Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 15




Lúc xuất phát vào sáng sớm hôm sau các thôn dân nghe thấy lý do kinh người của ông già kia tối qua thì cười nghiêng ngả.

Bọn họ nói ông già này là kẻ ế, bởi vì đầu óc ngốc nghếch nên cả đời không cưới được vợ. Mỗi ngày bọn họ đều nghe ông ta nói mấy lời này vài lần, lỗ tai cũng chai rồi. Nhưng chưa từng có ai tin bởi bọn họ đều cảm thấy đó là giấc mộng của ông ta. Có lẽ vì trong lòng trống rỗng nên mới nằm mộng xuân chăng?

“Tú bà muốn tiền, yêu tinh muốn người, kẻ này vừa không tài vừa không tiền thì ai thèm ngó.”

Lời nói quá thô tục nhưng Uất Trì Thanh vẫn hỏi thêm, “Vậy ông ta quả thực đã từng qua lão quân câu à?”

“Ai biết được? Ta thấy khả năng lớn là không phải. Nói thật thì ngay cả nơi ấy cũng chưa chắc đã tồn tại ấy chứ! (Hãy đọc truyện Hưởng Tang của trang RHP) Quan gia cứ nghĩ đi, nếu thực sự có một nơi như thế thì sao người trong ấy lại không ra ngoài này? Sao họ không giao lưu với người bên ngoài? Có phải tiên đảo Bồng Lai ngăn cách với thế nhân đâu. Ngài nói có phải không?”

Uất Trì Thanh lại hỏi thêm, “Vậy các ngươi có từng gặp hai mẹ con người Tân Lê, bộ dạng rất xinh đẹp đi qua đây không?”

Thôn dân đều lắc đầu nói, “Vậy thì càng không có. Chúng ta tổng cộng cũng chỉ có từng này người, nếu có người lạ tới chắc chắn mọi người phải biết. Nhưng đằng trước mặt là vùng đất địa thế hiểm trở, sương mù dày, một người phụ nữ mang theo con nhỏ đi qua đó chỉ sợ…. chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”

Sương mù lớp lớp bủa vây che khuất mặt trời. Sương mù kia theo sườn núi đá vôi trắng bệch lướt xuống giống một con rắn màu xám chui vào từng ngóc ngách.

Nhưng tiếng nước chảy róc rách vẫn vang lên bên tai, mọi người như đang đi trên một con sông chảy tới vô tận nhưng không cảm giác được sự dịu dàng của sóng nước vỗ về.

Uất Trì Thanh đi ngay đầu lập tức “họ” một tiếng và dừng ngựa sau đó xoay người xuống ngựa nói với Lưu Trường Ương ở phía sau, “Điện hạ, gần đây nhất định có nguồn nước nhưng sương mù quá dày, chẳng nhìn rõ cái gì. Để đề phòng bất trắc chúng ta vẫn nên nghỉ tạm rồi hẵng đi tiếp.”

Lưu Trường Ương đang bị xóc nảy tới độ phiền lòng, nay nghe Uất Trì Thanh nói như thế thì lập tức như được cởi tấm lòng. Hắn chẳng cần người khác đỡ đã nhảy khỏi lưng ngựa rồi xốc lại áo khoác trên người và duỗi tay về phía thị vệ đòi túi nước.

Nhưng túi nước còn chưa tới tay Tống Mê Điệt và con lạc đà điên của nàng đã lại phóng vọt qua trước mặt hắn. Con lạc đà kia được nghỉ ngơi một đêm nên thoạt nhìn càng phởn chí hơn. Bốn cái chân của nó “lộc cộc” đạp lên mặt đá cứng rắn giống như đang múa. Nó chẳng chút sợ hãi vọt về phía trước, vượt qua Uất Trì Thanh bốn năm bước mới dừng lại bất động. Đầu nó cúi xuống lẫn vào sương mù dày đặc, rồi tiếng uống nước “Xoạch xoạch” vang lên.

Càng là động vật sống ở nơi khô ráo thiếu nước thì càng mẫn cảm với nguồn nước. Ít nhất về điểm này thì con ngựa cao lớn của Lưu Trường Ương không thể nào so được với con lạc đà ngu si giống hệt chủ nhân của nó.

Tống Mê Điệt ôm cổ con lạc đà bảo bối của mình sau đó nhìn nhìn bên dưới và ngẩng đầu nói với mọi người, “Chỗ này có nước, chảy khá xiết.”

Nói xong thấy mọi người đều đã xuống ngựa không đi nữa thế là nàng kẹp hai chân vào bụng con lạc đà và ngồi yên sau đó móc một thứ ra từ cái bọc treo trên bướu con lạc đà.



Mảnh xương già bỗng nhiên thấy mặt trời thì giống như bị lạnh nên hơi co rúm lại. Nhưng chút động tĩnh nho nhỏ này lại rơi hết vào mắt Uất Trì Thanh đứng ở phía sau. Hắn tiến lên nhìn mảnh xương bả vai mỏng giòn trong tay Tống Mê Điệt và lắp bắp, “Tống đại nhân, nó…… nó động…… động đậy……”

Tống Mê Điệt cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nhìn hoa văn trên mảnh xương, “Già rồi nên hơi sợ lạnh.”

Mặt Uất Trì Thanh hiện rõ mấy chữ “có quỷ”, “Xin thứ lỗi cho mắt ta nếu nó ….. quá kém nhưng nó không phải…… không phải vật sống…… sống đúng không?”

Mạc Hàn Yên dẫn ngựa đi tới và ngẩng đầu liếc hắn một cái sau đó mới chậm rãi nói, “Mê Điệt thông thạo bói toán, mảnh xương này là đồ nàng dùng để gieo quẻ.”

Uất Trì Thanh “à” một tiếng nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm mảnh xương kia. Hắn cảm thấy lời giải thích của Mạc Hàn Yên không giống giải thích cho lắm. Bởi vì sau khi nghe nàng nói hắn vẫn cảm thấy lòng mình phủ sương mù, tò mò ngày một dâng cao, nhưng không hiểu vì sao lại thế.

“Cổ nhân thường dùng xương cốt để bói toán và gọi là bói xương. Người ta thường hơ mảnh xương trên lửa và xem vết rạn để bói cát hung,” Lưu Trường Ương cao giọng nói to. Trong vẻ lười nhác của hắn lộ ra chút tò mò khó phát hiện, “Nhưng cổ nhân thường dùng xương dê để bói, đương nhiên xương lợn, huơu, thậm chí mai rùa cũng từng được dùng để bói. Còn mảnh xương trong tay Tống tiểu quan thoạt nhìn không giống xương động vật, hơn nữa làm gì có mảnh xương nào tự động đậy được. Hôm nay đúng là lần đầu tiên ta mới thấy đó.”

Hắn vừa dứt lời Uất Trì Thanh đã hung hăng vỗ đầu mình: Đây không phải chính là lời hắn muốn hỏi sao? Sao chỉ vì mấy câu của Mạc Hàn Yên mà hắn lại quên mất nhỉ?

“Điện hạ tinh thông kim cổ khiến hạ quan phải bái phục.” Kỳ Tam Lang cũng đi lên và nhìn thẳng vào mắt Lưu Trường Ương sau đó hành lễ. Bộ dạng kia nhìn thì cung kính nhưng thật ra lại mang theo ẩn ý trong lời nói.

Lưu Trường Ương vẫy vẫy tay, “Là do ta có thầy giỏi thôi,” nói xong hắn hất cằm về phía Tống Mê Điệt và hỏi, “Kỳ đại nhân khẳng định biết rõ nội tình, xương này là……”

“Là xương vai của Văn Vương.”

Tống Mê Điệt còn không đợi Kỳ Tam Lang trả lời đã ngoan ngoãn đáp. Nhưng nàng vừa dứt lời thì ngay cả Mạc Hàn Yên cũng hơi sửng sốt ngây ra một lúc mới nói, “Điện hạ đừng nghe nàng nói linh tinh. Chính Mê Điệt cũng không biết lai lịch mảnh xương này cũng nên.”

Sắc mặt Lưu Trường Ương cứng đờ, nhưng rất nhanh hắn đã quay lại bình thường và khẽ cười như không thèm để ý, “Sao ta có thể tin nàng được? Văn Vương là người thời nào? Đừng nói hiện tại ông ấy đang hoàn hảo nằm an ổn trên núi Phượng Hoàng mà dù có bị đào ra thật thì xương kia cũng sớm hóa bùn rồi, có điều,” hắn đổi câu chuyện và nói tiếp, “Truyền thuyết kể rằng Phục Hy vẽ bát quái và được Văn Vương dịch ra 64 quẻ. Cũng bởi vậy ông ấy mới có năng lực đoán được tương lai, không chỉ tính ra việc mình bị bỏ tù mà còn tính được cái chết thảm thiết của bản thân. Thậm chí ông ấy còn tính rõ vận mệnh 28 năm của triều Thương.”

Nói tới đây hắn cười và nhìn về phía Tống Mê Điệt, “Không biết vị Tống tiểu quan của chúng ta có thể tính ra cái gì không?”

“Vòng vòng vèo vèo, mây mù che khuất mặt trời, mọi việc đều không ổn,” Tống Mê Điệt nhìn chằm chằm mảnh xương già nhưng cũng không giống như đang trả lời câu hỏi của Lưu Trường Ương mà giống như đang tự lẩm bẩm, “Vòng vòng vèo vèo, hổ rơi vào hố sâu, bế tắc không thông,” nàng nhắm mắt, mày nhíu chặt, “Không ổn, không ổn.”