Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 113




“Nào biết,” Triệu Hoán vươn tay đỡ trán, “Đứa nhỏ này lại là kẻ xui xẻo. Ai bị lửa trên người hắn dính vào là sẽ xảy ra chuyện. Ngày đầu tiên nô tài ôm hắn vào cung đã bị một cái gắp than rơi vào chân nứt cả móng. Đến giờ trên người lão có vô số vết thương, nếu không phải nể lời dặn dò trước khi chết của nha hoàn kia thì lão đã sớm đá hắn ra khỏi Vĩnh Hạng Lệnh.”

“Đại nhân cũng cách Đông Thanh xa một chút. Đứa nhỏ này gặp ai khắc người đó, ngài đừng để bị liên lụy.”

Triệu Hoán nói xong lại ngẩng đầu híp mắt nhìn mặt trời đã ngả về tây mới vội vã đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên áo và nói, “Ấy, mới nói một lúc đã tới giờ này rồi. Đình Bác Công, lão còn có việc phải làm nên cáo lui trước.”

Ông ấy đón lấy cái bát không trong tay Đỗ Hâm và bước xuống bậc thang, chân tập tễnh đi ra cửa cung. Chỉ còn lại mình Đỗ Hâm ở lại dưới ánh mặt trời, trong sân cũ đầy tro bụi.

“Kẻ xui xẻo,” Đỗ Hâm lẩm bẩm hai chữ này rồi vịn lan can đứng lên. Lúc này ông ấy mới cảm thấy đầu gối tê mỏi nên bước rất cẩn thận, sợ ngã một cái sẽ gãy luôn bộ xương già của mình. “Kẻ xui xẻo”, ông ấy lắc đầu, khóe miệng lộ ý cười, “Thật đúng là không phân cao thấp với kẻ xui xẻo kia.”

***

Tuyết rơi nửa tháng, lại thêm nửa tháng mới tan. Lúc ánh mặt trời ló rạng ở thành Vũ Dương thì Lưu Trường Ương và Tống Mê Điệt đã từ Nghi Ninh trở về được hơn một tháng.

Trong một tháng này cả tòa thành bị bao trong tuyết trắng không một hạt bụi.

Mọi thứ đều an tĩnh đáng yêu, nhưng người trong thành lại mang theo nhiều suy nghĩ khác nhau.

Mạc cô nương dùng kim cang chùy của mình đập nát mặt băng phía trên Tẩy Trần Đàm sau đó ba người hợp lực dùng 7-8 ngày vớt vô số mảnh xương lớn bé từ trong đáy hồ lên. Nhưng đó đều là xương đã lâu, đều đã tan nát, không có cây xương nào mới. Mạc Hàn Yên nhìn mặt nước trầm tư một lúc mới đứng dậy, sắc mặt đen như đít nồi và sẵn sàng giết người bất kỳ lúc nào.

“Thẩm Tri Hành không ở đây,” nàng nghiến răng và nghe tiếng gió ào ào thổi tới rừng dương phía sau, giọng nói lộ hơi lạnh rõ ràng, “Sư huynh, sư muội, ba chúng ta đã tới Tây Chiếu mấy tháng nhưng chẳng đạt được tiến triển nào.

Người chúng ta phái đi Trường Lăng cũng đã đi được 2 tháng nhưng chẳng mang được tin tức nào về.”

“Không dễ mà túm được sai lầm của Cảnh Vương đâu, muội cũng đừng nóng vội.” Kỳ Tam Lang cảm thấy lạnh cả người thế là huých khuỷu tay chọc chọc Tống Mê Điệt sau đó đưa mắt ra hiệu.

Tống Mê Điệt nghe giọng Mạc Hàn Yên thì vốn đã hạ quyết tâm trốn ra sau lưng Kỳ Tam Lang và không nói gì. Hiện tại bị hắn đẩy về phía trước đồng thời thấy ánh mắt sư tỷ đảo qua thế là nàng không thể không nói. Nàng sợ hãi dịch ra phía trước hai bước.

“Lần trước ở Nghi Ninh, muội trộm đi tìm hàng xóm của gia đình có nữ thi kia và hỏi thì biết chủ nhà ấy tên là Nghiêm Phong. Nhưng dù là văn thần hay võ quan cũng không có người nào tên thế này. Chúng ta thậm chí…. thậm chí tra xét toàn bộ thân thích của quan viên cũng không thấy……”

Giọng nàng ngày càng bé bởi ánh mắt của Mạc cô nương đã biến thành dao nhỏ, “Mê Điệt, chuyện này ta đã biết.”

Tống Mê Điệt thực sự quá hèn. Nàng so vai rụt cổ, đôi mắt ngó khuôn mặt lạnh lẽo của sư tỷ và lắm bắp, “Vậy…… sư tỷ định làm gì?”

Lá cây dương rơi xuống đầy mặt đất, Mạc Hàn Yên dùng mũi chân nghiền nát đống lá cây đó, “Giết Tiếu Sấm.”

Giết người là hành vi thường thấy của người ở Giáo sự phủ. Đám sư huynh và sư tỷ khác của Tống Mê Điệt đều ra ngoài thì đao trắng tinh, lúc về đao đều đỏ máu. Lúc nào trở về bọn họ cũng tới dòng suối nhỏ phía sau để rửa binh khí khiến nước suối toàn là màu hồng phấn.



Nhưng Mạc Hàn Yên không thường xuyên giết người, ít nhất cũng không giống đám người khác của Giáo Sự Phủ. Đám kia chỉ cần tâm tình không vui là sẽ tìm lý do giết người. Thậm chí có một lần Tống Mê Điệt còn thấy Mạc Hàn Yên thả đứa con gái nhỏ của một tội thần chạy. Nàng ấy tự mình đưa đứa nhỏ tới một

con hẻm nhỏ, trước khi đi còn để lại mấy thỏi bạc.

Thấy Tống Mê Điệt phát hiện thế là Mạc Hàn Yên lập tức ra hiệu im lặng rồi nhìn theo đứa nhỏ chạy xa mới đi tới trước mặt nàng và nở nụ cười xấu hổ, bàn tay xoa đỉnh đầu mềm mại của nàng, “Sư muội, đừng nói cho người khác nhé?”

Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mạc cô nương cười, đồng thời cũng biết nàng ấy có trái tim mềm mại nhất thế gian này.

Nhưng hôm nay vị sư tỷ ngoài lạnh trong nóng của nàng lại muốn giết người, mà người nàng ấy muốn giết lại là Tiếu Sấm đại tướng quân, vị Đại Đô Hộ mà đích thân hoàng thượng phong để an ủi phiên vương, ngăn cản giặc ngoại xâm.

“Cứ thế giết Tiếu Sấm thì qua loa quá.” Tống Mê Điệt lẩm bẩm một câu, giọng nhỏ đến độ chính nàng cũng không nghe rõ.

“Một tháng này chúng ta đã tìm gặp kẻ đó mấy lần?” Chùy ngàn cân đang treo trên tay Mạc cô nương nhỏ nước xuống và thấm vào đất.

“Bốn lần.” Kỳ Tam Lang trả lời nàng rất nhanh, lần nào cũng thế. “Mà biểu hiện của ông ta thế nào?”

“Ấp úng, ra sức khước từ, nói gần nói xa. Nhưng hôm qua ông ta nói đã phái người tới Trường Lăng……”

“Một tháng đã trôi qua, nếu Cảnh Vương có làm phản thì cũng thành công rồi,”

Mạc Hàn Yên cười lạnh sau đó nụ cười ấy biến mất, đôi mắt trong trẻo mang ánh sáng lạnh lập lòe, “Vị trí Đại Đô Hộ nên đổi cho người khác ngồi thôi.”

“Chuyện Tiếu Sấm chết không đáng ngại, nhưng dù sao ông ta cũng đã cắm rễ ở Tây Chiếu này hơn 10 năm, có vô số thân tín. Ta sợ một khi kẻ đó chết thì thế

cục Tây Chiếu sẽ loạn, và có kẻ sẽ nhân cơ hội ấy,” Kỳ Tam Lang được xưng là tiểu Gia Cát của Giáo Sự Phủ nên thường sẽ được người khác hỏi ý kiến. Ngay

cả Chúc Hồng gặp phải khó khăn cũng sẽ tới hỏi han tên đồ đệ này một hai câu. Nhưng mỗi lần nói chuyện với Mạc Hàn Yên, trong giọng nói của hắn sẽ thêm chút kiên trì và khuyên giải, “Sư muội, ta nghĩ có lẽ cứ để ông ta lại. Một con rối tuy cũng giống người chết và không nói chuyện được nhưng ít ra có thể uy hiếp đám binh tôm tướng cua của ông ta.”

“Con rối?” Tống Mê Điệt lập tức có hứng thú và chớp chớp mắt, “Sư huynh mang theo cái kia ư?”

Kỳ Tam Lang nghiêng đầu, khóe mắt liếc về phía Mạc Hàn Yên, “Phải xem sư tỷ của muội có đồng ý với kế hoạch của ta hay không đã.”

Giọt nước từ cái chùy ngàn cân nhỏ xuống mặt đất, Mạc cô nương nhìn chằm chằm vệt ẩm nướt kia lan ra. Một lúc sau môi nàng ấy nhẹ mấp máy, sắc mặt như đã bị ánh trăng bên trên phong ấn lại, “Ngày mai phủ Đô Hộ mở tiệc khao quân, người nhiều phức tạp, vậy nhân lúc ấy ra tay đi.”

Vị trưởng quan nắm quyền quân sự tối cao ở Tây Chiếu là Đại Đô Hộ Tiếu Sấm tổ chức khao quân thường niên. Tất nhiên toàn bộ hậu duệ quý tộc và quan viên đều được mời nên lúc Tống Mê Điệt nhìn thấy Lưu Trường Ương bước từ trên xe ngựa xuống, khuôn mặt được đèn lồng đỏ của phủ Đô Hộ chiếu sáng ấm áp thì nàng cũng không ngạc nhiên lắm.

“Khéo quá nhỉ,” Kỳ Tam Lang lẩm bẩm một tiếng, “Đến đây, bên ngoài phải



chào, vào tới bên trong lại phải chào nữa đó.” Nói xong khóe mắt hắn liếc Tống Mê Điệt ở phía sau và nhìn khuôn mặt lộ nhút nhát của nàng một lát mới nói,

“Đi thôi.”

Tống Mê Điệt đi theo phía sau sư huynh và sư tỷ tới gần bóng dáng cao lớn nhưng nhìn có vẻ đã gầy đi nhiều kia. Lúc chỉ còn cách hắn chừng 2-3 bước bỗng người nọ quay lưng về phía họ, áo lông chồn phết đất quét một cái tạo thành cơn gió, “A Thanh, đi thôi.”

Vốn Uất Trì Thanh còn đang định mở miệng chào hỏi ba người nhưng bị Lưu Trường Ương gọi đi thế là hắn lập tức cứng đờ ra, trên mặt là một nụ cười gượng. Cuối cùng hắn gật đầu với bọn họ và cất bước đuổi theo Cảnh Vương lúc này đã bước lên bậc thang. Hai người cùng nhau bước vào cánh cửa lớn của phủ Đô Hộ.

“Tên khốn kia rõ ràng đã nhìn thấy chúng ta đi tới.” Kỳ Tam Lang nắm chặt tay nhưng thấy Mạc Hàn Yên đảo mắt qua thế là hắn đành thở dài một hơi, “Sư muội yên tâm, mục tiêu đêm nay của chúng ta không phải hắn, cái này lòng ta hiểu rõ.”

Dứt lời hắn ngẩng đầu bước đi. Bọn họ tiến đến chỗ Tiếu Sấm đang đứng đón khách sau đó cả ba cùng hành lễ với kẻ kia, trên mặt Kỳ Tam Lang là ý cười,

“Đại Đô Hộ, thấy ngài mặt mày hồng hào, hẳn là con đường làm quan suôn sẻ, từng bước lên cao.”

Lúc nói chuyện bình thuốc trong tay áo hắn đong đưa nhè nhẹ. Bên trong là một loại độc được Kỳ Tam Lang pha trộn từ nọc của chín loại côn trùng có độc khác nhau để làm ra. Chín loại độc này áp lẫn nhau nên người uống sẽ không mất mạng nhưng sẽ nằm liệt trên giường cả đời.

Tiếu Sấm đáp lễ, đôi mắt nhỏ bằng hai hạt đậu xanh híp lại vì cười, “Mời ba vị Đình Úy vào bên trong. Các vị chịu bớt thời gian tới đúng là khiến phủ Đô Hộ thơm lây, hào quang chói lóa.”

Thái độ của ông ta cung kính thân thiện, giống như mọi khó chịu xảy ra trong một tháng này đều đã bị ông ta vứt lên trời rồi. Nhưng rõ ràng hôm qua Mạc

Hàn Yên còn dùng chùy ngàn cân của mình đập vỡ một cái bàn của phủ Đô Hộ.

Ba người theo thứ tự đi vào cửa và được tôi tớ dẫn tới sảnh lớn lúc này được trang trí khác hẳn. Bọn họ ngồi xuống một cái bàn, trên đó còn chưa có đồ ăn mà chỉ có mấy đĩa hạt và quả khô. Tống Mê Điệt thấy một đĩa đậu tằm khô vàng khả quan thì duỗi tay lấy một viên bỏ vào miệng. Rồi nàng chợt nhớ ra cái gì và ngẩng đầu tìm bóng dáng Lưu Trường Ương.

Ai biết kẻ kia ở ngay bàn bên, vừa lúc nhét một viên đậu tằm vào miệng, ánh mắt cũng quét qua bên này.

Vừa nhìn thấy ánh mắt hắn lòng Tống Mê Điệt đã như rung lên. Nàng vội rũ mắt, răng cắn cắn viên đậu tằm rồi đau đến nhe răng trợn mắt, suýt thì gào lên.

Vận cứt chó mà! Sao nàng lại vớt phải một hạt đậu hỏng cứng như đá thế này? Gãy răng rồi còn đâu!

“Sư muội.”

Mạc Hàn Yên quan tâm liếc nhìn nàng một cái thế là Tống Mê Điệt vội vàng lắc đầu ý nói mình không sao. Vừa ngước mắt nàng lại phát hiện Lưu Trường Ương đã nhìn về phía khác, chỉ có khóe miệng của hắn là nhếch rõ cao, ý cười không thèm giấu diếm.

Tên này lại cười nhạo nàng rồi.

Tống Mê Điệt thầm hừ một tiếng: Không những lòng dạ hắn hẹp hòi, thù dai, mà còn thích nhìn người khác khốn khổ. Đúng là kẻ khó sống chung.