Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 100




Trang Nhất suy sụp một thời gian, không buồn ăn uống hay đọc sách. Trong đầu hắn chỉ có đôi mắt hai màu kia. Chúng như hồ nước và hắn chỉ muốn chìm trong đó rồi chết nơi đáy hồ.

Nhưng lúc trước ta cũng từng nói Trang Nhất là người lòng dạ rộng rãi. Người như thế khả năng sẽ bị đau khổ quật ngã chốc lát nhưng sẽ không có chuyện vĩnh viễn ngã không gượng dậy nổi.

Thế nên qua một tháng sau hắn dần tốt hơn. Không phải hắn không bi thương, chẳng qua hắn mang theo đau khổ ấy và tiếp tục đi về phía trước. Cho dù mỗi bước đều đau thì hắn cũng vẫn cố cắn răng đi qua.

Ban đầu hắn một lòng đọc sách, còn chăm chỉ hơn trước khi cô nương kia xuất hiện. Bởi vì hắn phát hiện lúc đầu óc bị thứ khác chiếm lấy thì bản thân sẽ không đau khổ nữa.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, có một ngày khi Trang Nhất đang ở trong nhà học tập chăm chỉ thì cửa nhà bị ai đó gõ vang.

Đây không phải thời gian gã sai vặt đưa cơm vì thế lòng Trang Nhất nảy lên.

Hắn bắt đầu chờ mong một khi mở cửa sẽ thấy đôi con ngươi khác màu kia. Vì thế hắn lảo đảo chạy tới, tay run rẩy mở cửa lại phát hiện người đứng bên ngoài là người bạn chơi thân với hắn từ nhỏ. Năm nay hai người đều sẽ thi khoa cử.

À, chúng ta tạm thời gọi hắn là Lý Nhị đi.

“Hiền đệ, ta sắp kết hôn, hôm nay ta tới đưa thiệp.”

Lý Nhị cười toe toét và đưa thiệp mời có chữ “Hỉ” đỏ thẫm trong tay cho Trang Nhất.

“Sao bỗng nhiên huynh lại cưới vợ? Trước kia ta chưa từng nghe huynh nhắc tới chuyện này, hơn nữa qua hai tháng là tới ngày thi khoa cử rồi.” Trang Nhất vừa thấy thiệp cưới trong tay thì mỉm cười và đón Lý Nhị vào nhà.

Lý Nhị cũng cười và đỏ mặt nói, “Cha mẹ ta mất sớm, người trong nhà cũng không nhiều nên ta không giống hiền đệ, không cần lệnh của cha mẹ hay lễ nghi rườm rà,” nói đến đây hắn lại cúi đầu cười ngượng ngùng, “Chỉ cần ta quyết, cô

nương kia cũng đồng ý là được. Còn chuyện khoa cử thì ta sẽ tập trung dốc sức sau khi thành hôn.”

Trang Nhất bừng tỉnh và vỗ vai bạn tốt, “Ta đã hiểu, huynh thích cô nương nhà ai, à, không đúng, phải là huynh ái mộ cô nương nhà người ta đến độ không

cưới vào cửa là sợ nàng bay mất đúng không?”

Nói tới đây, lòng hắn chợt tê rần và nghĩ tới người trong lòng đã không còn bên cạnh thì không cười nổi nữa mà lộ vẻ khổ sở, “Huynh đã làm đúng, một khi đã thích thì phải nhanh chóng cưới nàng vào cửa, tránh…… tránh đêm dài lắm mộng.”

Lý Nhị nghe thấy ẩn ý trong lời Trang Nhất và vội dò hỏi hắn có việc gì. Trang Nhất cân nhắc một lúc, cuối cùng cảm thấy việc này có ảnh hưởng tới mặt mũi nên không nói thật mà chỉ lấy cớ qua loa.

Tới ngày thành hôn của Lý Nhị, Trang Nhất tới sớm để hỗ trợ công việc. Nhà Lý Nhị chỉ có hắn và một em gái, số người ít ỏi nên khách mời cũng không nhiều, miễn cưỡng cũng chỉ đủ 3 bàn. Trang Nhất hỗ trợ sắp xếp còn Lý Nhị thì mang theo gã sai vặt đi đón dâu.

Không bao lâu sau tân nương tới. Nàng kia cưỡi con lừa chứ không ngồi kiệu, lụa đỏ khẽ bay lên để lộ vành tai nhỏ xinh.

Trang Nhất hoảng hốt cảm thấy thân hình và lỗ tai của tân nương hơi quen thuộc nhưng không nghĩ nhiều. Đợi tân nương được nha hoàn hồi môn đưa vào phòng ngủ hắn theo Lý Nhị tới chiêu đãi bạn bè thân thích. Cứ thế bận tới quá giờ Hợi, lúc khách khứa tan hết hắn mới có thể nghỉ tạm.



“Lúc này muộn rồi, ban đêm gió lớn, hiền đệ lại uống nhiều rượu nên chi bằng ở lại nhà kề bên này rồi ngày mai lại đi nhé?” Lý Nhị đề nghị và Trang Nhất cũng đồng ý. Vì tiếp khách nên hắn quả thực uống khá nhiều rượu, hiện tại đã hơi

choáng váng.

“Huynh không cần phải lo cho ta. Ta tự về phòng là được, huynh…… còn phải động phòng hoa chúc……”

Lời này của hắn mang theo vài phần bi thương nhưng Lý Nhị lại không nghe ra. Hiện tại lòng hắn tràn đầy suy nghĩ về tân nương nũng nịu đang chờ mình trong phòng. Bọn họ mới chỉ gặp một lần, sau đó đều là nhờ bà mối nhắn lời. Còn lúc này hắn đã được như nguyện, đưa mọi thứ mình có cho nàng.

Tuy hắn nghèo leng keng, trong nhà hầu như chẳng có thứ gì đáng tiền nhưng Lý Nhị biết hắn nguyện vì nàng mà đua một phen, đưa mọi thứ tốt nhất trên thế gian này cho nàng.

Lý Nhị vội vã đi tới phòng ngủ, còn Trang Nhất thì đi tới nhà kề và nghĩ tới bộ dạng vui vẻ của Lý Nhị thì bỗng nhiên rơi nước mắt.

Nhưng lúc còn đang hối tiếc khôn nguôi lại nghe thấy một tiếng hét to chói tai. Trang Nhất lập tức tỉnh rượu bởi tiếng hét kia là của Lý Nhị và nó tới từ căn phòng tân hôn tuy đơn sơ nhưng được trang trí tỉ mỉ kia.

Trang Nhất vọt qua, xông vào cửa thì thấy Lý Nhị phủ phục trên mặt đất, trước mặt hắn là một vũng máu đỏ bị ánh nến chiếu thành màu đen. Trong vũng máu là tân nương của Lý Nhị, trên cổ có một cái lỗ thật to đang chảy máu ào ào. Lụa đỏ che mặt rơi trong vũng máu để lộ khuôn mặt xinh đẹp của nàng kia, nhưng duy nhất đôi mắt là không thấy đâu.

Việc này kinh động toàn thành. Ai nghe câu chuyện tân nương chết trong đêm động phòng hoa chúc để lại tân lang khóc lóc thảm thiết cũng đều xúc động.

Nhưng kẻ hiềm nghi duy nhất —— nha hoàn hồi môn của tân nương lại biến mất. Dù người của nha môn đã lục soát cả thành, dù Lý Nhị không ăn không uống tìm khắp núi rừng chung quanh nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích của thị nữ kia.

“Vì sao nàng ta phải giết người?”

Có một ngày Trang Nhất thấy Lý Nhị tâm sự nặng nề khó tiêu nên mang theo rượu và thịt tới tìm hắn với mong muốn an ủi bạn mình. Nhưng sau khi uống xong vài chén đề tài lại vòng về chuyện này. Lý Nhị rưng rưng đẫm lệ, tay cầm chén rượu cũng run rẩy, “Vì sao phải giết chết nàng? Ta mới chỉ gặp nàng một lần nhưng đã yêu và hạ quyết tâm chỉ cưới nàng làm vợ.”

Trang Nhất thấy hắn như thế thì không tiện nói sang chuyện khác, cuối cùng chỉ đành tiếp chuyện, như vậy hắn sẽ có thể thổ lộ tâm sự trong lòng và cảm thấy khá hơn.

“Huynh và…… và tẩu tử quen biết như thế nào vậy?”

Lý Nhị cười khổ, trong ánh mắt có thêm chút cảm xúc, “Lúc ta đi trên đường thoáng thấy nàng cưỡi lừa đi tới. Lúc đi ngang qua bên cạnh nàng xốc khăn che mặt liếc ta một cái……”

“Chỉ một cái liếc mắt ấy,” Lý Nhị uống cạn chén rượu trong tay, “Hiền đệ biết không? Ta như bị đánh một gậy, cả người ngây ra, không thể động đậy.”

Hắn lại cười một tiếng, ánh mắt lướt qua cửa sổ và rơi xuống nấm mồ lẻ loi trong sân, “Lúc hoàn hồn ta vội đuổi theo nàng tới một tòa nhà rồi thấy nàng đi vào. Lúc đó ta mới hoảng hốt quay về nhà mình. Ta suy nghĩ một đêm, cuối

cùng vẫn không thể quên nàng ấy thế nên ta đã đưa ra quyết định dũng cảm nhất nhưng cũng khiến ta hối hận nhất cuộc đời này.”

“Sáng sớm hôm sau, ta lấy ra toàn bộ gia sản, mua ba thước lụa và một cái vòng ngọc mang tới nhà nàng cầu hôn. Đệ đoán xem thế nào? Hóa ra nàng cũng giống ta, cha mẹ mất sớm nên nàng đang ở nhờ một người cô góa bụa không

con. Cô của nàng thấy ta tới cầu hôn thì lập tức đồng ý, cũng định ngày để ta đón nàng vào cửa.”



“Lúc ấy ta cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời này,” Lý Nhị chống cằm, mu bàn tay hơi giật giật. Qua một lúc sau hắn mới dùng giọng mũi nói,

“Không ngờ mới vừa bái đường hai ta đã âm dương cách biệt, nàng thành người vợ đã qua đời của ta……”

“Huynh,” Trương Nhất cũng không nhịn được rơi nước mắt, “Hai người chúng ta đúng là cùng mệnh.”

Rốt cuộc hắn cũng thổ lộ chuyện của mình cho Lý Nhị, từ lúc gặp nàng kia, rồi sớm chiều ở chung, sau này uống rượu vào lại không nén được cùng nàng mây mưa ân ái rồi cuối cùng đột ngột mất nàng.

“Hiền đệ lại cũng giống ta, cũng trải qua cảnh ngộ như thế ư?” Lý Nhị ngừng tiếng khóc và nắm lấy tay Trang Nhất cười như mếu, “Hai chúng ta đúng là đáng thương.”

“Ta cũng chưa từng quên nàng,” Trang Nhất cười khổ, “Huynh biết không?

Nàng có một đôi mắt khiến người ta mất hồn mất vía. Đó là đôi mắt có hai màu khác nhau.”

Lý Nhị lập tức đánh rơi chén rượu khiến nó vỡ tan. “Mắt hai màu ư?”

“Một mắt màu lam, một màu nâu, thật sự đẹp như hồ nước.”

Lý Nhị thở hổn hển, môi run rẩy, “Người vợ đã mất của ta cũng có một đôi mắt hai màu.”

Trên đời này có thể có mấy người có mắt hai màu? Cả đời Trang Nhất mới chỉ gặp một người, huống chi trong ngày cưới của Lý Nhị hắn đã thấy nàng kia quen mắt nên trong lòng chắc chắn người mà hắn và Lý Nhị nhớ mãi không quên chính là cùng một người.

Đương nhiên Lý Nhị cũng đoán được, chẳng qua ánh mắt hắn nhìn Trang Nhất lập tức không đúng.

Cùng mây mưa, cùng ân ái, nếu những từ này được dùng cho bạn tốt và vợ mình thì dù là ai cũng không thể chấp nhận nổi đúng không?

Thế nên đó là lần cuối cùng Trang Nhất và Lý Nhị uống rượu với nhau. Từ đó về sau, tuy ngoài mặt bọn họ vẫn giữ lễ, nhưng trong lòng đã xa cách. Mặc dù về sau hai người trời xui đất khiến lại đi cùng một đường nhưng tảng băng trong lòng họ vẫn không thể phá vỡ.

“Sau…… sau đó thì sao?” Một cơn gió mang theo cát vàng bỗng thổi qua khiến Uất Trì Thanh phải xoa xoa mí mắt. Hắn giục ngựa đi lên trước vài bước che trước người Lưu Trường Ương.

“Không có sau đó nữa.” Lưu Trường Ương mở túi uống nước và ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua cát vàng nhìn thành trì thoắt ẩn thoắt hiện phía xa.

“Không…… Không có ư?” Uất Trì Thanh khó hiểu nhìn về phía hắn, “Vì sao nàng kia đã…… đã đi theo Trang Nhất rồi còn cưới …… cưới Lý Nhị? Hơn nữa, vì sao nha hoàn của nàng ta lại phải đẩy nàng vào…… vào chỗ chết? Mấy cái này điện hạ chưa nói…… nói rõ mà?”

Lưu Trường Ương nhướng mày, “A Thanh, ngươi nghĩ ta là tiên sinh kể chuyện hả? Ta còn phải kể có đầu có đũa, trước sau vẹn toàn ấy hả? Đây là chuyện có thật và nó nói cho chúng ta biết tình cảm giữa đàn ông với nhau dễ bị chia cắt thế nào.”

Hắn nói xong thì tự mình bật cười, khóe miệng cong cong.

Uất Trì Thanh bị sặc gió thì ho khan một tiếng và lẩm bẩm, “Theo ta thấy thì Lý Nhị kia thật…… thật không đúng. Lúc Trang Nhất và nàng kia ở…… ở bên nhau, hắn đâu có biết tương lai nàng kia sẽ cưới…… cưới Lý Nhị. Vì chuyện ấy mà hắn cắt đứt tình cảm anh….. anh em thì không phải kẻ quân tử.”