Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 91




“Chỉ còn lại mình Chử Ngọc,” Lưu Trường Ương lại cười cười, trong giọng nói chỉ toàn thê lương đánh thẳng vào lòng người, “Con bé được sinh ra trên đường nên khi đó vẫn là đứa trẻ nửa tháng. Một bàn tay người lớn là đủ ôm lấy nó, cả người nhỏ không khác gì con mèo con.”

“Bảo sao ngài lại biết dỗ trẻ con.” Tống Mê Điệt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu và ngước mắt trộm liếc hắn thì thấy Lưu Trường Ương lại để lộ sắc màu ấm áp.

“Chăm sóc trẻ con không dễ,” hắn lắc đầu than thở, “Ăn uống tiêu tiểu, cái nào cũng phải nhọc lòng. Lúc chúng ta vừa tới Tây Chiếu, vị kia còn không …… ‘tốt bụng’ như bây giờ. Cơm ăn, áo mặc lúc ấy rất khan hiếm, thậm chí quần áo cũng phải tự khâu vá. Đám A Thanh tay chân vụng về nên đâu biết làm quần áo. Cuối cùng quần áo trên người Ngọc Nhi đều do ta tự tay làm. Mà đứa nhỏ lại lớn nhanh nên một bộ quần áo mặc chưa tới nửa năm đã lộ cổ tay và ta đành phải hủy đi may vá lại.”

Hình ảnh Cảnh Vương điện hạ xe chỉ luồn kim quả thực quá sức tưởng tượng của Tống Mê Điệt vì thế nàng cười gượng một tiếng, “Ta cũng chẳng biết may vá.”

Lưu Trường Ương quay đầu nhìn nàng chăm chú một lúc lâu mới lắc đầu nói, “Học chút đi, nếu không phu quân của ngươi trong tương lai chắc chắn thảm.”

Tống Mê Điệt hừ một tiếng, “Cái này điện hạ không phải nhọc lòng. Ta không kén chọn, chỉ cần kẻ nọ có thể giúp ta đầy bụng là được. Phải ăn no mới có sức luyện võ đúng không?”

Nói xong nàng lại phát hiện người bên cạnh trầm mặc. Lưu Trường Ương nhìn mũi nhưng ánh mắt lại như nhìn vào trong lòng và rơi vào cõi hư vô.

“Nấu cơm cũng không khó lắm.”

Mãi lâu sau bên tai nàng vang lên một câu nhưng Tống Mê Điệt lại thấy tai ù lên như có ong mật vây quanh, cả người giật mình, “Hả?”

Hắn không nói gì mà quay đầu nhìn thẳng nàng, con ngươi giống như bị nhuộm mực, vây nàng trong ánh mắt của mình.

Cũng may lúc này thuyền nhỏ đột nhiên lắc lư, sau đó là tiếng Uất Trì Thanh truyền tới giúp nàng giải vây.

“Điện hạ, người đánh cá dẫn đường nói kia chính là đảo trẻ con.”

Cả hòn đảo bị cây lớn bao phủ, nhìn từ xa sẽ thấy nó như một quả cầu bằng cây xù xù, không chỗ nào không xanh tốt.

Lúc thuyền tới gần đã dọa đám chim chóc ở nơi này. Chúng bay thành đàn bên trên hòn đảo rồi bay về nơi xa lúc này chỉ còn sót lại chút ánh nắng cuối ngày.

Nhưng Lưu Trường Ương lại nhíu mày thật chặt và nói nhỏ một câu với Uất Trì Thanh ở bên cạnh, “A Thanh, ta cảm thấy Chử Ngọc không ở đây.”

Uất Trì Thanh kinh hãi, mày rậm nhíu lại gần như che khuất đôi mắt, giọng hạ thấp, “Nhưng đây là chính miệng lão già kia nói ra. Điện hạ, ông ta đã nói

chuyện với ngài thì không thể nào nói dối được.”

“Ta biết,” Lưu Trường Ương hơi híp mắt nhìn nơi xa: Hòn đảo này bừng bừng sức sống, hắn thậm chí có thể mường tượng ra cảnh con thỏ hoang chạy khắp nơi, những con bướm dập dờn trên các bụi hoa. Tất cả những điều này thực sự không hợp với một kẻ dám ra tay diệt sạch nhà họ Tôn.

“Nhưng nếu Sáu Ngón, không, là Miêu Tiểu Thiên không nói thật với cha hắn thì sao.”



Uất Trì Thanh thấy lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi khiến chuôi kiếm cũng lạnh lẽo theo, “Điện hạ có ý gì?”

Lưu Trường Ương bỗng nhiên nhớ tới một hòn đảo nhỏ mà bọn họ mới vừa đi qua. Nó được tạo ra bởi đá ngầm, không có một ngọn cỏ, nhìn từ xa thấy giống một người khổng lồ bằng đá nửa nằm trong nước.

“Để ngừa mọi khả năng chúng ta sẽ chia làm hai đường.” Hắn đưa ra quyết định và nhẹ giọng ra lệnh.

Trên bãi đá ngầm có vô số hang động, thoạt nhìn không khác gì đôi mắt của đầu lâu khô, đen sì, trống rỗng, liếc một cái không tới cuối.

Kỳ Tam Lang nhìn đống hang động kia và cười lạnh, “Người ta đều nói thỏ khôn có ba hang, Sáu Ngón này còn tìm được cho mình một nơi có cả trăm hang.”

Vừa dứt lời Tống Mê Điệt đã thò đầu ra từ một hang đá ở thấp nhất, trên mặt là kinh ngạc và tức giận, “Chúng ta tìm đúng chỗ rồi. Hắn quả thực đã thiêu đám trẻ con ở đây.” Nàng nghiến răng, khuôn mặt xinh đẹp phồng lên đỏ bừng,

“Trong hang có vết cháy, còn có di cốt chưa thiêu hết.”

Mọi người nghe nàng nói thế thì kinh hãi. Ngay cả Mạc Hàn Yên luôn bình tĩnh cũng không tránh khỏi xúc động nhìn qua. Nàng cảm thấy rất nhiều khuôn mặt nho nhỏ tái nhợt thò ra khỏi những hang đá tối om kia với hai hàng huyết lệ và nhìn về phía mình.

Lưu Trường Ương lại khác những người còn lại. Hắn vừa kinh hãi, vừa sợ hãi sâu hơn. Hắn sợ mất đi Chử Ngọc, đứa nhỏ một tay hắn nuôi lớn. Mới vừa rồi còn không đến mức ấy, nhưng lúc này càng đến gần chân tướng hắn càng sợ hơn, chân cẳng như nhũn ra, mỗi bước đi đều phải cố gắng nỗ lực.

Vách đá kia bị hun đen nhánh, trên mặt đất là những mảnh xương vụn vàng giòn bị hắn không cẩn thận giẫm phải, trong không khí là mùi khét và hôi thối……

Trong đống tro cháy đen hắn phát hiện một cái đầu lâu hoàn chỉnh mắc ở một góc, trong hốc mắt có con cua bò ra, miệng nó ngậm một ngón tay cháy đen.

Bước chân của hắn ngừng lại, cả người hơi nghiêng đi lại nghe thấy Tống Mê Điệt thở hổn hển nói, “Ta chắc chắn phải băm vằm tên súc sinh này thành tám mảnh rồi ném vào hồ cho cá ăn. Không, ném cho cá ăn thì quá tốt cho hắn. Ta còn muốn dán ác chú lên phần mộ tổ tiên nhà hắn, để cả nhà này phải nếm hết đau khổ nơi âm ty địa phủ, đời đời không được siêu sinh.”

Nàng chưa bao giờ nói những lời ác độc như thế vì vậy Lưu Trường Ương hơi ngây ra và bị cơn giận dữ của nàng lây sang. Hơi lạnh trong cơ thể hắn đột nhiên tan hết, bước chân cũng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn.

Hắn giẫm lên mặt đất đầy xương vụn và đi sâu vào trong hang động, đế giày phát ra tiếng răng rắc vang vọng.

Phía trước có ánh sáng, không phải ánh lửa mà là ánh trăng nhưng cát trắng trút xuống và bày ra từng đốm sáng trong hang động.

Lưu Trường Ương và Tống Mê Điệt đang tiến vào tầng trên cùng của hang động. Họ hoàn toàn không mường tượng được phần dưới cùng của nó cũng không hề tối tăm kín mít mà có một cái lỗ thật to giống cái miệng đang cố gắng nuốt lấy ánh sáng.

Giữa ánh trăng có một người đang đứng, tay chân bị cột vào một cây gậy gỗ, đầu hơi nghiêng qua một bên giống như đang thành kính cầu nguyện với trời

cao. Nhưng đôi mắt nàng lại nhắm chặt, nếu không phải tóc cũng bị trói trên cọc gỗ thì đầu nàng đã sớm gục trên vai.

“Ngọc Nhi.” Lưu Trường Ương vội vã gọi nhưng đứa nhỏ chẳng đáp, hai mắt vẫn nhắm chặt, khuôn mặt nhỏ bị ánh trăng nhuộm thành màu xanh trắng.

Nhưng dù nôn nóng đám Lưu Trường Ương cũng không tùy tiện đến gần Chử Ngọc. Cái bẫy này Sáu Ngón từng dùng ở từ đường nhà họ Tôn, ai biết được hắn có dùng lại lần nữa hay không?



Huống chi con mồi hắn dùng lần này lại là Chử Ngọc.

Trong bóng tối phía sau lưng Chử Ngọc có thứ gì đó động đậy. Ngay sau đó khuôn mặt của Hoa đèn bà bà lộ ra dưới ánh trăng giống như trồi lên từ đáy nước. Nó chui vào tầm mắt mỗi người, khóe mắt và đuôi lông mày toàn ý cười nhưng chỉ khiến người ta sợ hãi.

Sáu Ngón dùng bàn tay thừa một ngón để xốc mặt nạ lên. Cái mũi cao bất thường của hắn bị mặt nạ ép đến đỏ lên, đôi mắt sâu nay càng thâm trầm hơn và khó thấy rõ. Nó như hai ngọn đèn lồng mờ nhạt bị gió thổi lập lòe.

Hắn đi đến bên cạnh Chử Ngọc, ánh mắt tinh tế xẹt qua khuôn mặt đứa nhỏ, từ mũi, vành tai tới môi sau đó dùng ngón tay thừa ra vuốt từ cái trán đầy đặn tới cằm.

Lưu Trường Ương siết chặt nắm tay nhưng vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt Chử Ngọc. Thấy ngực con bé vẫn hơi phập phồng hắn mới

thoáng an ổn một chút.

Tống Mê Điệt huýt một tiếng sáo về phía cửa động để thông báo cho những người khác bọn họ đã tìm được người. Nhưng đáp lại nàng lại là một tiếng cười như tiếng quạ kêu.

“Nàng rất giống một người. Người kia cũng bị đốt thành một nắm tro ở nơi này,” Sáu Ngón lại cười một tiếng, “Đó là lần đầu tiên ta tới hòn đảo này. Lúc tiến vào trong hang ta thấy rất nhiều thi thể chưa cháy hết nên đã sợ tới độ chân mềm nhũn không đi nổi. Là ông nội kéo ta đi.”

“Ông nội treo nàng lên đây, đúng, chính là cọc gỗ này. Lúc ấy nàng đã chết ngắc, trên đầu là vết máu khô cứng che đi đôi mắt. Ta gần như không nhận ra nàng. Sau đó ông nội đưa cho ta một cây đuốc, để ta châm lửa đốt và ta đã làm theo. Có gì mà ta không dám? Người ta còn giết được thì đốt lửa có là gì. Cái này dễ hơn giết người nhiều, cần gì phải giả vờ giả vịt đúng không?”

“Nhưng ta sai rồi.”

Giọng Sáu Ngón chợt trầm xuống. Hắn dùng hai tay ôm lấy đầu, một sợi tóc dựng thẳng trên đỉnh đầu cũng run lên, giống hệt giọng nói của hắn, gần như đứt quãng.

“Ta nghe thấy giọng nàng. Một khắc lửa bốc lên ta nghe thấy cái người đã chết từ lâu kia nói chuyện với mình. Lửa liếm qua tà váy của nàng rồi lan lên mặt. Ta thấy khuôn mặt trắng xanh kia hơi động đậy, nàng nói: Tiểu Thiên, quả dại ngọt thật.”

“Lửa đốt hết mái tóc đen của nàng, mặt nàng kết một tầng vảy đen cứng ngắc phát ra tiếng xèo xèo nhưng ta vẫn nghe thấy nàng gọi tên ta: Sáu Ngón……”

“Từ đó về sau, rất nhiều ngày ta vẫn luôn nghe thấy nàng gọi tên ta: Sáu Ngón, Sáu Ngón, Sáu Ngón. Nó vang lên ngày đêm, bất kể chỗ nào, cứ như muốn quấn lấy ta cả đời.”

“Vì thế,” Sáu Ngón chậm rãi ngẩng đầu lên. Hiện tại bọn họ có thể thấy rõ đôi mắt hắn như hai ngọn lửa lắc lư trong hang động, “Ta đã chém nó.”

Dứt lời bỗng hắn rút một con dao nhỏ từ sau lưng và chọc về phía cổ của Chử Ngọc. Lưu Trường Ương chỉ thấy ánh sáng lóe lên và không kịp nghĩ nhiều đã vọt tới. Và ngay lúc ấy con dao kia bị ba mũi tên bằng băng bắn trúng và gãy thành bốn mảnh rơi xuống đất.

Rốt cuộc hắn cũng ôm được Chử ngọc, cuộn thân thể lạnh lẽo của con bé vào lòng mình. Bên tai hắn vang lên tiếng cười lạnh, vừa ngẩng đầu hắn đã thấy Sáu Ngón ngước mắt lộ sát khí. Ngay sau đó hắn cắn răng bẻ ngón tay thừa của mình.

“Ta chém nó.”

Tên kia cười, hàm răng được ánh trăng chiếu lên sáng như tuyết, đồng thời cây kim bạc giấu trong ngón tay giả kia cũng lóe lên. Nó được tôi trong Ngũ Độc nên chỉ cần cắt qua da là đủ lấy mạng người khác.