Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 26




Tống Mê Điệt là bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức. Nàng vừa ngáp vừa xuống giường, mặc áo ngoài, đi giày rồi chậm rãi nhớ ra vì sao tối qua mình ngủ không yên.

Ban đêm nàng như nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ ruộng bậc thang nơi xa. Tiếng động ấy khi bổng khi trầm, nhưng cứ vang lên mãi, ồn ào tới độ nàng muốn bò dậy, chạy ra ngoài xem là kẻ nào mà ồn ào thế, có còn cho người ta ngủ hay không. Tiếc rằng tuy cơn buồn ngủ không nồng lại cứ đè nặng khiến nàng giãy giụa kiểu gì cũng không tỉnh được. Nàng gấp tới độ suýt thì đánh đủ một bộ quyền ở trong mộng.

Hiện tại cuối cùng Tống Mê Điệt cũng đã suy nghĩ cẩn thận: tối hôm qua hẳn là nàng đã bị bóng đè. Mà nguyên nhân đương nhiên là vì cái vị Cảnh Vương điện hạ cao quý kia.

Từ trưa qua tới khi mặt trời lặn nàng đều bị hắn sai bảo. Đầu tiên là gọt dưa hấu cắt thành miếng nhỏ ướp lạnh và mang vào cho hắn. Sau đó nàng phải giúp hắn lột vỏ hạch đào và hạt dưa đến độ ngón tay nàng mỏi rã rời hắn mới bảo dừng tay.

Ấy thế mà cái vị Cảnh Vương điện hạ bắt bẻ kia lại chỉ ăn một ít đã xua xua tay bảo người ta mang đống hạt khô kia đi. Nói dễ nghe là hắn khao thưởng thuộc hạ, nhưng thật ra là hắn ghét bỏ chúng nó mùi vị nhạt nhẽo. Tống Mê Điệt tức đến độ suýt thì không nhịn được đánh hắn thành con chim cút.

Nàng không phải người hầu của Cảnh Vương phủ thế nên lẽ ra những việc này chắc chắn không đến phiên nàng làm. Có điều Lưu Trường Ương lại có lý lẽ của riêng mình: Lần này hắn ra ngoài chẳng mang theo người hầu nào, toàn mang mấy tên hộ vệ cao lớn thô kệch. Mấy kẻ đó nói về võ công thì đều là cao thủ không ai bằng nhưng nói tới hầu hạ người khác lại như gà mắc tóc.

Còn Tống Mê Điệt tuy là người của phủ Đình Úy nhưng ít ra cũng là cô nương. Không nói cái khác, chỉ nói ngón tay nàng đã tinh tế hơn mấy tên hộ vệ kia nhiều. Thế nên đương nhiên phải để nàng làm những công việc tinh tế này rồi.

Đương nhiên còn một vị cô nương khác nhưng Tống Mê Điệt không hỏi cũng biết vì sao Lưu Trường Ương không chọn Mạc Hàn Yên mà chọn mình. Chỉ nguyên cái bản mặt lạnh như băng tổ truyền của nhà họ Mạc cùng với cái chùy nặng tới độ 2-3 người đàn ông cũng không bê được thì làm gì còn ai dám chọc Mạc cô nương nữa?

Cho nên mọi việc khổ sai đều rơi trên người nàng.

Cái này cũng chưa tính là gì, điều càng khiến nàng khó chịu hơn đó là lúc nàng vội như gà mắc tóc thì tên khốn Lưu Trường Ương kia lại bắt chéo chân và không biết xấu hổ nói, “Bổn vương vì việc của Đình Úy phủ mà phải mỏi mệt màn trời chiếu đất thế này. Ta đích thân cùng các ngươi tới đây, trầy da vặn eo, vì thế chuyện ăn uống, ngủ nghỉ trên đường của ta chắc chắn phải do các ngươi chăm lo chu đáo.”

Nhìn đi, nghe đi, cái thứ mặt dày vô liêm sỉ này. Nếu không tìm được vị vương phi và vương tử kia thì chẳng lẽ hắn thoát được tội sao?

Thế nên sau khi bận một lúc Tống Mê Điệt vừa mệt người lại mệt đầu. Nàng cảm thấy hầu hạ một vị Cảnh Vương còn mệt hơn nàng luyện võ 10 năm.

Mà tên Lưu Trường Ương khốn nạn kia lại vẫn không chịu buông tha nàng. Thấy nàng mới nghỉ ngơi một lát hắn đã bắt đầu há miệng hỏi không ngừng, từ chuyện lớn tới nhỏ của phủ Đình Úy hắn đều hỏi. Hắn hỏi từ nhà lao tới xử án, quy trình thẩm tra linh tinh khiến Tống Mê Điệt đổ mồ hôi lạnh cả người. Nàng sợ bản thân nói hớ cái gì đó.

May mà trước khi tới đây nàng đã được Chúc Hồng giảng giải nhiều lần nên cũng hiểu về công việc của Đình Úy, quá trình thẩm án và các chức quan trực thuộc cũng như tên những người đang giữ các chức ấy. Thậm chí tên con chó trông cửa của phủ Đình Úy nàng cũng biết. (Hãy đọc thử truyện này của trang RHP) Chính vì thế lúc trả lời câu hỏi của Lưu Trường Ương nàng cũng coi như lưu loát, không bị vấp.



Nhưng lúc nàng mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì Lưu Trường Ương lại cười cười nhìn nàng nói, “Quen thuộc không?”

Mấy chữ ngắn gọn dễ hiểu nhưng lại khiến Tống Mê Điệt nghe ra chút ám chỉ khác.

May mà hắn không tiếp tục khó xử nàng mà tùy tiện hỏi thêm vài câu vô thưởng vô phạt rồi cho nàng về phòng. Tống Mê Điệt bị lăn lộn đến nửa đêm, vai đau, ngón tay đau. Vốn nàng tưởng mình có thể ngủ ngon nhưng vì lúc nào cũng nhớ tới bộ mặt cười cười đầy thâm ý của tên Lưu Trường Ương kia mà nàng gặp ác mộng, cả đêm lăn lộn.

Lúc này nàng tức giận bò xuống giường, đi tới bên cửa dùng một tay đẩy cửa ra muốn nhìn xem bên ngoài làm sao mà sáng sớm đã gà bay chó sủa.

Ánh nắng chiếu qua khe cửa vào phòng. Tống Mê Điệt xoa xoa đôi mắt, chân vừa mới bước qua bậc cửa đã đụng phải một con gà trống vì thế nàng theo bản năng duỗi tay túm được cái cổ thon dài của nó và xách lên.

“Tống cô nương đúng là nhanh nhẹn,” A Vinh mồ hôi mồ kê chạy tới. Hiển nhiên chính hắn là thủ phạm gây ra cảnh gà bay chó sủa này, “Là ta quấy rầy cô nương nghỉ ngơi nhưng mấy ngày nay là tết ở lão quân câu vì thế sáng sớm mọi người sẽ phải dọn dẹp, chuẩn bị lễ cho ba vị bà bà.”

Tống Mê Điệt nhìn con gà trống trong tay hắn thì chớp mắt vài cái. Vốn nàng còn đang ngái ngủ nên đôi mắt cũng mơ màng, “Ăn tết ấy hả? Tết gì? Sao ta không nhớ ra mấy ngày này là lễ gì nhỉ.”

A Vinh cười đáp, “Đây là ngày hội của riêng lão quân câu thôi. Mọi người cảm tạ ba vị bà bà đã có ơn nhận chúng ta tới đây nên cứ tới sinh nhật họ chúng ta lại chúc mừng. Mọi người sẽ chuẩn bị đồ ăn và rượu ngon để cùng nhau chúc tụng cho tới khi qua sinh nhật mới tính là xong ngày tết.”

Bởi vì đây là ngày tết nên A Y cũng không mắng chửi chồng trước mặt mọi người. Nàng ấy cầm giỏ đi về phía trước, bên trong là bánh nướng kẹp thịt dê hầm mềm mang theo mùi hương thơm nức. Một cái giỏ khác đựng dưa leo tươi non và quả nho. Chúng lấp ló sau miếng vải lót lộ ra màu xanh mát mắt.

A Vinh đi tới định cầm giỏ cho vợ và A Y cũng không cự tuyệt. Nàng ấy nhún nhún vai đưa hai cái giỏ nặng trĩu cho chồng còn mình thì tiện tay rút một cây cỏ đuôi chó vừa đi vừa phe phẩy.

Bóng dáng nàng ấy uyển chuyển nhẹ nhàng lại yểu điệu, thật sự không giống người đang mang thai.

“Nhiều đồ như thế, mỗi hộ đều đưa tới thì ba vị bà bà kia ăn làm sao hết?” Mấy người Lưu Trường Ương cũng đi theo phía sau hai vợ chồng. Ánh mắt hắn nhìn căn nhà trúc nửa ẩn nửa hiện phía xa và trong lòng mơ hồ cảm thấy căn nhà nhỏ chìm trong nắng sớm kia giống như một địa điểm bí mật, không có liên hệ với tòa thành bọn họ đang ở.

“Đương nhiên ba vị bà bà không ăn hết,” A Vinh thấy vợ không cự tuyệt mình thì tâm tình tốt hơn nhiều. Hắn quay đầu lại cười với bọn họ và để lộ hàm răng trắng tinh, “Ba vị bà bà không ăn hết thì người tới đưa lễ sẽ ăn. Mọi người nhân dịp này tụ lại ăn uống, thưởng thức trái cây tươi và múa hát. Thật tốt!”