Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 130




Vốn nàng muốn dụ Lưu Trường Ương nói nhiều hơn bởi vì sau khi ăn cơm

chiều hắn đã ngủ liên tiếp hai canh giờ, hiện tại mới tỉnh chưa được bao lâu, bản thân hắn cũng mới uống được bát canh mà đã lại ngật ngưỡng trên giường.

Nàng lo lắng hắn lại hôn mê nhiều ngày giống lần trước nên mới quấn lấy hắn tới tận bây giờ.

“Ta đâu biết kể chuyện xưa!”

Lưu Trường Ương cười nhạo và cự tuyệt nhưng Chử Ngọc không chịu bỏ qua, “Uất Trì đại ca nói điện hạ rất giỏi kể chuyện xưa, cái gì mà Trang Nhất với Lý Nhị, so với tiên sinh ngoài quán trà còn êm tai hơn.”

Lưu Trường Ương cũng biết ý đồ của nàng nên dựa vào cái gối phía sau và hỏi, “Nói đi, muội thích nghe cái gì?”

Chử Ngọc chớp mắt, “Không bằng chúng ta nói tới chuyện xưa về bảy nhóm người mang tin tức đi.”

***

Năm Lưu Trường Ương mười ba tuổi, có một lần hắn được Tiếu Sấm mời tới một nơi giao giữa Tân Lê và Tây Chiếu để đi săn.

Ngày đó là một ngày thời tiết đẹp đẽ hiếm có, bầu trời trong vắt, không gió không mây. Đứng trên sườn núi nhìn xuống chỉ thấy cỏ cây phẳng lặng trong đáy mắt. Hồ nước như con ngươi của thảo nguyên, phản chiếu núi non được cọ rửa bằng nước mưa. Đám hươu cũng được cỏ non tươi tốt của mùa hạ nuôi béo, thi thoảng chúng sẽ ló đầu ra khỏi bụi cỏ, để lộ cái tai xù lông, trông vừa ngốc vừa đáng yêu.

Hôm ấy Tiếu Sấm thu hoạch được nhiều, không đến nửa ngày đã săn nửa bao tải thỏ, một con lợn rừng và hai con hươu. Lưu Trường Ương lại không thu hoạch

được gì, bởi vì trước khi tới đó Uất Trì Thanh đã tìm mọi cách dặn dò muốn hắn đề phòng Tiếu Sấm, đừng rời xa đội ngũ để rồi rơi vào bẫy của kẻ khác.

Vừa qua khỏi giờ Mùi thời tiết lại bỗng nhiên thay đổi, nơi xa giống như có con rồng màu vàng cuộn lên và lăn về phía bọn họ.

“Không hay rồi, là bão cát.”

Lưu Trường Ương nghe thấy một hộ vệ quen thuộc khí hậu Tây Chiếu hét lên ở phía sau. Hắn chưa kịp nghĩ kỹ xem hai chữ “bão cát” kia có ý gì thì con ngựa dưới chân bỗng như phát điên mà chạy vọt về phía trước, đúng lúc nghênh đón cụm mây vàng ngày càng rộng kia.

Lưu Trường Ương không nhớ rõ mình đã chạy bao xa, bởi vì dọc đường đi hắn luôn vật lộn với con ngựa để nó chạy chậm lại. Hắn muốn trấn an để nó không chạy như điên cuốn theo cát vàng bay khắp nơi nữa.

Nhưng lúc sức cùng lực kiệt, ngựa hết hơi và không chạy như điên nữa thì Lưu Trường Ương lại phát hiện dưới chân mình sớm không còn là đồng cỏ xanh tươi mà là hoang mạc kéo dài tới tận chân trời.

Không có cồn cát, không có nguồn nước, ánh mắt hắn chỉ thấy cát mềm bị ánh trăng nhuộm thành màu xám chì lạnh lẽo.

Con ngựa mệt mỏi, bốn chân khuỵu xuống không muốn đứng lên nữa vì thế Lưu Trường Ương đành phải xuống ngựa và dùng hết các loại phương pháp

cũng chẳng thể khiến nó đứng dậy. Hắn bỗng phát hiện một cây kim cắm ở đuôi con ngựa. Trên đó có độc khiến nửa cái đuôi ngựa đều biến thành màu đen.



Đây không phải lần đầu tiên hắn bị người ta tính kế nhưng sau khi phát hiện hắn vẫn thấy tim đập thình thịch và bất lực cười lạnh. Nhìn con ngựa sùi bọt mép và nuốt một hơi cuối cùng, hắn duỗi tay khép mắt cho nó sau đó một mình đi về phía ánh trăng đang lên.

Đêm tối ở đại mạc rất lạnh. Gió thổi tới cuốn theo cát vàng cắt lên mặt hắn như từng lưỡi dao. Lưu Trường Ương quấn chặt áo khoác trên người nhưng vẫn thấy gió từ bốn phương tám hướng lọt vào, cướp đi hơi ấm ít ỏi trên người hắn.

Hắn nhớ rõ đã từng nghe người ta nói tới chuyện sa mạc sẽ “ăn người”. Thứ nhất là vì nó quá rộng lớn nên người ta không đủ thể lực để vượt qua, thứ hai là vì ban đêm quá lạnh cũng sẽ giết người, thứ ba là cát lún. Những cái hố rỗng bên dưới sẽ hút cát vào, nếu người không cẩn thận giẫm vào những nơi đó sẽ bị cát cuốn vào hố, càng giãy càng chết nhanh.

Chẳng trách Tiếu Sấm lại chọn nơi này, hóa ra là để dồn hắn vào chỗ chết.

Trong lòng hắn là cảm giác thê lương, không biết bản thân phải cẩn thận thế nào mới phòng được bao nhiêu ác ý như vậy. Thậm chí hắn cũng không biết bản thân có nên tiếp tục đi về phía trước hay không bởi vì mỗi một bước đều mang theo nguy hiểm. Hắn có thể bị cát cuốn đi bất kỳ lúc nào, đến xương cũng chẳng

còn. Nhưng trong lúc hốt hoảng hắn lại chợt thấy nơi xa có một chấm đen lặng lẽ hóa thành một dải màu đen thẳng tắp.

Lưu Trường Ương ngơ ngẩn nhìn không chớp mắt về phía trước: Hóa ra đó là một nhóm người, có kẻ mặc áo giáp, có kẻ mặc thường phục, có đàn ông và phụ nữ, thậm chí có hai thiếu niên thoạt nhìn không lớn hơn hắn là bao.

Phía sau đoàn người có năm con ngựa và hai con lạc đà, tất cả đều gầy đến giơ xương, lưỡi gục bên miệng thở hổn hển.

Bọn họ cứ thế đi về phía hắn. Kẻ dẫn đầu là một binh lính, mặt không cảm xúc, nhìn có vẻ uể oải. Ánh trăng chiếu vào đôi mắt đen nhánh của hắn nhưng chẳng khiến nó sáng lên.

Lưu Trường Ương lập tức vui vẻ. Hắn mặc kệ có hố cát hay không mà lập tức khua tay múa chân chạy về phía đoàn người kia. Nhưng lúc còn cách mười bước hắn bỗng dừng lại, tay không nhịn được túm chặt vạt áo quấn lấy người mình và nhìn cái bóng bên chân.

Ánh trăng rót xuống đám người kia và chiếu sáng mặt mày họ như phủ một tầng màu bạc. Nhưng bên chân họ lại không có cái bóng nào, một cái cũng không, bất kể là người hay ngựa và lạc đà đi theo phía sau.

Không, không đúng.

Không chỉ không có bóng mà thậm chí nơi bọn họ đi qua cũng chẳng để lại dấu chân. Giống như bọn họ chỉ đạp lên đó chứ không mang theo chút sức nặng nào.

Lòng Lưu Trường Ương hoảng hốt và bỗng nhiên hiểu vì sao mình hét to với cả đám nhưng chẳng ai đáp lại. Hắn cũng hiểu vì sao những người này đều mở mắt nhưng chẳng có ai nhìn hắn.

Đội ngũ kia càng ngày càng gần, thậm chí Lưu Trường Ương còn nghe được tiếng bước chân nghiến trên cát kẽo kẹt và tiếng con ngựa thở phì phì. Tiếng động này như vọng về từ xa xưa hoặc vang vọng từ sơn cốc nào đó ở cách đó ngàn dặm.

Hắn đứng bất động nghe những âm thanh lộn xộn này như dán lên lỗ tai mới giật mình, cả người căng lên nhìn tên lính dẫn đầu đã đi tới bên cạnh.

Mặt hắn rất gầy, xương gò má nhô lên như hai ngọn núi, trên mặt là một tầng da mỏng vàng vọt vì đói khát bọc lên hình dáng mũi và hàm răng.

Lúc đi qua Lưu Trường Ương, hắn gỡ túi nước trên vai xuống và mở ra đổ vào miệng. Lúc nếm được chút nước còn sót lại hắn liếm môi sau đó lại buộc chặt túi nước và đeo lên vai.

Lưu Trường Ương nhìn những động tác liên tiếp này và theo bản năng lùi lại phía sau hai bước. Ai biết còn chưa đứng vững tên binh lính kia bỗng xoay đầu nhìn về phía hắn.



Lúc hắn xoay mặt lại một nửa mặt vẫn chìm trong ánh trăng, một nửa còn lại

chìm trong bóng tối. Nhưng nửa bên mặt chìm trong bóng tối chẳng có chút da thịt nào, hốc mắt trống rỗng, cái mũi như bị chém lìa, hàm răng so le không đều nhô ra ngoài.

Là nửa bộ xương khô.

Lưu Trường Ương thấy tên lính kia nhìn mình và cảm thấy như sức lực trên người đều bị mấy cái lỗ trên mặt tên kia hút hết. Chân cẳng hắn bủn rủn không đi được.

Nhiều năm sau khi Cảnh Vương thành niên đã không còn sợ xương cốt nữa, nguyên nhân có lẽ là do trải nghiệm này ban tặng.

Lưu Trường Ương cố gắng đứng vững và không để bản thân ngã. Lúc ngẩng đầu lên hắn thấy đội ngũ phía trước đã đi được hơn nửa còn trước mặt hắn là hai thiếu niên không lớn hơn hắn bao nhiêu.

Không biết vì sao bọn họ lại không đi theo đội ngũ mà bước ra khỏi hàng và đứng thẳng trước mặt hắn, một trước một sau. Cả hai đều hơi ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua thân thể hắn và dừng ở phương xa. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Cả hai đều chìm trong ánh trăng nên không có phần nào biến thành khung xương. Lưu Trường Ương nhìn vào đôi mắt họ và lòng hơi rung lên.

Hai thiếu niên da bọc xương, giày trên chân đã bị mài mòn không còn gì, quần áo trên người cũng bị gió đại mạc thổi rách tung tóe nhưng trong mắt họ vẫn tràn đầy chờ mong. Bởi vậy họ mới nhìn về nơi xa, hướng về nơi lòng mình mong ngóng. Dù trong mắt họ chỉ thấy cát vàng, nhưng Lưu Trường Ương biết nơi kia vĩnh viễn ở trong lòng họ.

Trong lòng hắn cũng có một nơi như thế. Nơi ấy có ánh mặt trời muôn màu muôn vẻ và hoàng hôn xán lạn.

Vì thế hắn bỗng nhiên muốn nói vài câu với họ, nhưng môi vừa mấp máy, còn chưa kịp nói lời nào đã thấy phía sau truyền đến một tiếng huân uyển chuyển, ngay sau đó có người cất lời, “Cho người ta một hy vọng hư vô mờ mịt là

chuyện tàn nhẫn nhất trên thế gian này. Bần tăng sợ nhất là những kẻ không có năng lực lại thích hứa hẹn.”

Lưu Trường Ương bị giọng nói đột ngột này dọa nhảy dựng lên và quay đầu lại thì thấy một vị hòa thượng mặc áo vải đang cúi đầu hành lễ với mình.

“Ngươi là người?” Lưu Trường Ương còn chưa kịp phản ứng nên khi quay đầu lại hắn thấy đoàn người đi trước mặt mình đã biến mất giống như họ đã hóa thành cát sỏi trong đại mạc này.

“Đương nhiên là người, nếu không cũng đâu có bóng và dấu chân?” Hòa thượng cười hì hì, thoạt nhìn quả thực chính là một hòa thượng không đứng đắn lắm.

“Thế nên bọn họ là quỷ ư?” Hắn ngạc nhiên và vẫn chưa thoát khỏi khiếp sợ.

Hòa thượng kia gật đầu, “Không sai, họ là những người chết trong hoang mạc này nhưng linh hồn chưa thể giải thoát và chỉ có thể lặp đi lặp lại một đoạn ký ức lúc còn sống.”

Thì ra là thế. Hắn nghĩ tới một câu vô tình vô nghĩa hòa thượng vừa nói với mình lúc nãy thế là thiếu niên đang tuổi phản nghịch lập tức nhíu mày hỏi, “Nếu ngươi là hòa thượng thì vì sao không siêu độ cho đám u hồn này, để bọn họ sớm ngày được giải thoát?”

Hòa thượng lại hành lễ, “Bởi vì bần tăng chính là kẻ không có năng lực mà ta vừa nói. Ta chỉ là một tăng nhân cái biết cái không, chẳng thấu hiểu rõ Phật pháp.”

Người này cứ thế nói trắng ra khiến Lưu Trường Ương bị chọc suýt bật cười. Nhưng nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy việc này hơi cổ quái: Vì sao trong đại mạc hoang vắng lại đột nhiên mọc ra một hòa thượng tay ngang thế này? Kẻ này lặng yên tiến đến, quả thực còn khiến người ta nghi ngờ hơn đám du hồn kia.

Vì thế hắn lùi về sau hai bước và cảnh giác nhìn chăm chú vào đôi mắt vị hòa thượng, “Xin hỏi pháp hiệu của đại sư là gì?”