Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 107




Bọn nha hoàn bị dọa hoảng hốt chạy khắp nơi, chỉ có một thị tỳ hầu cận bên

cạnh nàng là không đi. Nàng ấy ôm một chồng giấy từ trong rương và đặt cạnh thi thể đã lạnh của chủ nhân rồi khóc, “Thật sự không đáng mà! Nô đã sớm cảnh báo ngài là không đáng nhưng ngài cứ một hai phải thử. Hiện tại chính kẻ này lại hại chết ngài.”

Trên giấy là những bài thơ hắn viết cho nàng, từng câu từng chữ như được viết bằng máu từ con tim. Nàng thấy chúng mới bảo thị nữ thu lại, rồi lấy khăn bọc băng lạnh đắp lên trán giúp hắn giảm sốt, “Nếu ta cự tuyệt thì hắn sẽ chết, không bằng ta…… thử một lần xem sao.”

Nàng không biết tà thuật, còn hắn là kẻ ngốc. Từ ánh mắt đầu tiên hắn đã chìm vào ái tình là thật. Còn những lời hắn nghe thấy ở Thương Nam là do Tề Vương cố ý cho thám tử tới tung tin đồn. Bản thân kẻ kia không thể tự tay giết chết mẹ ruột nên mượn tay hắn cho nàng một cái chết khổ sở nhất.

“Tùy châu, Vân Thường và hộ tâm kính, chàng phải cất giữ ba thứ này và lúc nào cũng mang theo người.”

Nàng giúp hắn mưu toan tất cả nhưng lại không thể đoán được đúng lòng hắn. Mà bản thân hắn dù có thể nhìn thấu lòng người trong thiên hạ nhưng trước sau không hiểu nổi một chữ “Tình”.

“Là người thì đều có nhược điểm. Nhược điểm của Hư Sơn chính là hắn không hiểu chuyện tình cảm, không biết thứ này hung hiểm thế nào. Người thông minh nhất trên đời cứ thế bị ta tính kế.”

Hai năm sau khi Tề quốc đầu hàng Yến, Tề Vương bị Yến Thái Tổ Lưu Tỉ giam lỏng ở Trường Lăng và chìm trong ăn chơi trác táng. Trong một bữa tiệc hắn đã nói ra một câu này với khách khứa có mặt.

“Cố Thái Hậu của Tề quốc ở góa nhiều năm, nếu lúc ấy ngài nhắm một mắt mở một mắt thì có lẽ tứ quốc…..” Người nói chuyện tự biết mình phạm vào kiêng kị nên không dám nói hết.

Tề Vương không nói gì, thật lâu sau hắn uống cạn chén rượu và ôm lấy vai ngọc của mỹ nhân bên cạnh mà vừa khóc vừa cười, “Việc trên thế gian này đâu có nhiều chữ nếu như vậy.”

Vào đêm, một bóng người đạp lên ánh trăng mà tới. Người đó xuyên qua thủ vệ nghiêm ngặt, đi lại như chốn không người và tới trước giường của Tề Vương

sau đó cắm lưỡi dao sắc bén vào ngực hắn.

Có hộ vệ sống sót sau đêm đó nói người kia chính là Hư Sơn, nhưng thế nhân chẳng ai tin: Hư Sơn chỉ là một thư sinh, sao có được thân pháp nhẹ nhàng đủ để đột phá tầng tầng canh gác của quân lính Yến quốc như thế?

Người trong dân gian đều nói nhất định là Thái Tổ, đặc biệt là đám cựu thần của Tề quốc. Bọn họ tin rằng Lưu Tỉ không thể chứa nổi một quân chủ đã sa cơ nên dứt khoát giết cho rồi.

Tống Mê Điệt nằm trên giường, mí mắt giật giật, miệng mặc niệm, “Dồn sự chú ý vào huyệt đan điền, gắng sức xông pha qua cửa ải.” Mỗi lần bị bóng đè nàng đều dựa vào những lời này để mạnh mẽ ép bản thân tỉnh lại. Đây là tâm pháp người nọ tự nghĩ ra và giúp người ta có được thứ khinh công siêu đẳng. Vì thế

chỉ cần tập trung niệm mấy lời này thì chút bóng đè nho nhỏ cũng không khó vượt qua. Nàng mở bừng mắt và nằm yên chờ một lát để cơ thể thư giãn mới ngồi dậy. Mũi nàng ngửi được mùi thơm của cỏ cây và trong lòng bỗng cảm thấy chán nản.

Nàng nhìn bóng trăng cô đơn ngoài cửa sổ, không có sao trời làm bạn khiến nó thật cô đơn. Cảm giác cô tịch trong mộng theo nàng tới tận lúc này, thật lâu không tan.

“Chỉ duy nhất một chữ “tình” là không nhìn thấu.”

Nàng than một tiếng và mặc áo khoác rồi ra cửa, theo cửa hiên tới cầu thang. Vừa định nhấc chân đi xuống nàng chợt thấy một cái bàn trong sảnh lớn của khách điếm vẫn có ngọn nến bằng hạt đậu đang cháy. Bên cạnh bàn là một vị công tử như ngọc. Người kia không phải Lưu Trường Ương thì là ai.

Nàng do dự một chút, bước chân chuyển hướng định chuồn đi. Nhưng ai biết mới được một bước đã nghe tiếng kẻ nọ truyền tới từ dưới lầu.



“Ngươi là con chuột tinh hả? Sao cứ lén lút thế?” Giọng hắn nhàn nhạt sau đó vươn tay ra vẫy nàng, “Xuống dưới.”

Tống Mê Điệt chậm rì rì đi xuống và tới cạnh bàn. Mũi nàng bỗng ngửi được một mùi thơm thế là cúi đầu và phát hiện trên bàn có một bát mì. Sợi mì mềm nhỏ, rau chân vịt xanh mướt, bên trên còn một cái trứng gà vàng óng.

Nhưng bát mì này không đặt trước mặt Lưu Trường Ương mà đặt đối diện hắn.

Tống Mê Điệt khó hiểu, vừa định hỏi đã thấy Lưu Trường Ương kéo cái ghế bên cạnh và vỗ vỗ, “Ngồi đi.”

Nàng chỉ đành ngồi xuống và lúc này mới để ý thấy khuôn mặt hắn nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ ngả ngớn ngày thường. Nàng cẩn thận hỏi, “Ai nấu bát mì này thế? Và nấu cho ai?”

“Hôm nay là sinh nhật của mẫu hậu,” hắn rút một đôi đũa gỗ từ ống đũa và so cho đều sau đó dùng ống tay áo lau sạch mới đặt bên cạnh bát, “Trước kia mỗi lần tới sinh nhật mẫu hậu là phụ vương sẽ tự tay nấu một bát mì cho bà ấy. Ta nhìn nhiều lần nên cũng học được cách làm.”

Hóa ra hôm nay là ngày sinh của Hoàng Hậu tiền triều. Tống Mê Điệt bỗng nhiên cũng cảm thấy căng thẳng. Nàng ngồi thẳng người, tay đặt trên đầu gối,

mắt nhìn thẳng mặt bàn.

Một lúc sau kẻ bên cạnh bỗng nhiên phì cười, “Tống Mê Điệt, ngươi bày ra bộ dạng này khiến ta khó chịu lắm, đừng giả vờ nữa.”

“Ta không giả vờ……” Nàng ậm ừ muốn phản bác nhưng mũi lại bị người ta nhéo. Mặt mũi Lưu Trường Ương sinh động hẳn lên, dưới ánh nến vẻ mặt hắn cũng ấm áp hơn.

“Ngươi không ngủ được là vì đói bụng à?” Hắn xị mặt tỏ vẻ ghét bỏ, “Ăn nhiều đậu tằm thế còn đói hả?”

Gần đây Tống Mê Điệt có thêm một tật xấu. Cứ mỗi lần Lưu Trường Ương tới gần nàng sẽ căng thẳng thế nên lúc nhìn thấy gương mặt cách mình chừng một thước nàng chỉ à ừ được hai tiếng chứ không nói được thêm cái gì.

“Còn thừa ít mì, ta làm một bát nữa cho ngươi vậy.”

Chưa đợi nàng nói gì hắn đã đứng dậy và xoay người đi tới nhà bếp phía sau. Tống Mê Điệt nhìn bát mì bên cạnh một lúc lâu mới cầm cái thìa và lau khô sau đó đặt ở trong bát nói “Hoàng hậu nương nương, ngài ăn chút canh đi.” Lúc này nàng đứng lên đi về phía căn bếp đã nổi lửa.

Mì đã cắt xong, từng sợi thon dài đều tăm tắp, bên trên còn dính một tầng bột mì màu trắng. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Lưu Trường

Ương đứng một bên thành thạo bắc nồi, bỏ thêm dầu, đợi nóng mới bỏ gừng và tỏi vào đảo cho dậy mùi sau đó cẩn thận vớt ra rồi bỏ rau vào xào.

Vốn Tống Mê Điệt cũng không đói bụng nhưng lúc ngửi mùi lại thấy con sâu thèm ăn ngo ngoe. Những khó chịu trong lòng nàng cũng bị mùi khói lửa này xua tan.

Đầu của nàng theo động tác của hắn mà lắc lư. Nàng nhìn hắn như làm ảo thuật mà nấu xong một bát mì sau đó xếp rau dưa lên trên và đưa tới trước mặt nàng.

Vừa giật mình nàng đã thấy đầu mình như bị cái gì đó đập một cái: Nàng đang làm cái gì thế?

Tống Mê Điệt khom người về phía trước và chắp tay hành lễ, ánh mắt lập lòe nhìn cái mặt đen thui của Lưu Trường Ương, “Hạ quan không dám, hạ quan sao dám…… để Cảnh Vương điện hạ tự mình nấu mì.”



“Quân tử xa nhà bếp nhưng phụ vương vẫn nấu mì cho mẫu hậu đấy thôi.”

Giọng hắn bỗng lạnh lẽo, tay vẫn chưa buông, ngược lại còn duỗi về phía trước. “Hoàng đế và hoàng hậu là ……”

Mấy chữ “vợ chồng hòa thuận, mẫu mực thiên hạ” cứ nghẹn trong cổ nàng. Tống Mê Điệt đành phải đứng dậy nhưng không dám nhìn khuôn mặt lạnh lẽo kia. Nàng hoảng hốt đón lấy bát mì nóng hầm hập và đi theo hắn vào sảnh lớn của khách điếm.

Hai người ngồi xuống bàn, nàng lấy đũa gắp mì bỏ vào miệng: Ừ, mặn nhạt vừa phải, thơm mà không ngấy nhưng nàng không nhận nổi bát mì này.

Lưu Trường Ương thấy bát mì phía đối diện thì thần sắc lại mềm mại hơn nhiều, mặt cũng lộ vẻ tươi cười, “Mẹ ta thích nhất là nước dùng này, là ta sơ sót.” Nói xong hắn quay đầu nhìn Tống Mê Điệt, “Cô ngốc, ngươi suy nghĩ thật chu đáo, rốt cuộc ngươi giả ngốc hay ngốc thật thế?”

Tống Mê Điệt dùng đũa gảy sợi mì, mặt lộ nụ cười ngây ngô nói, “Điện hạ, hạ quan chỉ coi như có chút nghiên cứu với ăn uống thôi.”

“Không cần tự xưng hạ quan, cũng không cần gọi ta là điện hạ,” hắn hé miệng giống như chần chừ rồi rốt cuộc cũng nói ra một câu đã giấu trong lòng thật lâu, “Gọi ta là Nguyên Doãn có được không?”

Suýt thì Tống Mê Điệt bị sặc mì. Nàng cố nuốt thức ăn sau đó vỗ vỗ ngực,

“Điện hạ, có rất nhiều người gọi ngài là Nguyên Doãn, những cô nương trong Cảnh Vương phủ, à, các nàng đều sẽ gọi ngài là Nguyên Doãn. Hạ quan, hạ quan không nên tham gia thì tốt hơn.”

Trên mặt Lưu Trường Ương thêm chút sắc thái. Hắn đánh giá khuôn mặt đang vùi trong bát mì của nàng và hỏi nhỏ, “Sao thế? Ghen tị hả?” Nói xong thấy nàng không đáp thế là hắn lại dán sát hơn và nhìn thẳng vào cái người đang ăn mì kia, “Ta nói cho ngươi một bí mật nhé! Ta và bọn họ vẫn chưa……”

Lời này còn chưa nói xong bởi vì Tống Mê Điệt bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi xôn xao không yên giống như cất giấu hai con đom đóm, “Vẫn chưa làm cái gì ư?”

Tất cả đều là tò mò, làm gì có chút ghen tị nào? Hiện tại giáo quan Tống Mê Điệt chỉ một lòng muốn túm lấy bí mật của Cảnh Vương, nhưng rốt cuộc với nàng thì hắn là cái gì?

Lưu Trường Ương bị ánh sáng trong mắt nàng đâm cho đau đớn. Biểu tình của hắn lạnh xuống, mà cô ngốc kia hình như cũng nhận ra mình vừa làm gì thế là bắt đầu không được tự nhiên. Ngón tay nàng cào cào mặt bàn và xoa xoa.

“Ngươi muốn biết hả?” Qua một lát hắn mới lạnh giọng nói một câu.

Tống Mê Điệt nhận ra giọng điệu của hắn không tốt nên cũng không dám đáp có hoặc không. Nàng chỉ nhẹ ừm à một tiếng không rõ.

“Với các nàng mà nói,” Lưu Trường Ương cười cười, khóe mắt rũ xuống nhìn cổ tay áo của chính mình giống như bên trên được thêu một cái đuôi rồng tinh xảo, “Ta cũng chưa có mấy phần thật lòng mà chỉ muốn ấm giường. Lúc tình

nồng thì sủng hạnh mấy tối, chán rồi thì thế nào cũng được.” Nói tới đây hắn lại cười to, “Tuy đã sớm không còn là Thái Tử nữa nhưng ta vẫn kế thừa chút phong lưu của hoàng gia. Bên cạnh ta nhiều đàn bà như cá diếc qua sông, còn ta lại luôn thích mới mẻ.”

Nói xong hắn nghiêng đầu ngó Tống Mê Điệt một cái, “Các cô nương xinh đẹp ta đã thấy nhiều, còn người vừa đẹp vừa ngốc như ngươi thì ta mới thấy lần đầu. Có muốn theo ta hay không? Ngươi yên tâm, Cảnh Vương phủ nhiều đàn bà, nhưng có ta ở đó thì sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu. Dù ngày nào đó ta chán ngươi rồi cũng sẽ không tìm người môi giới tới bán đi giống những người khác. Dù sao ngươi cũng là Tống đại nhân của triều đình nên dẫu có hết tình cảm ta vẫn sẽ giữ ngươi lại, cho ăn ngon uống tốt, đảm bảo ngươi trắng trẻo mập mạp, không lo áo cơm.”

Nói xong hắn lại ngả người lên ghế, “Tống đại nhân cân nhắc xem!”

Những lời xốc nổi linh tinh của hắn mang theo xa cách rõ ràng, ngay cả thân thể hắn cũng không muốn gần nàng một chút. Đôi mắt cười mang theo xuân sắc kia lại như gió thu rét lạnh quét qua lòng nàng.