Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 131




Hòa thượng lại như không muốn trả lời mà chỉ hé miệng cười nói, “Ta chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, không đáng giá nhắc tới,” dứt lời hắn nhìn Lưu Trường Ương và hỏi một câu, “Xem bộ dạng của công tử thì hẳn là người Trung

Nguyên?”

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn ngọc bội và túi thơm bên hông của Lưu Trường Ương rồi ngây ra và nhanh chóng liếc sang chỗ khác.

Lưu Trường Ương cảm thấy người này vô cùng xảo quyệt, lai lịch lại không rõ nên chỉ có lệ hai câu và không báo thân phận.

Hòa thượng thấy hắn rất cẩn thận thì không hỏi nhiều mà nhìn hắn cười khúc khích như trêu một đứa trẻ con, “Vậy công tử tiếp tục ngắm trăng đi, bần tăng cáo từ trước, không quấy rầy ngài nữa.”

Dứt lời hắn xoay người rời đi. Lưu Trường Ương thấy hắn nhanh chóng đi xa mấy trượng thì trong lòng lập tức bối rối, tay xách tà áo chạy theo, “Hòa thượng, ngươi để mình bổn vương lại hoang mạc này là muốn ta cũng biến thành một du hồn ư?”

Bước chân phiêu dật của hòa thượng hơi ngừng lại. Hắn quay đầu nhìn Lưu Trường Ương, trong lòng tinh tế cân nhắc hai chữ “Bổn vương”. Lưu Trường Ương biết hắn nghĩ gì nên mới cố ý để lộ thân phận của mình cho hắn chút áp lực và đồng thời hứa hẹn, “Nếu ngươi có thể đưa bổn vương ra khỏi đây, ta sẽ giúp ngươi trong khả năng có thể.”

Nghe xong lời này quả nhiên hòa thượng kia xoay người cân nhắc một lát rồi lộ ra một nụ cười không giống người xuất gia. Hắn vẫy tay với Lưu Trường Ương, “Mau đuổi theo sát ta, chỗ này toàn cát lún, nếu lỡ rơi xuống thì Như Lai Phật Tổ cũng không cứu nổi ngươi đâu.”

Từ đó về sau, qua nhiều năm Lưu Trường Ương vẫn luôn nhớ rõ đêm ấy. Hắn đi theo một vị hòa thượng mặc áo vải, trên đầu là ánh trăng sao, dưới chân là cát vàng trải rộng. Mặt trăng như cái mâm tròn lặng lẽ rơi xuống cồn cát ở tít tắp.

Dọc đường đi bọn họ lại gặp gỡ mấy đoàn người, vì khoảng cách khá xa nên họ không biết có phải cùng một nhóm hay không. Những lúc như thế vị hòa thượng kia đều sẽ thổi huân, và bóng dáng kia theo đó lập tức đi xa.

Lúc gà gáy và ánh rạng đông hiện ra thì rốt cuộc hai người cũng đi tới rìa sa mạc. Hòa thượng nhìn ốc đảo nơi xa, những ngả ngớn trong mắt hắn tan hết, chỉ còn khát vọng giống những u hồn bọn họ đã gặp.

Lưu Trường Ương thấy khó hiểu và đang do dự không biết có nên hỏi không thì lại thấy hòa thượng thu lại khát vọng kia và vươn tay về phía hắn, “Ngươi nói sẽ cảm tạ, vậy ít nhất cũng đưa tín vật làm chứng đi. Nếu ngày nào đó ta tới cửa tìm mà ngươi không nhận thì không tốt lắm đâu.”

Lưu Trường Ương liếc hắn một cái và tháo ngọc bội đưa qua, miệng nhàn nhạt nói, “Với cái này ngươi có thể ra vào Cảnh Vương phủ ở thành Vũ Dương một cách tự nhiên.” Nói xong hắn định đi nhưng nghĩ nghĩ thế nào hắn lại quay người, “Ngươi cứu bổn vương một mạng, ân tình này ta chắc chắn sẽ báo đáp.”

“Hóa ra là Cảnh Vương.”

Hòa thượng nhìn bóng dáng hắn rời đi, dù mới là thiếu niên choai choai nhưng sống lưng lại thẳng tắp. Lúc này hòa thượng cười và lẩm bẩm, “Đã là Cảnh

Vương thì hẳn ngươi chẳng giúp được ta. Ngươi còn chẳng thể tự bảo vệ mình, làm sao còn dư sức quan tâm người khác?”

“Sau đó thì sao?” Chử Ngọc hơi mệt mỏi, mắt híp lại nhưng vẫn bị câu chuyện xưa hấp dẫn và không muốn về phòng ngủ, “Muội nhớ rõ lúc còn nhỏ, huynh từng nói mình đã gặp được bảy nhóm người mang tin tức trên đại mạc. Nhưng trong câu chuyện này có thấy họ xuất hiện đâu.”

“Đó là chuyện phía sau, trước đó ta còn gặp được một người khác,” Lưu Trường Ương thấy Chử Ngọc đã mệt lắm rồi thì bĩu môi nói, “Thội muội đừng nghe thì hơn, cẩn thận đêm nay gặp ác mộng đó.”

Chử Ngọc vội dụi mắt và ngồi thẳng dậy, “Là người nào thế? Nguyên Doãn, huynh nhất định phải nói với muội, nếu không muội sẽ ngủ không ngon ấy.”



Lưu Trường Ương hơi híp mắt lại và nhớ tới ngày đó, “Sau khi từ biệt hòa thượng kia ta đi về phía ốc đảo. Nhưng mới được mười bước đã nghe thấy tiếng vó ngựa nơi xa. Ban đầu ta tưởng người của Tiếu Sấm nên đang không biết có nên chạy trốn hay không nhưng ai biết con ngựa kia lại chạy cực nhanh, ta còn chưa kịp nghĩ kỹ nó đã chạy tới trước mặt. Đó không phải Tiếu Sấm mà là một thư sinh cả người mặc áo trắng, mặt mày lạnh nhạt, bóng dáng nhẹ nhàng.”

Chử Ngọc bĩu môi, “Một vị công tử nhẹ nhàng sao lại khiến muội gặp ác mộng?”

Lưu Trường Ương cong môi cười, “Quần áo trên người hắn cọ vào nhau phát ra tiếng sàn sạt. Lúc tới gần ta mới phát hiện ra đó là áo giấy,” nói xong hắn giả vờ sợ hãi, “Ngọc Nhi nghĩ đi, nếu không phải người chết thì ai lại mặc áo giấy

chứ?”

“Huynh toàn hù dọa muội.” Tuy Chử Ngọc vẫn cứng miệng nhưng trong lòng đã hơi sợ. Rốt cuộc cả đêm nàng cứ nghe hắn kể cái gì mà người chết, ngựa

chết, lạc đà chết, hiện tại lại thêm tú tài giấy nữa. Nhưng đúng lúc này ngoài cửa lại truyền tới một tiếng động nhỏ thế là Chử Ngọc vội vã đứng lên đi tới bên

cạnh Lưu Trường Ương, đôi mắt nghiêng phía cửa, “Nguyên Doãn, hình như bên ngoài có động tĩnh.”

Lưu Trường Ương cũng nghe thấy tiếng động kia nên đứng dậy và cẩn thận đi tới bên cửa. Hắn nhìn qua khe cửa chỉ thấy bóng trăng trên mặt đất nên nói,

“Chẳng có gì hết, Ngọc Nhi, muội đúng là thần hồn nát thần tính.”

Hắn vừa trêu Chử Ngọc vừa mở cửa và nhìn bông hoa hồng dính sương được

cái trên khoen cửa thì ánh mắt chợt ngừng lại. Sau đó hắn tháo bông hoa xuống và nghịch mấy cánh hoa.

Cánh hoa hồng chen chúc, sáng quắc như lửa. Nó dồn hết sức lực cả đời để có được vẻ xán lạn này, giống như một lần tình cờ gặp gỡ tuy ngắn ngủi nhưng mỹ lệ.

Lưu Trường Ương nhìn nó, mắt sáng như đuốc, giống như dồn toàn bộ tâm lực của quãng đời còn lại vào đó.

“Nguyên Doãn, huynh đang nhìn cái gì thế?” Chử Ngọc vòng tới, mày nhíu lại và cùng hắn nhìn đóa hoa xinh đẹp kia, “Hả, ai lại đặt nó ở đây lúc đêm hôm vậy?”

Lưu Trường Ương không trả lời. Một lúc sau hắn nhìn bóng đêm mênh mông và nhẹ giọng nói, “Gió đêm đưa hương thơm như cố nhân vừa tới.”

***

Chùa Càn Hóa là nơi bọn nhỏ ở Luân Đài không được phép bén mảng tới. Bởi vì tú tài giấy đang được trấn áp ở đó. Đây là câu chuyện xưa đám nhỏ nghe cha mẹ kể từ khi còn bé.

Tú tài giấy không mặc áo vải mà mặc áo giấy, không tới nơi náo nhiệt, chỉ ăn vật sống. Thân là con trai của Hòa Hương nên A Thường càng nhớ lâu hơn những đứa nhỏ khác. Bởi vì mẹ cậu vẫn còn mang vết sẹo giữa trán và sau cổ do bị mổ nên cậu luôn được nhắc nhở rằng dưới chùa Càn Hóa có một con đại yêu quái thích ăn vật sống, đặc biệt là trẻ con.

Con yêu quái này bốn mùa đều mặc quần áo làm bằng giấy, lúc ăn người khác nó sẽ biến thành tiên hạc và mổ một đứa nhỏ thành bộ xương trắng.



Nhưng A Thường chưa từng gặp tú tài giấy. Trước khi cậu được sinh ra nguyên thần của con yêu quái đã bị Ngộ Chân đại sư đè dưới chân bức tượng Thiên

Vương trong chùa. Nhiều năm qua nó chưa từng ra ngoài quấy phá.

Nhưng mới vừa rồi A Thường lại cảm thấy mình đã nhìn thấy con yêu quái đó……

Hôm nay thời tiết lạnh tới mức hơi quái dị. Rõ ràng đã là đầu xuân nhưng tuyết lại ồn ào huyên náo trút xuống. Đến đêm tuyết vẫn rơi không ngừng. Chúng nó rơi xuống từ vòm trời cao và chiếm lấy toàn bộ không trung.

Thế nên A Thường vốn đã ngâm chân bằng nước nóng và chuẩn bị lên giường lại vẫn quyết định ra ngoài một chuyến khi nghe con chó trong sân nhà sủa vang. Hắn thêm ít rơm rạ cho ổ chó để tránh nó bị đông chết.

Sau khi nhét rơm cho ổ chó, A Thường lại phát hiện hai tai con chó vẫn gục xuống, mũi hừ hừ than khóc như bị cái gì đó dọa.

“Mày nhìn thấy quỷ hả?” Vừa cười vừa nói xong những lời này hắn lại theo bản năng nhìn về phía chùa Càn Hóa. Nhưng chỉ một liếc mắt này hắn lại suýt thì bị dọa mất hồn.

Hắn thấy một cái bóng trắng treo trước cửa chùa Càn Hóa và lắc lư, chân không chạm đất. Nhưng lúc hắn tưởng mình hoa mắt và dụi dụi sau đó nhìn về phía kia thì chẳng thấy cái bóng đó đâu. Nó như tan ra theo gió.

A Thường như bị kim đâm, cả người run run. Đang định quay vào nhà nói với cha mẹ thì hắn nhớ ra họ đã ra ngoài mấy ngày chưa về, hiện tại trong nhà chỉ có mình hắn. Hắn đứng bất động trước ổ chó nghe con vật nhỏ giọng nức nở.

Hắn biết lựa chọn sáng suốt nhất lúc này là quay lại căn phòng của mình và mặc kệ mọi chuyện. Nhưng tú tài giấy là câu chuyện xưa cắm rễ trong lòng hắn từ nhỏ tới lớn nên cực kỳ có lực hấp dẫn đối với A Thường.

Yêu quái, hòa thượng, ăn người, cứu rỗi…… Mấy thứ này vừa lúc có thể kích thích bầu nhiệt huyết của đứa nhỏ ở tuổi của hắn. (Hãy đọc truyện này tại trang

runghophach.com) Thế nên trong trời đất đầy tuyết trắng kia, thiếu niên đã cao gần bằng mẹ mình bỗng sinh ra khát vọng hướng tới tự do và dũng cảm. Cậu muốn tránh khỏi rào cản của sự sợ hãi và chạm tới những thứ thần bí không biết tên.

Ai bảo hắn là con của Hòa Hương chứ!

A Thường đi về phía chùa Càn Hóa. Để ngừa nguy hiểm hắn còn mang theo một cái lưỡi hái. Tuy hắn cảm thấy thứ này chẳng có tác dụng gì khi gặp phải yêu quái nhưng trong tay có vũ khí vẫn khiến lòng hắn yên tâm hơn.

Hắn để lại một dấu chân dài trên mặt tuyết. Cuối cùng A Thường cũng tới được chùa Càn Hóa. Miếu thờ cao lớn đầy tuyết đọng nên càng có vẻ lạnh lẽo. Hắn nhìn mấy cánh cửa sổ đen như mực và một trong số đó bị gió thổi tung, thỉnh thoảng vang lên tiếng kẽo kẹt cực kỳ đột ngột trong không gian yên tĩnh.

Hắn bước chậm lại, lưng cong, chân nhón nhẹ và lặng lẽ đi về phía cánh cửa sổ kia. Lúc tới ven tường hắn bám lấy hai song cửa rồi thò đầu lên như trồi khỏi mặt nước và chậm rãi nhìn vào trong.

Trên sàn nhà cũng phủ một tầng tuyết mỏng loang lổ như có ai đó đã giẫm lên. Trong bóng đêm tuyết rơi lắc rắc, hắn thấy cái bóng trắng đang ngồi trên bức tượng Thiên Vương. Nó giống hệt miêu tả, vừa ung dung phóng khoáng lại không dính bụi trần. Kẻ đó khoanh chân mà ngồi, mắt nhìn xuống chúng sinh.

Nhưng hắn không nhìn thấy mặt kẻ đó, bởi nó bị giấu trong bóng của xà nhà phía trên. Tất cả những gì hắn thấy là một cái bóng màu trắng như cánh hoa lộ ra trong bóng tối.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu A Thường không phải sợ hãi. Câu chuyện xưa hắn được nghe từ nhỏ giống bức vẽ cuộn tròn bày ra trước mặt hắn một cách sống động và khiến lòng hắn trở nên kích động xen lẫn tò mò. Nhưng lúc nghe thấy tiếng thở hổn hển khó nhọc vang lên dưới chân bức tượng Thiên Vương thì hắn lại đột nhiên rùng mình và bị kéo về hiện thực.