trang Nhất kiên nhẫn chờ nàng trả lời, trong lòng chắc mẩm nàng sẽ không đồng ý. Đồng thời hắn cũng nghĩ kỹ, nếu nàng kia không đồng ý thì hắn sẽ đưa

chút đồ ăn để nàng lót dạ.

“Vậy phiền công tử mở cửa.”

Lúc nghe thấy lời này Trang Nhất sửng sốt bởi giọng nói rất gần, hiển nhiên trong lúc vừa rồi nàng kia đã đi tới gần cửa.

Nàng không hề do dự khi nghe thấy lời mời của hắn.

Trang Nhất duỗi tay mở cửa, nương ánh trăng hắn thấy rõ bộ dạng cô nương đứng dưới tàng cây. Tóc nàng đen mượt như nước, eo thon mềm mại, một đóa hoa đỏ tươi cài bên mái khiến làn da của nàng càng thêm trắng ngần.

Nhưng so với đôi mắt kia thì những thứ đó đều không đáng nhắc tới.

Nàng ấy có một đôi con ngươi khác hẳn người thường. Mắt phải màu nâu, mắt trái màu xanh da trời giống hồ nước xanh biếc. Chúng nó giao hòa, chiếu sáng nhau, tuy màu sắc khác biệt lại không hề đánh nhau. Nếu nhìn lâu sẽ sinh ra

cảm giác muốn nhảy vào đó.

Gió lạnh thổi qua, cánh hoa trên đỉnh đầu bay xuống lả tả, rơi trên người Trang Nhất và đánh thức cái kẻ vẫn luôn trợn mắt há hốc mồm nãy giờ. Thư sinh vội nghiêng người qua một bên, tay chỉ vào trong nhà, miệng há ra nhưng không nói câu nào.



Cô nương kia chậm rãi đi vào trong phòng đọc sách của Trang Nhất. Sau khi ngồi xuống nàng ấy nhìn về phía hắn và nói, “Công tử, thiếp đói quá.”

Trang Nhất vội vã luống cuống đưa điểm tâm chưa ăn hết cho nàng. Hắn cũng chẳng kịp hâm nóng, cứ thế hốt hoảng dâng lên.

Nàng kia cầm một miếng điểm tâm, trong lúc ấy không biết là cố ý hay vô tình mà đầu ngón tay nàng ấy lại khẽ gãi qua lòng bàn tay Trang Nhất. Sau đó nàng nhìn hắn và cười nói, “Công tử, thiếp ăn no rồi nên muốn mượn giường của

công tử ngủ một chút. Bôn ba mấy ngày khiến thiếp vô cùng mệt mỏi, chân nặng trĩu không đi nổi một bước nào nữa.”

“Trang Nhất đồng ý à?” Uất Trì Thanh xoa xoa chóp mũi và buồn bực hỏi một câu.

Lưu Trường Ương gật đầu và nhân tiện nhìn vào mắt Uất Trì Thanh rồi hỏi, “A Thanh, nếu là ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?”

Uất Trì Thanh nắm chặt tay, “Thuộc hạ sẽ…… sẽ đuổi nàng đi….. đi ra ngoài.” Lưu Trường Ương nhíu mày, “Vì sao?”

“Nàng này không giống người tốt. Làm gì có cô nương nhà trong sạch nào lại

cùng đàn ông xa lạ ở chung một phòng. Nàng kia còn… còn…… như thế……”

“Lẳng lơ?” Lưu Trường Ương cười khúc khích và nói ra cái từ mà Uất Trì Thanh không tiện nói ra rồi mới nhẹ nhàng lắc đầu, “A Thanh à, ngươi đứng dưới góc độ người ngoài nhìn vào nên có thể phát hiện hành vi của nàng kia cổ

quái. Còn người trong cuộc chưa chắc đã tỉnh táo được như vậy, đặc biệt là Trang Nhất. Lúc ấy hắn còn trẻ, lại lần đầu tiếp xúc với một cô nương, đã thế cô nương kia lại nghiêng nước nghiêng thành, thế nên đương nhiên sẽ bị nàng ta dắt mũi.”

Dứt lời hắn tặc lưỡi một cái, “Còn nữa, A Thanh à……”

Uất Trì Thanh thấy hắn muốn nói lại thôi thì khó hiểu, “Điện hạ ấp úng thế là…… là vì sao?”

“A Thanh, chẳng trách ngươi một đống tuổi rồi còn chưa tìm được vợ.”

Tiếp tục nói về câu chuyện xưa kia. Cô nàng ấy ngủ trên giường của Trang Nhất một đêm, còn hắn thì ngồi một đêm trong sân. Lòng hắn tuy mênh mông, nhưng hành động lại không dám vượt quá giới hạn. Tới ngày thứ hai, nàng kia dậy sớm và đẩy cửa ra ngoài. Qua một đêm nghỉ ngơi nàng càng thêm rực rỡ, thật đúng là tuyệt sắc.

“Công tử, tối qua thiếp đã nghĩ mãi vẫn không có kết quả. Thiếp bơ vơ không nơi nương tựa, hiện giờ chỉ có thể dựa vào mình công tử. Mong công tử có thể cho thiếp ở lại đây mấy ngày rồi lại tính cách khác.”

Lời này vốn nên là Trang Nhất nói với nàng. Nhưng tối qua hắn đã thay đổi ý và quyết định hôm nay sẽ đưa nàng tới gặp cha mẹ, để họ tìm cách sắp xếp cho nàng. Ai biết nàng kia lại nói ra lời này, nếu hắn cự tuyệt thì có vẻ thất tín bội nghĩa.

Huống chi đôi mắt cô nương kia đẫm lệ, giọng như chim hoàng oanh, Trang Nhất vừa nghe đã không đành lòng nói một chữ không.

“Thiếp biết công tử đang chuẩn bị thi khoa cử, bên cạnh lại thiếu người hầu hạ. Không bằng để thiếp hầu hạ công tử mấy ngày, coi như báo đáp ân tình.” Nàng vừa nói vừa ngước đôi mắt hai màu lên nhìn Trang Nhất và thuyết phục hắn,

“Thiếp ở trong phòng chứa củi là được, ngày thường tuyệt đối không quấy rầy công tử. Công tử cần gì cứ gọi một tiếng.”



Nàng kia cứ thế ở lại. Nhưng nàng ta cũng không giữ lời hứa, dù Trang Nhất có gọi hay không nàng ta vẫn ra ngoài bưng trà đổ nước, quét tước, khâu vá. Bởi vì luôn trốn tránh gã sai vặt tới đưa cơm nên qua nửa tháng mà chẳng có ai phát hiện ra sự có mặt của nàng.

Một ngày nọ trời mưa lâm thâm, thời tiết lạnh đi nhiều. Trang Nhất ôn bài tới nửa đêm thì ngáp một cái và chuẩn bị đi ngủ lại nghe thấy cửa phòng mở ra. Nàng kia bưng một bầu rượu nóng tiến vào đặt trước mặt hắn và rót một chén đưa qua, “Trời lạnh, công tử uống chút rượu cho ấm người.”

Trang Nhất chưa từng cự tuyệt nàng ta, và lần này hắn cũng không thể nói không. Vì thế hắn uống rượu kia. Mà cô nương đó thấy thế thì lại đưa thêm chén nữa.

Sau khi uống ba chén hắn thấy đầu óc choáng váng. Bản thân Trang Nhất không phải kẻ có tửu lượng tốt, nhưng cũng không kém tới mức ấy. Hắn đỡ trán nghĩ

có lẽ vì đã lâu không uống rượu nên hắn mới say nhanh đến vậy.

Đang nghĩ ngợi hắn lại thấy chén rượu kề bên môi thế là nỗ lực ngẩng đầu lên thì thấy nàng kia chủ động cầm chén rượu kề sát. Một tay nàng ta đặt trên vai hắn, cả người mềm mại như quả hạnh chín mọng.

“Hắn uống hả?” Uất Trì Thanh tò mò hỏi.

Lưu Trường Ương cười, “Uống chứ. Chuyện phía sau hẳn ngươi cũng đoán được. Hai người họ chung giường, và đương nhiên Trang Nhất sẽ không đuổi nàng ta đi nữa. Huống chi trong lòng hắn thật sự thích nàng kia nên cũng muốn giữ người lại. Vốn hắn định chờ khoa cử xong sẽ báo cha mẹ và chuẩn bị cưới xin.”

“Công tử kể…… kể câu chuyện này là để A Thanh học …… học vị Trang công tử kia và sớm ngày …… sớm ngày có vợ ư?” Uất Trì Thanh lộ vẻ khó xử,

“Nhưng chuyện tự ý quyết…… quyết định hôn sự thật là…… không hợp đạo lý. Huống chi đâu có…… có mỹ nhân mắt hai màu bỗng nhiên rơi từ trên trời xuống đâu…..”

Lưu Trường Ương nghệt ra, mãi một lúc mới nghiến răng, “A Thanh, ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Sau khi Trang Nhất và nàng kia cùng giường thì gánh nặng trong lòng hắn cũng buông xuống. Ban ngày hắn khắc khổ đọc sách, buổi tối có mỹ nhân làm bạn.

Hai người chẳng chậm trễ việc gì, ngày tháng trôi qua như mộng ảo.

Nhưng đột nhiên ngày lành kia lại kết thúc, giống một tiếng sấm giữa trời quang, gần như đánh cho Trang Nhất ngất xỉu.

Nàng kia mất tích.

Một ngày nọ Trang Nhất tỉnh lại thì không thấy người bên gối đâu. Hắn sờ tay lên giường và thấy bên kia lạnh ngắt, hiển nhiên người đã đi từ lâu. Hắn hoảng hốt lao ra cửa tìm nhưng tìm tới trong thành, tìm mấy ngày mấy đêm cũng không thấy người đâu.

Nàng kia cứ thế biến mất, giống như khi tới, lặng lẽ không một tiếng báo trước.

Nhưng rõ ràng một đêm trước nàng còn rúc vào lòng hắn, tay nghịch tóc hắn và nghe hắn nói nhiều điều, về cha mẹ, chuyện nhà, khát vọng, nguyện ước……

Trang Nhất rùng mình và bỗng nhiên nhớ ra nàng này chưa từng kể về chuyện gia đình với hắn. Chỉ có ngày đầu tiên nàng nói bản thân bị lạc người nhà, sau đó chưa từng nhắc thêm một lần nào.

Nàng đến từ đâu? Nàng là ai? Thậm chí nàng tên là gì hắn đều không biết.

Hắn gọi nàng là cô nương còn nàng gọi hắn là công tử. Dù đã chung giường nhưng họ vẫn chưa kịp thay đổi xưng hô.