Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 92




Kim bạc xông thẳng vào mặt Lưu Trường Ương nhưng hắn mải che chở Chử Ngọc nên không thể tránh được. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy dưới chân hắn bỗng vang lên tiếng ầm ầm. Vài sợi khói đen theo ánh trăng bốc lên, trong mơ hồ còn có sánh sáng đỏ giống như ráng màu bốc hơi.

“Răng rắc.”

Kim bạc trên tay Sáu Ngón ngừng trước mũi Lưu Trường Ương, đầu hắn bị hai cái đùi siết chặt và vặn nửa vòng. Hiện tại hắn đang dùng cái gáy nhìn Lưu Trường Ương, đôi mắt nghiêng một bên và nhìn về phía kẻ vừa kết liễu đời mình trong khoảnh khắc.

Vừa nghe thấy xương cổ hắn gãy vụn, Tống Mê Điệt lập tức buông lỏng hai

chân và rơi xuống đất. Nàng vỗ vỗ tay và nhẹ vung chân đạp lên ngực tên kia. Sáu Ngón lập tức ngã ầm ầm xuống đất, đập nát cả mặt nạ Hoa đèn bà bà.

Ngươi lại cứu bổn vương một lần – Lưu Trường Ương lặng lẽ nói thầm lời này ở trong lòng. Con ngươi đen nhánh của hắn khắc sâu vẻ mặt đắc ý của nàng rồi bọc lại, quấn chặt.

Còn chưa kịp nghiền ngẫm thêm thì dưới chân hắn đã vang lên tiếng nổ lớn, ngọn lửa bốc lên tận lỗ hổng phía trên.

“Cháy, cháy…… điện hạ, mau rời khỏi đây……”

Tiếng người truyền đến khiến Tống Mê Điệt lắp bắp kinh hãi đồng thời nhận ra vì sao những người khác chậm chạp không tới chỗ này: Cả cái hang này đều là bẫy của Sáu Ngón. Hắn dẫn bọn họ vào đây rồi đốt lửa để một lưới bắt hết……

“Đi mau.” Tống Mê Điệt và Lưu Trường Ương luống cuống tay chân cởi dây thừng trên người Chử Ngọc nhưng vừa chuẩn bị rời đi thì khói đặc đã theo cửa động ùa vào giống như có yêu quái rời núi.

Lưu Trường Ương tự biết tình thế bất lợi nên ôm Chử Ngọc đưa cho Tống Mê Điệt, “Khinh công của ngươi tốt nên ngươi mang theo Ngọc Nhi rời đi từ lỗ

hổng bên trên.”

Tống Mê Điệt đang nôn nóng lại nghe hắn nói thế thì không hề nghĩ ngợi đã cõng Chử Ngọc muốn nhảy lên trên. Nhưng bàn chân còn chưa nhấc lên nàng đã nhớ ra cái gì đó và quay đầu nhìn hắn, “Còn điện hạ thì sao?”

“Ta sẽ tự nghĩ cách ra ngoài.” Hắn nhìn nàng, trong một chớp mắt hắn như đọc được đáp án mình đã chờ mong từ lâu ở trong đôi mắt ngấn nước kia. Tiếc rằng khói đen mù mịt ngày càng nồng vì thế hắn chẳng nhìn rõ được.

“Đi mau đi.” Hắn thúc giục, trong lòng toàn là lưu luyến. Bởi vì hắn biết đây có lẽ là lần cuối họ gặp nhau.

Tống Mê Điệt động đậy, miệng nói gì đó nhưng Lưu Trường Ương không nghe rõ bởi vì ngoài động bỗng nhiên vang lên tiếng nổ lớn như sấm.

Khói đen vốn đang giương nanh múa vuốt hơi tan đi, ánh lửa trên đỉnh đầu cũng đã tắt để lộ vầng trăng non như bị mạ bạc.

Một bóng người xuyên qua làn khói đặc chưa hoàn toàn tan hết và tiến về phía họ từ cửa động. Quân ủng giẫm lên xương vụn vang tiếng răng rắc. Chiến bào tung bay phía sau giống như lá cờ.

“Thần cứu giá chậm trễ khiến điện hạ hoảng sợ.” Trang Tử Hộc quỳ một gối và hành lễ với Lưu Trường Ương. Lúc ngẩng đầu đôi mắt thon dài kia lại chứa đầy nước mắt.

“Ban đầu nhà họ Miêu làm nghề đánh bắt cá ở khu vực này nhưng bọn chúng thường sẽ tới những vùng đất xa xôi lừa bắt trẻ con về. Mục đích ban đầu của chúng không phải vì kiếm tiền, mà dùng những đứa trẻ này cúng tế tà thần, dùng máu thịt của nạn nhân chế ra cái gọi là tiên đan để cường thân kiện thể.



Nhưng sau này việc đánh cá không đủ duy trì sinh kế và cung phụng hiến tế cho tà thần nên bọn chúng chậm rãi phân loại những đứa trẻ lừa bán được. Những đứa trẻ có diện mạo bình thường sẽ bị bán đi, còn những đứa có vẻ ngoài sáng

sủa sẽ để lại làm thuốc. Đống tiên đan không dùng hết cũng được bán với cái mác có thể trị được bệnh lao. Bọn chúng còn lấy cái danh chữa bệnh, đoán mệnh và bán số thuốc làm từ xương cốt trẻ con cho những ni cô hoặc phụ nhân để phá thai đồng thời thu lợi.”

“Lợi dày nên số lượng người tham dự vào việc làm ăn táng tận lương tâm này ngày một nhiều. Thần nhận được tin của Đình Bá Công là bắt đầu điều tra sau đó phát hiện tổng cộng có 11 hộ, 236 người tham dự vào việc này. Đây là những kẻ tiếp ứng và làm chi nhánh cho kẻ chủ mưu. Còn các cửa hàng bán thuốc thì nhiều không đếm xuể. Chỉ riêng trấn Kim Quang đã có hơn 40 tiệm thuốc, quán rượu, khách điếm, thậm chí cả trường tư thục chào mời thứ thuốc này.”

Trang Tử Hộc nói xong mới cẩn thận dùng nắp chén trà phủi bọt và dâng lên Lưu Trường Ương rồi rũ mi cười nói, “Chúng thần luôn ở biên cương xa xôi

nên làm gì cũng tục. Có điều thần vẫn nhớ trà này là thứ tiên đế thích uống nhất. Điện hạ nếm thử xem mùi vị thế nào?”

Lưu Trường Ương đón lấy chén trà, khuôn mặt bị hơi nước nhuộm đỏ hồng, “Trang tướng quân lại vẫn nhớ rõ cả trà mà phụ hoàng thích.”

Trang Tử Hộc đứng dậy và quỳ gối, chắp tay qua đỉnh đầu nói, “Ân của tiên đế, thần không bao giờ dám quên. Tuy thần bất tài nhưng tấm lòng này trời đất

chứng giám. Chỉ hận năm ấy thần bị quân man di bám chặt, không thể hồi cung cứu gia. Lúc sau hoảng hốt chạy về thì mọi sự đã rồi, chẳng còn kịp làm gì nữa.”

Nói xong hắn dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Lưu Trường Ương, trong giọng nói toàn là nghẹn ngào, “Năm đó thần muốn tiến cung chất vấn tên tiểu nhân cướp ngôi hoàng đế, mưu hại trung lương kia nhưng bị Đình Bác Công ngăn lại giữa đường. Ông ấy nói hiện tại thế lớn đã mất, có vào chất vấn cũng chỉ thêm một cái đầu người. Đình Bác Công còn nói với thần một câu: dưỡng

sức thật tốt, rồi sẽ có lúc cần đến. Thần đợi nhiều năm mới nhận được thư Đình Bác Công gửi nửa tháng trước.”

Ánh mắt sáng quắc của Trang Tử Hộc được ánh nến chiếu rọi thì càng sáng hơn. Bên khóe mắt của hắn có một vết sẹo do đao chém, “Điện hạ, thần cam tâm tình nguyện giao tính mệnh cho ngài.”

Lúc Chử Ngọc tiến vào thì Lưu Trường Ương và Trang Tử Hộc đang ngồi ở hai bên bàn trà và nói chuyện mặt đối mặt. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Nàng nhìn thấy hai bát trà kia đã sớm nguội nhưng vẫn đầy thì đi qua đổ trà sau đó rót hai chén mới.

Lưu Trường Ương thấy trà được đưa tới trước mặt mới nhận ra người tới là Chử Ngọc và duỗi tay cầm lấy tay nàng xoa xoa, “Muội mới vừa khỏe lại đã xuống giường ngay là sao?”

Trang Tử Hộc ngồi bên cạnh thấy thế thì hé miệng cười, “Không ngờ Chử đại thống lĩnh lại sinh được một đứa con gái trầm tĩnh thế này. May quá, con bé trông giống Chử phu nhân.”

Lưu Trường Ương chọc chọc trán Chử Ngọc, “Trang tướng quân mắng phụ thân của muội đó, muội không cãi vài câu à?”

Chử Ngọc khẽ thở dài một tiếng, “Tướng quân chỉ nói thật, không tính là mắng.”

Nói xong nàng nhìn cả hai, “Điện hạ, Trang tướng quân, vừa rồi hai người đang nói cái gì thế? Muội vào thì thấy điện hạ đang nhíu mày, hình như có việc phiền lòng.”

Trang Tử Hộc đã quan sát hai ngày và biết Chử Ngọc là đứa nhỏ trưởng thành sớm, lúc Lưu Trường Ương nói chuyện cũng không giấu nàng nên hắn cũng có gì nói đó, “Ta đang nói với điện hạ rằng phủ Đình Úy không có ba kẻ kia. Ít

nhất nửa năm trước ta về Trường Lăng báo cáo công tác không thấy bọn họ.” Ông ấy vừa nói vừa cười, khuôn mặt vốn thanh tú nhưng thêm vết sẹo ở khóe mắt nên có vài phần dữ tợn, “Trực Vu Hàm của phủ Đình Úy là bạn học cũ của



ta. Người này tầm thường lại bảo thủ và luôn kiên trì với ý tưởng phụ nữ không thể làm quan. Với trí tuệ và thái độ ấy thì chắc chắn ông ta sẽ không chọn ra ba kẻ tài năng hơn người kia đâu.”

Lưu Trường Ương rầm rì, “Cái gì mà hơn người, là cô ngốc thôi.” Chử Ngọc che miệng cười, “Trang tướng quân nói tiếp đi.”

Trang Tử Hộc nhấp một ngụm trà Chử Ngọc đưa và tiếp tục nói, “Ta thấy hơn một nửa của phủ Đình Úy hẳn đã nằm trong tay Giáo Sự phủ.”

Lưu Trường Ương liếc hắn, “Chúc Hồng?”

Trang Tử Hộc gật gật đầu, “Phủ Đình Úy chịu trách nhiệm điều tra những việc là ngự sử tấu lên. Giáo Sự phủ thì lo thăm dò dân tình. Vốn việc của hai bên đã có chút chồng chéo, hơn nữa Giáo Sự phủ là do kim thượng tự lập ra, Chúc

Hồng kia chắc chắn là tai mắt của ông ta. Kẻ đó có quyền lực rất lớn, ở trên cả các đại thần. Làm sao Trực Vu Hàm có thể cãi lời một kẻ như thế được?”

“Ý Trang tướng quân là ba người họ rất có khả năng là người của Giáo Sự phủ ư?” Lưu Trường Ương nhẹ vuốt bát trà, ánh mắt nhìn khói trắng bốc lên khiến mọi thứ mờ mịt.

“Điện hạ,” Trang Tử Hộc chốc khuỷu tay lên bàn, cả người hướng về phía Lưu Trường Ương và hạ thấp giọng nói, “Mặc kệ có phải hay không thì ba kẻ đó đã biết điện hạ tự ý rời khỏi Tây Chiếu, lại biết hai ta gặp mặt nên bất kể thế nào cũng không thể giữ lại.”

Chử Ngọc ở bên cạnh hạ giọng ho một tiếng thế là Trang Tử Hộc quay qua cười hỏi, “Tiểu thư có cao kiến gì sao?”

“Không thể giết,” Chử Ngọc nhìn hắn, đôi mắt cong lên, “Giết bọn họ thì Chúc Hồng sẽ biết, vậy chẳng phải sẽ nháo nhào lên à?”

Trang Tử Hộc lắc đầu, tàn nhẫn của quân nhân lóe lên trong ánh mắt, “Nơi này xa xôi, chỉ cần thần không biết quỷ không hay mà ném xuống hồ cho cá ăn thì Chúc Hồng cũng đâu có thể tìm chúng ta hỏi tội?”

“Các ngươi một hai đều thích băm người ra nuôi cá nhỉ!”

Lưu Trường Ương thì thầm nhưng Trang Tử Hộc không nghe rõ và quay đầu “A” một tiếng.

Lưu Trường Ương lắc đầu với hắn, “Việc này rất quan trọng, ba người này có quan hệ chặt chẽ với Tiếu Sấm, mỗi ngày đều hận không thể gửi 10 phong thư hội báo với triều đình về nhất cử nhất động của ta. Để ta nghĩ thêm đã rồi tính sau.”

Trang Tử Hộc thấy hắn có tính toán khác thì cũng không lên tiếng nữa mà xoay người hỏi Chử Ngọc, “Tiểu thư vừa khỏe lại, vẫn nên tĩnh dưỡng mấy ngày.

Chỗ này của ta tuy không thể so với vương phủ nhưng lang trung trong quân doanh đã đi theo ta nhiều năm, cũng đã quen với các vết thương do đao kiếm nên kinh nghiệm không tồi. Để ông ấy kê mấy đơn thuốc cho tiểu thư điều dưỡng.”

Chử Ngọc khom người cảm tạ. Lúc đứng thẳng, nàng dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn hai người và nói, “Thật ra nửa đêm muội tới là vì có chuyện không rõ nên mới không ngủ yên.”

Lưu Trường Ương đang chăm chú thưởng thức trà nghe nàng nói thế thì ngẩng đầu hỏi, “Chuyện gì khiến muội không thể yên giấc vậy?”

“Sáu Ngón,” Chử Ngọc nhíu chặt mày, “Hắn từng đưa muội tới một căn nhà bằng đất không có người ở. Lúc ở đó muội may mắn thoát nạn, nhưng mấy đứa trẻ khác lại không thoát được cái chết.”

Nói đến đây nàng hơi ngừng một lát, khóe mắt đỏ hoe, “Muội vốn tưởng hắn chỉ có một mình, nhưng muội đã sai. Đống thi thể của những đứa trẻ khác bị thuộc hạ của Sáu Ngón đốt cháy. Bọn chúng có bốn năm người, cứ thế xuất hiện ở nơi núi hoang rừng thẳm. Khi đó muội mới biết chúng đã chờ ở bên ngoài, chỉ cần Sáu Ngón ra lệnh là làm việc.”