Cứ thế đi về phía tây mấy ngày bọn họ thấy một ốc đảo rộng mở trước mặt. Chung quanh đó rơi rụng từng cái hồ rồi ao lớn nhỏ, chi chit như sao trên trời.
Cảnh sắc ở đây trái ngược nhau hoàn toàn. Một bên là cát vàng trải dài không dứt, khắp nơi hoang vắng không một ngọn cỏ, chỉ có cô tịch và tuyệt vọng. Một bên là nước gợn lăn tăn, cỏ cây xanh um hữu tình, sức sống phơi phới. Hai bên lấy một hàng sa liễu đỏ thắm làm ranh giới.
Vàng và xanh nối tiếp rồi lại phân thành hai bởi một màu đỏ như lửa. Sa liễu với cành lá sum xuê bị gió thổi vù vù giống như đang cảnh cáo mọi người chuẩn bị bước vào một mảnh đất hoàn toàn khác.
Uất Trì Thanh, cũng chính là tên hộ vệ nói lắp, tên đầu trộm đuôi cướp kia dừng ngựa và chỉ về phía trước sau đó nói với Lưu Trường Ương ở bên cạnh, “Điện hạ, nơi này chính là đường biên giới cuối cùng ở phía tây của Đại Yến. Đi thêm mấy dặm nữa sẽ qua một thôn trang nhỏ, sau đó là tới lão quân câu.”
Lưu Trường Ương uể oải ỉu xìu hếch mắt nhìn, giọng nói tràn ngập mệt mỏi, “Cuối cùng cũng có thể tìm một gian nhà nghỉ chân. Mấy ngày nay toàn nghỉ trên lưng ngựa nên xương cốt bổn vương sắp xộc xệch hết rồi.”
Nói xong hắn lập tức nghe thấy một tiếng hí vang, con lạc đà của Tống Mê Điệt chạy như bị điên tới cái hồ gần nhất sau đó thò cái lưỡi thô ráp xuống liều mạng uống nước.
Lưu Trường Ương nhìn cái kẻ cũng điên không khác gì con lạc đà nang đang cưỡi và giật giật khóe miệng, “Đây là thật à?”
Một đoàn người ngựa nghỉ ngơi bên hồ sau đó đi về phía trước và quả nhiên gặp một thôn trang nhỏ cách đó ba dặm như lời Uất Trì Thanh nói. Nhưng thôn trang này thực sự quá nhỏ, tính đâu vào đấy cũng không tới trăm người, mười mấy gian nhà ở. Đội ngũ của họ mà nghỉ chân lại thì phải nhét đầy các nhà.
Cũng may Lưu Trường Ương không phải kẻ thiếu tiền bủn xỉn nên sau khi hắn lấy bạc ra các thôn dân tức khắc trở nên nhiệt tình hơn nhiều. Bọn họ giết gà, cán bột, nấu mấy món không được tinh tế lắm nhưng cũng coi như chu đáo. Ngay cả Lưu Trường Ương cũng không lấy ra được khuyết điểm nào mà ngoan ngoãn ăn uống no, ngâm mình trong một thùng nước ấm sau đó ngồi trong sân ngắm sao trời.
Những người khác đương nhiên không có được sự đối xử xa xỉ như thế. Bọn họ vây quanh những đống lửa trại và trầm mặc nhìn ngân hà trên bầu trời dần ảm đạm và suy nghĩ của họ cũng bay đi nơi nào đó xa xôi.
Chỉ có Uất Trì Thanh mở miệng nói chuyện với một đứa nhỏ choai choai tới đưa chăn, “Nhóc con, lão quân câu cách đây bao xa?”
Đứa nhỏ kia lắc đầu, cằm cọ lên đống chăn đệm cao cao nói, “Đại nhân, ta không biết nhiều lắm, cha mẹ nói chỗ kia không phải ai muốn tới cũng được, nhưng trong thôn có người từng tới đó.”
Đứa nhỏ dùng ngón tay mập mạp chỉ về một bên, nhắm ngay một cái bóng đang ngồi dựa ở chân tường, “Ông lão, vị quan gia này có việc muốn hỏi ông kìa,” nói xong thấy cái bóng kia vẫn không nhúc nhích hắn lại lắc đầu nói với Uất Trì Thanh, “Đầu óc ông ấy hơi ngây ngẩn, ngày thường nói mười câu thì tới chín câu là trả lời linh tinh. Nhưng ông ấy từng kể cho ta nghe chuyện về lão quân câu, hay ngài qua đó hỏi xem.”
Nói xong hắn ôm chăn đệm vào nhà. Uất Trì Thanh vừa chuẩn bị đi ra ngoài hỏi tin thì nghe thấy Lưu Trường Ương “Ai” một tiếng. Tên kia nhìn quanh rồi lập tức giật cái bánh trong tay Tống Mê Điệt đang ngồi bên cạnh và vẫy vẫy với cái bóng ngoài cửa, “Ông lão, ăn bánh nè!”
Một chiêu này đúng là hiệu quả. Cái bóng kia rốt cuộc cũng động đậy và chậm rãi dịch tới trong viện. Mọi người nhìn thấy một khuôn mặt còn nhăn hơn hạch đào đang cười và đi tới chỗ Lưu Trường Ương sau đó đón lấy cái bánh trong tay hắn và há mồm cắn.
Tống Mê Điệt nhìn cái bánh của mình rơi vào miệng ông lão thì trong lòng rất là tủi thân. Có điều nàng đâu dám làm gì Lưu Trường Ương thế nên chỉ có thể thầm hung hăng liếc xéo hắn một cái rồi chậm rãi dịch ra xa. (Truyện này của trang RHP) Cũng may Mạc Hàn Yên thấy thế mới lấy từ tay nải của mình một miếng điểm tâm đưa cho nàng. Lúc này Tống Mê Điệt lại vui vẻ gặm điểm tâm, vừa hớn hở ăn vừa nhìn ông lão đang ăn bánh của mình.
Ông lão kia không phải chỉ ngu ngơ mà thật sự bị điên. Hai mắt ông ta lộ ra thứ ánh sáng không bình thường, chòm râu rối tung xõa trước ngực cứ thế run lên theo động tác nhai nuốt. Trên mặt ông ta dính đầy vụn bánh rơi ra từ cái miệng thiếu răng.
Lưu Trường Ương chống má nhìn ông ta một lát mới hỏi, “Ông lão từng đi qua lão quân câu à?”
Ông lão kia bị nghẹn bánh bột ngô thế là vội đấm đấm ngực, mặt đỏ bừng. Lưu Trường Ương thấy thế thì vội sai người đưa cho ông ta chén nước. Người kia uống ừng ực một lúc mới hoàn hồn.
“Lão quân câu ư? Đó chính là nơi tốt, nơi tốt đẹp dành cho đàn ông……” Giọng ông ta cao vút, nghe không được tự nhiên, không giống như người đang nói chuyện mà giống sâu đang bay vù vù, “Sao thế? Công tử cũng nghe nói tới danh tiếng của nó nên mới muốn tới nơi đó xem thử hả?”
Ông ta cười, râu rung lên, xương gò má nhô ra trên gò má nhuộm hồng. Ánh sáng trong mắt ông ta càng sáng hơn, giống như đang rơi vào giấc mộng xa xưa nào đó.
Lưu Trường Ương gật đầu và không chút để ý đáp, “Ta có nghe nói nhưng chưa từng tới đó nên muốn nghe ông kể một chút.”
Ông lão kia cười hê hê, giọng cười cũng ù ù không giống bình thường, “Công tử đừng có giả vờ ngây ngốc trước mặt ta, chuyện có thể khiến đàn ông hưng phấn thì có thể là cái gì? Mọi người ở đây đều hiểu đúng không?”
Một đám người nghe thấy thế thì đều ngượng ngùng giả vờ gãi tai, xoay mặt nhìn chỗ khác, chỉ có mỗi Tống Mê Điệt là dừng ăn điểm tâm và nhìn chằm chằm ông lão kia sau đó hỏi rõ to, “Chuyện có thể khiến đàn ông hưng phấn là chuyện gì thế?”
Giọng nàng vang dội, từng chữ rõ ràng, bộ dạng tò mò ham học hỏi.
Nhưng vừa dứt lời mọi người chung quanh lại càng thêm co quắp, bất an đứng ngồi không yên. Đến cả cái thứ không biết liêm sỉ, chẳng thèm để bụng cái gì như Lưu Trường Ương cũng chỉ cười nhạt một tiếng và tiếp tục hỏi ông lão, “Là phụ nữ chứ gì? Lão quân câu có rất nhiều phụ nữ hả?”
“Không phải nhiều mà nhiệt tình. Bọn họ cuốn lấy người không cho đi, muốn thoát cũng không thoát được.” Ông lão nói xong lại tặc lưỡi một tiếng khiến mọi người chung quanh nghe đã nổi da gà. Uất Trì Thanh và đám đàn ông chưa thành hôn càng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, vội vàng lấy cớ chạy ra ngoài.
Giờ này khắc này ngay cả vị Cảnh Vương điện hạ đã hưởng bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ cũng cảm thấy cuộc đối thoại này không tiếp tục được nữa. Một là vì ở đây có hai vị cô nương, hai là chỉ nhìn bộ dạng say mê của ông lão kia hắn cũng cảm thấy không hỏi được cái gì ra hồn. Vì thế hắn đưa mắt ra hiệu cho hộ vệ bên cạnh thế là người nọ lập tức nhét một cái đùi gà nướng bóng loáng thơm lừng vào tay ông lão.
Sự chú ý của ông ta quả nhiên bị đồ ăn hấp dẫn. Ông ta chẳng nhiều lời đã cầm lấy đùi gà gặm. Chỉ có Tống Mê Điệt vẫn nhắc mãi, “Chuyện xưa này ta từng nghe thuyết thư tiên sinh kể rồi. Mấy người phụ nữ kia thực ra đều là yêu tinh, cuốn lấy đàn ông không cho bọn họ đi sau đó hút khô tinh huyết mới chịu rời.”
Đúng là không thể chịu nổi, Kỳ Tam Lang giận tới độ nhặt cục đá ném về phía nàng, “Mê Điệt, im ngay.”
Ông lão đang gặm đùi gà bỗng như bị người ta điểm huyệt, ngừng cả ăn đùi gà và quay đầu qua nhìn Tống Mê Điệt. Khuôn mặt khô khốc nhăn nheo của ông ta bị ánh trăng chiếu xuống và chuyển sang màu xanh, con ngươi bất động, “Cô nương, là yêu tinh, không sai, nơi đó có yêu tinh.”