Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 25




Hắn không nhìn thấy mặt nàng kia. Từ đầu tới cuối nàng ta đều đưa lưng về phía hắn, thân thể che giấu giữa đám cỏ cây, làn da lộ ra bên ngoài thô ráp như đất đỏ dưới thân bọn họ.

Nhưng hắn không quản được nhiều như thế. Cả người hắn như thủy triều bị gió cuốn lên đỉnh núi, mọi thứ không nằm trong tầm khống chế của hắn nữa. Thân thể và linh hồn của hắn tách ra làm hai nửa, và lúc này linh hồn hoàn toàn bị thân thể đè bẹp.

Rốt cuộc thủy triều cũng lui đi, hắn cảm thấy sức lực của mình đều chảy hết, giống như đống nước tiểu hắn vừa xả ra. Ngón tay hắn mềm rũ khoác lên vai nàng kia. Rồi lúc này hắn mới phát hiện thân thể vừa rồi cùng hắn dán sát bên nhau cũng không phải đáng lưu luyến cho lắm.

Thịt trên xương lỏng lẻo tới độ sắp tan ra, làn da cũng nhiều nếp nhăn không khác gì khu ruộng bậc thang bọn họ đang nằm.

Hắn cảm thấy rất mệt, mệt đến độ trong lòng sinh ra chút chán đời, không còn chút mong cầu nào. Giống như hết thảy mọi thứ trên thế gian đều không liên quan tới hắn.

Khi tình cảm mãnh liệt rút đi sẽ luôn như thế vì vậy hắn cũng không hề che giấu mà khe khẽ thở dài, ngón tay trượt xuống bả vai nàng kia và rơi xuống đất, dính bụi đất đỏ tươi đẹp đẽ.

“Mệt mỏi à?” Người phụ nữ cảm nhận được lạnh nhạt của hắn thì rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Ừ.” Hắn hoàn toàn không muốn dông dài, đặc biệt là khi nghe thấy giọng nói không quá êm tai này.

“Nhưng ta cảm thấy còn chưa đủ.”

“Cái gì?” Hắn không tin vào lỗ tai mình. Ngày thường đám cô nương ở những nơi vui chơi cũng có kẻ nhiệt tình quá mức, bản thân không tận hứng sẽ quấn quýt lấy hắn không bỏ. Nhưng các nàng sẽ không dùng giọng điệu này để nó với hắn. Các cô nương dịu dàng mềm mại ấy đâu có thế này!

Người phụ nữ đang nằm đưa lưng về phía hắn đưa ra giọng điệu như ra lệnh khiến hắn cảm thấy chói tai. Thậm chí lòng hắn còn dâng lên một cơn tức giận không tên. Nhưng thân thể hắn thực sự mệt, đặc biệt là bụng dưới, mỏi tới độ hắn gần như không cảm nhận được. Vì thế hắn cũng chẳng thèm so đo với nàng ta làm gì mà chỉ lấy mấy viên bạc vụn từ trong ngực áo và vứt về phía đối phương.

“Này cũng tạm được rồi đó, cô nương tuổi trẻ lại xinh đẹp ở thành Vũ Dương cũng chỉ có cái giá ấy.”



Đương nhiên còn một nửa còn lại hắn chưa nói ra: Bộ dạng ngươi thế này mà ta trả từng ấy đã là nhiều.

Nói xong hắn thở dài, đôi tay chống mặt đất miễn cưỡng dựng thẳng thân thể mềm oặt của mình. Nhưng chỉ một động tác nhỏ ấy lại khiến thắt lưng hắn vang lên một tiếng “rắc” giòn tan, tứ chi cũng theo đó dâng lên cảm giác tê mỏi tức thì.

Hắn đỡ eo cười lạnh: Bản thân mình tập võ từ nhỏ, mỗi ngày đều vặn vẹo xương cốt cả người cũng chưa từng nghe thấy chúng phát ra tiếng động to như sắp gãy đến nơi thế này. Sao mới chỉ mây mưa một hồi mà hắn lại biến thành bộ dạng yếu ớt không chịu nổi vậy nhỉ? Có lẽ là do lên đường mệt mỏi chăng? Hay là do không hợp khí hậu, thức ăn không hợp khẩu vị? Hay vì đã lâu hắn không chạm vào đàn bà mà nàng này lại quá dai sức nên bản thân hắn mới ăn không tiêu?

Hắn lắc đầu, cắn chặt răng, hai cánh tay cường tráng lại dùng sức, rốt cuộc cũng lộn người ngồi bật dậy từ mảnh đất đỏ lạnh băng kia.

Người phụ nữ bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì. Hắn liếc mắt một cái mới thấy xương bả vai nàng ta nhô lên như hai cục đá xấu xí thô kệch. Vì thế hắn cũng chẳng muốn nói thêm lời nào, chỉ đứng dậy, tùy tiện sửa sang lại quần áo sau đó khoác ánh trăng thất thểu rời khỏi khu ruộng bậc thang.

Phía sau bỗng nhiên có cơn gió thổi tới, bên trong mang theo mùi vị quen thuộc, là mùi ẩm ướt, mục nát giống quần áo cũ lâu ngày để trong rương không được phơi ngoài ánh nắng.

Lòng hắn chợt căng thẳng, chưa kịp quay đầu hắn chợt thấy bả vai mình bị một thứ bám lấy. Nó thô ráp, lạnh lẽo, mang theo sắc nhọn.

“Ta nói còn chưa đủ.”

Hơi thở của nàng ta không thối nhưng hỗn độn những mùi mà hắn không biết là mùi gì khiến lòng hắn sợ hãi. Chỗ bả vai bị túm lấy bỗng nhiên tê rần. Phản xạ và sự nhạy bén của người tập võ lâu năm thúc giục hắn vươn hai cánh tay về phía sau siết chặt rồi dùng hết sức vứt nàng kia qua đầu.

“Phốc” một tiếng, thân thể nàng ta bày ra trước mặt hắn, một nửa rơi vào cáu bẩn, gương mặt bị mái tóc xõa tung che đậy chỉ để lộ một mảnh da bị ánh trăng nhuộm thành màu xanh quỷ dị.

“Ngươi con mẹ nó điên rồi hả?” Hắn hét lên điên cuồng, cảm giác say đã không còn sót lại gì. Lòng hắn vừa sợ vừa bực, giống như có một dây leo độc đang cuốn lấy cả người hắn từ trong ra ngoài.

Hắn chỉ hận mình không mang theo kiếm, như thế hắn có thể chém cho kẻ trước mặt đầy mình thương tích, giống một con nhím bị nhổ sạch lông.



Nhưng ngay sau đó mọi cảm xúc và ngôn từ đều bị nghẹn ở họng. Hắn trợn mắt, gương mặt lộ ra biểu tình kỳ dị. Thân thể hắn như pho tượng bị đổ bê tông, hoàn toàn không nhúc nhích được.

Nàng kia chậm rãi vén mái tóc xõa tung che mặt của mình. Nàng ta rất kiên nhẫn, cứ thế vén từng lọn tóc, thong thả ung dung, mãi tới khi để lộ mặt, môi, mũi và cuối cùng là đôi mắt.

Mà cũng một khắc ấy hắn mới thấy rõ tóc nàng ta không phải bị ánh trăng nhuộm bạc, mà nó vốn đã như sương tuyết.

“Còn chưa đủ.”

Nàng ta cười và vươn một bàn tay ra với hắn. Trong móng tay còn sót lại phần da của hắn mà nàng ta cào được trong lúc tình cảm mãnh liệt vừa rồi. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Nhưng nếu hắn biết bộ dạng nàng ta thế này thì dù có dùng roi đánh hoặc bị bỏ đói một trăm năm không được chạm vào đàn bà thì hắn cũng sẽ không cùng một kẻ như thế này ôn tồn triền miên……

Hắn bỗng cảm thấy buồn nôn. Giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy ghê tởm trong lòng, sau đó mới là nỗi sợ hãi che trời lấp đất không thể ngăn cản.

“Còn chưa đủ đâu……”

Nàng ta cười và vói tay qua vịn lấy cổ hắn, môi dán lên để lại một cái hôn bạo dạn trên môi hắn.

“Vòng eo liễu mềm mại xuất trần, quả nhiên quyến rũ hơn gì hết……” Nàng ta lại cười, nụ hôn càng sâu hơn, “Đào nhỏ đưa tình, mắt dịu dàng sóng sánh…..”

Thân thể nàng kia dán lên ngực hắn, tay vuốt ve lên phần gáy cường tráng rồi đi lên túm lấy cổ hắn.

“Sao ngươi không nói lời nào? Ghét bỏ ta hả?” Dù tìm đủ mọi cách nhưng kẻ này vẫn không cười vì thế nàng ta nói tiếp, “Trước kia bọn họ cũng giống ngươi, nhưng không sao, rất nhanh ngươi sẽ biết ta tốt.”

Ánh trăng bị mây che khuất, chỉ nghe thấy có người hát: Trăng rũ xuống, một vòng sáng, mây và mưa quấn quýt trong mộng.