Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 108




“Hạ quan không…… không dám leo lên cành cao của điện hạ đâu.”

Sau khi bỏ lại một câu này, Tống Mê Điệt vội vã chạy trốn, để lại bát mì vẫn còn ấm.

“Tống Mê Điệt.”

Lúc đi tới cầu thang nàng nghe thấy Lưu Trường Ương gọi tên mình vì thế dừng lại. Nhưng thật lâu cũng không thấy hắn nói gì thế là nàng quay đầu nhìn bóng người cách đó không xa một cái rồi mới lẻn về phòng như trộm.

Hôm sau, ba người khởi hành về thành Vũ Dương. Uất Trì Thanh thấy Lưu Trường Ương trầm mặt, Tống Mê Điệt cũng không nói chuyện thì đoán hai kẻ này đang cãi nhau. Hắn cũng biết điều không nói nhiều mà chỉ ra roi thúc ngựa chạy băng băng về Vũ Dương.

Lúc chạng vạng bọn họ đã tới ngoài cửa thành. Sau khi vào thành Lưu Trường Ương chẳng thèm chào hỏi Tống Mê Điệt mà chỉ lo chạy về Cảnh Vương phủ. Uất Trì Thanh thấy bóng Tống Mê Điệt đi xa mới đuổi theo và cưỡi ngựa bên cạnh Lưu Trường Ương đi về phía trước.

“Mới vừa rồi sắc mặt Tống đại nhân có… có vẻ không tốt lắm.” Hắn cẩn thận

nói.

Lưu Trường Ương lắc lắc dây cương, “Tối hôm qua ta đề nghị nàng đi theo ta.”

Uất Trì Thanh híp mắt nghĩ một lát mới hỏi, “Không phải cưới…… cưới vợ, đến nạp thiếp cũng… cũng không phải ư? Điện hạ, ngài chỉ muốn tìm một…… một……”

“Không thì sao?” Hắn liếc Uất Trì Thanh một cái, “Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta phải dùng kiệu tám người nâng để đón nàng ta vào cửa hả? Ngươi tưởng ta cưới vương phi sao?”

Đương nhiên hắn sẽ không nói thật, dù ngươi bên cạnh là Chử Ngọc đi nữa. Cái này Uất Trì Thanh cũng hiểu nhưng không nói rõ.

Bị trở ngại nhiều lần nên Cảnh Vương điện hạ cũng biết sĩ diện.

Uất Trì Thanh lặng lẽ tặc lưỡi: Một mặt kẻ này sai bảo người ta làm cái này cái kia, nào là bóc đậu tằm, ướp lạnh dưa hấu. Đã thế hắn còn nói lời chua ngoa tổn thương người ta. Nhưng mặt khác hắn lại săn sóc tỉ mỉ, nào là khâu áo, nấu mì, đặt nàng ấy lên đầu quả tim. Cái thái độ nóng lạnh đan xen này khiến ai nhìn

cũng phải than lòng thiếu nam như kim đáy biển.

Đang nghĩ ngợi thì thấy cổng của Cảnh Vương phủ đã ở trước mặt. Biển hiệu

của nó bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu cam hồng, khoen cửa cũng bị chiếu sáng lấp lánh. Có một người đang đứng dựa vào bức tường bên cạnh. Kẻ đó giấu trong bóng tối nên nếu không nhìn kỹ sẽ khó mà phát hiện ra.

Nhưng Uất Trì Thanh chỉ liếc một cái đã nhận ra kẻ kia. Hắn không nói gì, chỉ xuống ngựa để gã sai vặt trông cửa dẫn ngựa đi nghỉ ngơi, bản thân mình thì theo Lưu Trường Ương đi vào trong. Lúc vượt qua bậc cửa hắn quay đầu lại nhìn người kia và thấy kẻ đó cũng lặng lẽ bám theo họ cùng đi vào bên trong phủ.

Lưu Trường Ương thay quần áo và tới thư phòng thì thấy kẻ nọ sớm chờ ở đó. Uất Trì Thanh đứng bên cạnh hắn không nói gì, sắc mặt hơi nghiêm nghị.

“Lần này Tân Lê Vương bảo ngươi mang cái gì cho ta thế?” Lưu Trường Ương tựa lưng vào ghế ngồi và cầm một chén trà uống.

Người nọ nghe hắn nói thế thì sớm đã ngẩng đầu, con ngươi màu vàng nâu lập lòe, “Chuyện tốt, chuyện tốt.”



Hắn cười nhưng khi thấy con ngươi lạnh băng của Lưu Trường Ương thì vội thu lại tươi cười kia và đưa một phong thư cho Uất Trì Thanh.

Uất Trì Thanh mở lá thư, còn chưa kịp đưa thư cho chủ nhân thì kẻ nọ đã không chờ được mà nói, “Tân Lê Vương muốn gả con gái cho Cảnh Vương điện hạ. Ít ngày nữa ông ấy sẽ phái sứ thần tới Trường Lăng xin ý chỉ.”

Vừa nói xong lời này hắn đã nghe thấy một tiếng giòn tan vang lên ngoài cửa sổ như thứ gì đó vừa bị vỡ. Kẻ nọ hoảng sợ nhìn về phía Lưu Trường Ương lại thấy sắc mặt của hắn trắng hơn vừa nãy nhiều. Chẳng qua cái trắng này không

phải do mệt mỏi mà giống như muốn giết người, cực kỳ đáng sợ. Hắn sợ tới mức gót chân mềm nhũn, cả người dịch ra phía cửa vài bước hòng tìm đường thoát. Hắn sợ hôm nay bản thân không thể còn sống mà bước ra khỏi Cảnh

Vương phủ.

“Không sao, là em gái ta thôi.”

Lúc nói ra lời này giọng hắn vẫn bình thản. Lưu Trường Ương buông tờ giấy và quay đầu nhìn ra ngoài cửa, “Ngọc Nhi, muội càng ngày càng hậu đậu, đưa đồ ăn cũng đánh vỡ bát.”

Cửa phòng mở ra, Chử Ngọc xuất hiện ở cạnh cửa và khom người hành lễ sau đó nói với người nọ, “Điện hạ vừa bôn ba trở về nên chắc mệt mỏi. Hiện tại thư đã đưa, lời cần nói cũng đã nói, không bằng để điện hạ đi nghỉ ngơi đã.”

Người nọ thở ra một hơi và hành lễ sau đó cáo từ. Lúc đi tới cửa hắn quay đầu cười cười nhìn Lưu Trường Ương nói, “Cảnh Vương điện hạ, công chúa của

chúng ta rất đẹp, ngài…… tuyệt đối không có hại.”

Nói xong hắn đóng cửa rời đi, chỉ để lại căn phòng yên tĩnh và không khí vần vũ chuyển động.

“Phải làm sao đây?” Sau một lát Uất Trì Thanh mới ồm ồm đánh gãy yên tĩnh này, “Điện hạ, nếu Tống Mê Điệt phát hiện ra chuyện đến ta mà ngài …… ngài cũng không …… không kể …… mà kẻ kia lại nắm tính mạng của nàng ấy……” Hắn ngập ngừng, “Vậy phải làm sao?”

Lời của hắn cực kỳ tối nghĩa, nếu là người khác thì chắc chắn không hiểu, chẳng qua Chử Ngọc lại hiểu hết.

“Uất Trì đại ca cũng đi nghỉ ngơi đi.” Nàng túm lấy cánh tay Uất Trì Thanh và nhẹ gật đầu. Uất Trì Thanh hiểu ý nên liếc nhìn Cảnh Vương vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế một cái sau đó thở dài một hơi và cất bước rời đi.

Chử Ngọc nghe thấy cửa đóng lại thì chậm rãi đi tới bên cạnh Lưu Trường

Ương. Nàng theo ánh mắt hắn nhìn ánh trăng bị cành lá bên ngoài xoa nát đậu bên chân hắn thật lâu mới vươn tay đặt lên bả vai cứng còng của hắn rồi than nhẹ, “Nguyên Doãn thật đáng thương.”

Lúc trời mới sáng Chử Ngọc đã ngồi xe ngựa và ra khỏi phủ nhưng không tới

chợ sáng như thường ngày mà lệnh cho người đánh xe chạy tới thành nam. Bọn họ dừng lại trước một tòa nhà vuông vức với tường cao.

Tường Nhi đưa thiếp cho gã sai vặt trông cửa. Kẻ kia đón lấy và đi vào báo, một lát sau đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, rồi một cô nương mặc váy hoa lao ra ngoài. Cô nhóc này không ăn mặc như người Trung Nguyên, trên đầu đội mũ hoa, chân đi ủng quá gối, làn váy thêu kim tuyến và hạt cườm chói mắt. Chử

Ngọc phải nheo mắt lại mới dám nhìn đối phương.

“Chử Ngọc.” Cô nương kia gọi thẳng tên nàng và nhảy từ bậc thang xuống dưới. Tiếp theo nàng ấy lưu loát túm Chử Ngọc xuống xe ngựa, đôi mắt màu nhạt kia cười híp lại thành hình trăng non, “Ngươi tới đây đúng là khiến ta nở mày nở mặt.”

“Hợp Mạn tiểu thư càng ngày càng giỏi tiếng Hán, đến thành ngữ cũng biết dùng.”



Chử Ngọc vừa cười vừa hành lễ với vị cô nương tên Hợp Mạn kia. Nàng ấy

cũng nhanh chóng đáp lễ, chỉ là tay trái lại đè trên tay phải. Sau khi phát hiện ra nàng ấy sửng sốt và ngượng ngùng đổi lại sau đó cười nói, “Chử Ngọc, ta mới vừa đi săn trở về và đang chuẩn bị dùng…… đồ ăn sáng. Có thịt thỏ nướng đó, ngươi đoán xem là ai săn được thỏ ấy? Nếu đoán đúng ta sẽ cho ngươi một cái đùi thỏ.”

Chử Ngọc nén xúc động sửa lại lời nàng ấy, “Ta đoán nhất định là do Hợp Mạn tiểu thư thân thủ phi phàm bắn trúng rồi.” Nói xong hai người tay nắm tay đi vào trong.

Hợp Mạn là người Tân Lê, bởi vì cha nàng là hoàng thương dưới trướng Hô

Bóc, chuyên quản việc buôn bán giữa hai nước nên trong một năm có nửa thời gian nàng ấy ở thành Vũ Dương bên này.

Chử Ngọc quen biết cô nương này trong một yến hội, không ngờ hai người lại hợp nhau đến thế dù tính cách trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Từ đó Hợp Mạn trở thành người bạn duy nhất của Chử Ngọc ở thành Vũ Dương này.

Nhưng hôm nay Chử Ngọc tới tìm nàng ấy không phải để tâm sự.

Lò sưởi sáng rực khiến trong phòng ấm áp như mùa xuân. Chử Ngọc mới vừa ăn cơm nên cả người nóng bừng và vội cởi áo khoác, chỉ mặc áo ngắn tay và váy sau đó bưng một chén trà nhỏ nhấm nháp.

“Trà Lư Sơn Vân Vụ của Đại Yến là loại trà mà Hô Bóc vương thích nhất. Mỗi năm chúng ta dùng 100 con ngựa chiến mới đổi được mấy vại. A ba biết ta thích nên thường sẽ để lại một ít.”

Chử Ngọc nhẹ nhấp một ngụm, “Đúng là trà ngon, nhưng hơi nồng, thiếu ít vị ngọt thanh. Lần sau ta đưa cho ngài ít trà Ân Thi Ngọc Lộ. Ngài sẽ thấy nước màu xanh non, mùi thơm thoải mái, vị đọng trên đầu lưỡi, rất tuyệt.”

Dứt lời nàng nhìn khói trắng bốc lên từ chén trà rồi nhìn Hợp Mạn ngồi phía đối diện cười thấy răng không thấy mắt thì nói, “Ta nhớ rõ ngài từng nói lúc ở Tân Lê ngài thường xuyên vào trong cung.”

“Đúng thế,” Hợp Mạn không cười nữa, mày nhíu lại, “Nhưng mỗi lần trước khi vào cung a ba luôn dặn dò ta thật kỹ phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, nhất thiết phải tuân theo quy định. Chử Ngọc, tuy quy định ở chỗ ta không nhiều như người Hán các ngươi, nhưng dù sao quy định trong thiên hạ này cũng đều là thứ

gò bó người ta. Dù chỉ có một cái cũng đủ mệt mỏi, vì thế ta cũng chẳng thích vào cung.”

“Ngài còn đỡ, đám công chúa hoàng tử lớn lên trong cung từ nhỏ hẳn lúc nào cũng phải cẩn thận, chắc là mệt lắm!” Chử Ngọc dùng nắp gạt lá trà, khóe mắt quan sát biểu tình của Hợp Mạn, “Nghe nói có một công chúa tên Tháp Cập có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, bất kỳ ai gặp nàng cũng sẽ điên đảo và trong mắt không thể chứa được người khác.” Nàng cười nói, “Ta nghe thế thì cũng muốn gặp nàng ấy một lần xem vị công chúa ấy có thật sự đẹp không gì sánh bằng giống như lời đồn hay không.”

“Ta đã gặp nàng ấy,” Hợp Mạn không biết gì nên cứ thế nhảy vào bẫy. Nàng ấy thản nhiên dùng ngón út gãi gãi cánh mũi, “Lời đồn quả không sai, nàng ấy

chính là cô nương đẹp tới độ vừa xuất hiện đã khiến đám hoa cỏ, ánh trăng, ánh sao gì đó ảm đạm hẳn đi.”

“Tiếc là,” nàng lộ vẻ tiếc nuối và nhíu mày nói, “Nàng ấy không được yêu thương. Nghe nói mẹ nàng ấy là một thị tỳ, khụ, trong một lần vương thượng uống say đã sủng hạnh và sinh nàng ấy ra. Nói về địa vị thì vị công chúa này còn không cao quý bằng quận chúa.”

Chử Ngọc đã sớm đoán được điểm này nên không nói gì, chỉ nhấp một ngụm trà và nghe Hợp Mạn nói tiếp về bí mật cung đình.

“Một đứa con gái xinh đẹp như tiên lại không được vương yêu thương. Năm xưa có lần Tháp Cập công chúa bị bệnh nặng, suýt thì đi đời nhà ma nhưng ông ta cũng chẳng liếc mắt nhìn con gái một cái.” Hợp Mạn bĩu môi, “Bởi vì lúc ấy tiểu thế tử vừa mới ra đời, mẹ hắn là người vương yêu nhất nên ông ta chỉ nhớ tới đứa con trai kháu khỉnh mới sinh, làm gì còn để ý được tới ai.”

“Tháp Cập công chúa bị bệnh nặng thế thì sao bình phục được?” Chử Ngọc buồn bã cảm thán rồi hỏi tiếp.

“Cũng may nàng ấy qua khỏi. Không có ai cứu thì nàng ấy phải tự cứu mình.” Hợp Mạn mở to mắt nói, “Chuyện này cũng phải cảm tạ Đại Yến đó.”