Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 59: Đi học




Edit: Ry

Chẳng mấy đã đến ngày khai giảng, học kì mới bắt đầu, Túc Lê và Túc Minh cũng bắt đầu đi học mẫu giáo.

Trường mẫu giáo ở trên thị trấn, cả đi cả về hết 40 phút, nhưng từ trường cấp 2 Tức Linh đi đi về về chỉ chừng nửa tiếng. Trường này do bạn của ba Túc mở, tuy là trường mẫu giáo cho Nhân tộc, nhưng trong số các thầy cô ở đây có một Yêu tộc, nên hai vị phụ huynh cũng yên tâm hơn.

Người phản đối vụ học mẫu giáo mạnh nhất chính là Trần Kinh Hạc và Ly Huyền Thính.

Trần Kinh Hạc là vì không hài lòng với trình độ giáo dục ở thôn trấn nhỏ, muốn Túc Lê vào trong thành phố học. Nhưng cái này chưa kịp thảo luận với hai vợ chồng Túc Thanh Phong đã bị Phượng Hoàng đại nhân nhà mình đơn phương bác bỏ.

Trần Kinh Hạc: "Trường ở trong thành phố tốt hơn, về sau Phượng Hoàng đại nhân còn lên tiểu học rồi cấp 2 cấp 3 nữa, chất lượng giáo viên bên đó tốt hơn ở đây nhiều."

"Có xa thôn Tức Linh không?" Túc Lê hơi dao động: "Đi lại sẽ mất bao lâu?"

Trần Kinh Hạc: "Muốn tới nội thành thì cả đi cả về cũng chừng 2 tiếng, đi tàu cao tốc..."

Túc Lê lập tức nói: "Thế ta không đi đâu."

Trần Kinh Hạc nói rát cả họng, Phượng Hoàng đại nhân vẫn thấy học gần nhà tiện hơn, không muốn đi quá xa, làm y nhức đầu vô cùng. Hôm sau đành phải thương lượng với người trong công ty, chuẩn bị tiến hành đầu tư giáo dục cho trường học ở quanh đây.

Người thứ hai phản đối là Ly Huyền Thính. Chuyện hộ khẩu đã giải quyết xong, hắn cùng hộ khẩu với Trần Kinh Hạc, trên danh nghĩa là em trai của Trần Kinh Hạc. Lúc bàn chuyện đi học mẫu giáo, ba Túc hỏi Ly Huyền Thính có muốn đi học tiểu học không, cái này khiến Ly Huyền Thính khó hiểu: "Con không thể đi trường mẫu giáo với A Ly ạ?"

Ba Túc sững sờ: "Tất nhiên là không rồi, Huyền Thính 6 tuổi rồi, năm nay sẽ phải lên lớp 1."

"6 tuổi không thể học trường mẫu giáo ạ?" Ly Huyền Thính vốn đã chuẩn bị cùng Túc Lê đi học mẫu giáo, lại không biết xã hội hiện đại có phân chia, hạn chế tuổi tác với các bậc học.

Túc Thanh Phong khuyên: "6 tuổi phải học tiểu học rồi, bây giờ con có đi trường mẫu giáo cũng không cùng lớp với bé Lê được, em học mẫu giáo bé."

Ly Huyền Thính sốt ruột: "Con có thể biến về hình thái 3 tuổi."

Ba Túc cười: "Nhưng mà tuổi ghi vào hộ khẩu rồi, cái này không sửa được."

Túc Lê biết chuyện cũng rất bất ngờ, cậu chưa từng nghĩ tới tình huống này, hôm trước còn bàn với Ly Huyền Thính đi mẫu giáo học những gì: "Lớn tuổi thì không được đi trường mẫu giáo ạ?"

"Cũng không phải là không thể. Nhưng mà mỗi lứa tuổi sẽ có chương trình học phù hợp, nếu Huyền Thính theo con tới trường mẫu giáo, đến lúc đó người ta sẽ nói là Huyền Thính có vấn đề." Ba Túc kiên nhẫn giải thích đạo lí đối nhân xử thế cho con: "Miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, dù nhà mình không quan tâm những chuyện này, nhưng đồn đại sẽ luôn tồn tại, đây là thứ thuật pháp không thể giải quyết."

Chuyện đi học cứ quyết định như vậy, Ly Huyền Thính đi học tiểu học, Túc Lê và Túc Minh đi học mẫu giáo.

Ly Huyền Thính học ở trường tiểu học trong thôn, cạnh trường cấp 2 Tức Linh, ba Túc tan làm có thể tiện đường sang đón. Ngày đầu tiên đi học, ba Túc lái xe đưa Ly Huyền Thính tới trường tiểu học trước. Giáo viên trong trường có quen biết với ba Túc, hắn đứng nhìn Ly Huyền Thính vào lớp rồi mới dẫn cặp song sinh tới trường mẫu giáo.

Túc Lê lo lắng. Tuy là cha đã hứa hẹn, đảm bảo sẽ không có vấn đề gì, nhưng Ly Huyền Thính mới có thực thể được một thời gian, để hắn tới hoàn cảnh xa lạ, không biết có quen được không.

Chẳng mấy chốc đã tới trường mẫu giáo, trên thị trấn có mấy trường mẫu giáo, nơi Túc Lê và Túc Minh đăng kí học là trường mẫu giáo tư nhân.

Túc Thanh Phong một trái một phải dẫn hai con vào trong. Túc Lê cứ dán mắt vào kiến trúc ở đây, có nhiều thứ cậu từng thấy trong khu vui chơi rồi, cầu trượt kia cũng có ở công viên thôn mình, nhưng cũng có vài thứ cậu chưa thấy bao giờ. Trong trường cũng có rất nhiều phụ huynh đưa con tới, gặp ba Túc dẫn hai bé song sinh vào, nhiều người tinh mắt nhận ra Túc Lê Túc Minh, vội vàng tới chào hỏi.

Trước khi cho con đi mẫu giáo, ba Túc còn gọi điện cho rất nhiều bạn bè Yêu tộc từng cho con đi học, thỉnh kinh với họ. Nghỉ hè hắn thường xuyên dẫn Túc Minh ra ngoài chơi, bé con dẫn linh nhập thể xong bắt đầu phân chia được đồng tộc và nhân loại, ba Túc cũng cẩn thận giải thích cho cậu nhóc biết sự khác biệt giữa Yêu tộc và Nhân tộc, thấy Túc Minh vẫn thoải mái chơi với Tiểu Đông và Tiểu Bàn thì dần yên tâm.

Con non Yêu tộc đi học mẫu giáo sẽ hơi phiền, vì phải mang các loại bùa chú ức chế yêu tính, tránh xảy ra chuyện. Mấy cái này ba Túc đã chuẩn bị đầy đủ, dặn dò hết lời. Trước khi ra ngoài, để tránh có chuyện, hắn còn cho tụi nhỏ mấy lá bùa giúp giảm sự hiện diện. Nhưng luôn có vài Nhân tộc trời sinh không nhạy cảm với phù chú, thế là mấy cha con bị chặn ở trước cổng một lúc lâu mới vào trong được. Vì là ngày đầu tiên nhập học, cả ba phải tới văn phòng hiệu trưởng trước.

Hiệu trưởng đã nhận được tư liệu nhập học, nhưng nhìn hai đứa nhỏ theo cha vào văn phòng vẫn không khỏi ngạc nhiên. So với ảnh chụp và ảnh trên mạng thì hai bé con ngoài đời trông đáng yêu xinh xắn gấp mấy lần, nhất là Túc Lê, bé tí xíu, mặt nhỏ cực kì.

"Đây là bé anh đúng không?" Hiệu trưởng ngồi xổm trước mặt tụi nhỏ, nhiệt tình chào hỏi.

Túc Lê thấy thế, nhớ tới lời dặn của cha, chủ động nói: "Con chào cô."

Túc Minh giật mình, bắt chước nói theo anh.

Hiệu trưởng cười như hoa, khen hết lời bé con ngoan quá, sau đó đối chiếu tình trạng của các con với ba Túc: "Trường đã nhận được tư liệu anh gửi, chuyện sức khỏe của Túc Lê không tốt, chúng tôi cũng đã dặn dò thầy cô trông lớp."

"Vâng, làm phiền cô quá." Ba Túc xác định thủ tục không có vấn đề, cẩn thận hỏi những chuyện khác: "Nghe nói các phòng học đều có máy quay giám sát đúng không cô?"

"Vâng, tất cả đều là máy quay trực tiếp, anh có thể lên phần mềm cho phụ huynh theo dõi các con." Hiệu trưởng đã quá quen với những trường hợp thế này: "Anh cứ yên tâm, điều kiện của trường có thể nói là tốt nhất ở vùng này, có cả bữa trưa lẫn bữa quà chiều cho các con. Nhà bạn nào xa quá trưa không tiện về cũng có thể ngủ lại trường, các thầy cô sẽ tận tình chăm sóc."

Ba Túc xác nhận là có giám sát, yên tâm hơn, lại hỏi: "Buổi trưa tôi có thể tới xem tụi nhỏ không?"

Hiệu trưởng: "Buổi trưa là giờ nghỉ của các con, anh có thể tới, nhưng chúng tôi không khuyến khích anh quấy rầy các con. Nếu anh thật sự không yên tâm thì có thể để con học thử hai buổi, cũng không nhất thiết phải ăn trưa ở trường. Nếu các con không ăn ở trường thì anh cứ điền đơn, tầm trưa là có thể tới đón các bé về."

Cô giáo nghĩ là ba Túc không yên tâm con nhỏ, bổ sung: "Để các con dần thoát khỏi cánh chim của cha mẹ, trưởng thành lên là một chuyện rất quan trọng. Cha mẹ cũng dừng quá nuông chiều, cho các con đi học mẫu giáo rồi, ở vài thời điểm thích hợp có thể thử buông tay cho tụi nhỏ độc lập."

"Vậy cô cho hai đứa nhỏ học thử hai ngày." Ba Túc gật đầu, lại vẫn do dự: "Trường mình có cung cấp bữa ăn cho các con đúng không?"

"Có bữa trưa và quà chiều." Hiệu trưởng nói xong khựng lại: "Sao vậy? Hai bé nhà anh kén ăn à? Anh đã điền đơn các món kiêng cho con chưa?"

Ba Túc: "Không phải... Ý tôi là hai đứa nhà tôi ăn khá nhiều, cũng dễ đói. Lúc nhà trường chuẩn bị đồ ăn có thể cho hai đứa nhiều hơn không?"

"Chuyện này anh cứ yên tâm, chúng tôi luôn chuẩn bị ẩm thực phù hợp với từng giai đoạn tuổi tác."

Ba Túc không yên tâm: "Tụi nhỏ thật sự ăn rất nhiều."

Hiệu trưởng: "Anh cứ yên tâm!"

-

Ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, Túc Lê và Túc Minh được ba dẫn vào phòng học. Giáo viên phụ trách lớp này là một cô giáo rất trẻ, đeo kính, vóc người nhỏ nhắn, nói chuyện cũng nhẹ nhàng. Ba Túc yên tâm, bàn giao với cô giáo, báo trước là buổi trưa mình sẽ tới thăm các con. Sau đó vỗ vai Túc Lê, dặn cậu trông em, nếu thấy người khó chịu hoặc có chuyện gì thì có thể xé phù.

Ngoài cô giáo phụ trách ra, trong lớp còn có hai thầy cô khác chịu trách nhiệm đi các lớp hỗ trợ.

Ba Túc thấy hai bé con đi vào, cứ đứng mãi ở cửa sổ không chịu đi.

Cô giáo phụ trách đành phải nói: "Anh cứ yên tâm ạ, chúng em sẽ chăm sóc các con cẩn thận."

"Vâng, tôi rất yên tâm." Ba Túc đi hai bước ngoái đầu một lần, cuối cùng lại vòng về: "Để tôi xem thêm một lúc."

Cô giáo: "..."

Ba Túc đứng ngoài cửa sổ lưu luyến nhìn hai con, hai bạn nhỏ vào lớp rồi lại không quay đầu nhìn papa lấy một cái, nhanh chóng bị những thứ khác hấp dẫn.

Túc Lê tới chỗ lạ, ngồi chung bàn với Túc Minh và vài bạn nhỏ khác, thỉnh thoảng lại nhìn quanh, quan sát từng đồ vật trong lớp. Cậu rất chờ mong được đi học, nhất là mỗi ngày xem Túc Úc đi sớm về trễ, rồi nghe Bạch Quân khen thầy cô ở trường giảng bài rất hay, luôn có một lớp filter cực dày với chuyện đi học.

Trước kia ở Phượng Hoàng Thần Sơn học yêu pháp, cậu luôn tự xem sách hoặc tự nghĩ ra công pháp, chưa từng có ai chỉ dạy. Yêu tộc cũng có chuyện tiền bối dạy dỗ hậu bối, cũng không khác lắm với việc học của Nhân tộc, Túc Lê nghĩ đi mẫu giáo chính là chăm sóc em trai và học tri thức mới.

Chẳng qua khi tiếng chuông kì quái vang lên, các phụ huynh cũng lần lượt ra về, trong lớp chỉ còn các bé và thầy cô, tiếng giảng bài cậu chờ mong đã lâu lại không tới, mà là một tiếng khóc phá vỡ sự cân bằng. Tụi nhỏ xung quanh lần lượt khóc ầm lên, đứa này nối tiếp đứa kia, khóc vang trời, khiến cả hai anh em đờ đẫn, không hiểu gì hết!

Các thầy cô mỗi người ôm một bé an ủi, vây quanh họ còn có các bé khác dụi mắt nức nở.

Hai bé con nhà họ Túc giữa một bầy trẻ em gào khóc trở thành ngoại lệ. Túc Minh ngơ ngác nhìn quanh, sau đó nhìn anh hai, cũng bắt đầu sụt sịt.

Túc Lê thấy thế nghiêm giọng: "Không được khóc!"

Túc Minh ấm ức: "Tại sao không được khóc, các bạn đều khóc mà."

Túc Lê: "... Các bạn khóc thì sao em lại phải khóc theo?"

Túc Minh ngẩn ra: "Vậy sao em không được khóc theo?"

Túc Lê: "Tóm lại là không được khóc."

-

"Đừng khóc đừng khóc, tới chiều papa sẽ đón con nhé."

"Con thấy xung quanh có nhiều bạn chơi cùng không, chúng ta có thể vui vẻ chơi với các bạn."

...

Tiếng an ủi của thầy cô cứ văng vẳng, hai anh em ngồi trên ghế nhỏ, nhìn các bạn xung quanh được dỗ dành. Túc Minh bị Túc Lê kéo lại không cho chạy chơi, thế là đối tượng nói chuyện chỉ có anh hai. Nhóc con vừa nghe vừa hỏi: "Sao họ lại nói buổi chiều bát bát mới tới?"

Túc Lê giải thích: "Buổi trưa bát bát sẽ tới đón chúng ta."

Đối thoại của hai anh em bị bạn nhỏ ngồi cạnh nghe được, kêu toáng lên phản bác: "Anh tớ bảo là nói dối! Trưa nay papa các cậu sẽ không đến!"

Túc Minh quay lại hỏi: "Anh ơi, bát bát sẽ nói dối à?"

"Bát bát không nói dối." Túc Lê bảo đảm với em: "Buổi trưa bát bát sẽ tới đón chúng ta."

Lũ trẻ khóc quá dữ, bên tai toàn là tiếng khóc, Túc Lê chịu không nổi, lặng lẽ thả ra linh lực bao trùm lớp học. Trận pháp phù chú có thể sẽ gây ảnh hưởng tới trẻ em Nhân tộc, nhưng dùng linh lực trấn an thì không thành vấn đề. Linh lực của cậu nhanh chóng khuếch tán, tiếng khóc của tụi nhỏ cũng bé dần.

Túc Lê quay sang thấy em trai cứ dán mắt vào ngón tay mình, khựng lại, vội rụt về: "Không được cắn."

Túc Minh ngây thơ đáp: "Dạ."

Túc Lê và Túc Minh ngồi trong lớp cả buổi. Vất vả lắm những đứa trẻ khác mới ngừng khóc, cô giáo bắt đầu dạy những thứ mà trong nhà đã dạy, ví dụ như lúc ăn cơm uống nước phải như thế nào, hoàn toàn không giống những gì Túc Úc khoe khoang. Dạy xong những cái này, cô giáo bắt đầu rủ các bạn chơi trò chơi.

Túc Minh ngồi một lúc cũng không chịu nổi, thấy các bạn khác đều chơi thì kệ anh hai ngăn cản, tót đi mất. Ba thầy cô tách ra xem các con, cô giáo đeo kính thấy Túc Lê ngồi một mình trong góc thì đi tới hỏi: "Lê Lê, sao con ngồi đây một mình vậy, không ra chơi với các bạn à?"

Túc Lê nghi hoặc: "Cô ơi mình không học Toán ạ?"

"Toán?" Cô giáo cười: "Lê Lê còn nhỏ, chưa thể học Toán, hôm nay chúng ta học cái khác."

Không học Toán?!

Túc Lê sửng sốt: "Vậy mình học gì ạ?"

Cô giáo xoa đầu Túc Lê: "Chúng ta sẽ học <Hai chú hổ> trước."

Hai chú hổ...? Sao nghe quen vậy.

Tác dụng của linh lực có hạn, khi linh khí trong lớp tan đi, có mấy đứa bé nhắc tới cha mẹ lại bắt đầu khóc. Túc Lê ngơ ngác nhìn quanh, nhìn một nhóm con non Nhân tộc nức nở được thầy cô dỗ dành, hoảng hốt vượt qua một buổi sáng.

Buổi trưa, đã đến giờ ăn. Nghe được ăn cơm, bụng Túc Lê rất đúng lúc kêu ọc ọc. Cậu ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, khá quen.

Thầy cô sắp xếp chỗ ngồi cho các con, sau đó đẩy xe ăn vào, mỗi bé một phần.

Giáo viên đẩy xe ăn chính là Yêu tộc mà ba Túc nhắc tới. Con yêu này đã làm việc ở rất nhiều trường mẫu giáo, hiểu biết hơn hẳn Yêu tộc bình thường. Hắn vừa vào đã nhìn Túc Lê Túc Minh, tiện thể kiểm tra tình trạng cơ thể hai đứa nhỏ, xác định không có vấn đề gì thì nói với cô giáo: "Hai bát lớn đặt trên cùng là của Túc Lê Túc Minh, phụ huynh tụi nhỏ đã dặn trước với trường. Có ăn kiêng nên đừng đưa nhầm cho những bé khác." Thật ra là bên trong dùng nguyên liệu dành riêng cho con non Yêu tộc, giúp tăng cường xương cốt và thúc đẩy linh lực khôi phục.

"Được." Cô giáo không khỏi ngây ra: "Túc Lê gầy vậy liệu có ăn hết một bát này không?"

Yêu tộc kia nói: "Đây là phụ huynh của tụi nhỏ dặn dò, hai đứa bé ăn khỏe hơn những đứa trẻ khác, nếu không đủ thì lát nữa cô cứ gọi tôi, dưới bếp vẫn còn."

Cô giáo đồng ý, nhưng cũng không để trong lòng, nhiều thế này sao mà ăn hết được?

Túc Minh chạy rửng cả buổi sáng, người ta khóc, cậu nhóc chơi, giờ đói mờ cả mắt. Thấy cô giáo đặt bát ăn xuống, những bạn khác còn khóc lóc không chịu ăn, Túc Minh không cần dạy đã tự cầm thìa ăn nhồm nhoàm. Túc Lê sờ bụng, ngửi được một vài hương liệu quen thuộc, cũng biết không thể có yêu cầu quá lớn với đồ ăn của Nhân tộc, cũng cầm thìa bắt đầu ăn.

Các thầy cô bận dỗ dành những đứa trẻ khác, lát sau mới để ý hai bé con ngồi trong góc đang chăm chú tự xúc ăn. Em trai lớn hơn một chút cầm thìa xúc cơm bỏ vào miệng, nhai nhai, anh trai nhỏ gầy thì ăn chậm hơn, nhưng hai má cũng phình phình, rõ ràng ăn rất ngon.

Không chỉ có các thầy cô sững sờ, các bạn nhỏ đang khóc thấy hai anh em ăn ngon lành như vậy, đứa nào đứa nấy trố mắt nhìn, quên cả khóc, nhìn lâu cũng dần thấy đói. Có đứa bé nhìn hai anh em ăn, bắt chước cầm muỗng theo, cũng rất ra dáng.

Đồ ăn ở trường không thể bằng ở nhà, cũng không ngon bằng đồ ở nhà, nhưng nó là hương vị mới nên Túc Lê vẫn khá hiếm lạ. Với cả hình như trong này bỏ thêm gia vị gì đó, tuy không có linh khí, nhưng ăn vào rất ấm người, tốc độ khôi phục linh lực cũng tăng nhanh gấp mấy lần.

Bát cơm nhanh chóng thấy đáy, Túc Lê khựng lại, quay sang thấy em trai đã bắt đầu liếm bát. Cậu đành phải nhìn cô giáo bên cạnh, giơ tay kéo áo cô, bập bẹ gọi: "Cô ơi."

Cô giáo phụ trách cảm thán mấy bé hôm nay dễ trông hơn nhiều, giờ cơm đều ngoan ngoãn ăn, không ai kén ăn. Cô dạy mẫu giáo bé hai năm, đây là lần đầu gặp một lớp ngoan như thế này. Đang ngồi quan sát tụi nhỏ, vạt áo bị kéo, cô quay sang thì thấy Túc Lê nhìn mình, non nớt nói: "Cô ơi, tụi con có thể xin thêm bát nữa không?"

Cô giáo sững sờ, nhìn hai cái bát trống trước mặt tụi nhỏ: "Các con ăn hết rồi?"

Túc Lê gật đầu: "Hết rồi ạ."

Cô giáo khó mà tin được, một bát này ngang với lượng ăn của người trưởng thành rồi: "Con vẫn đói à?"

"Dạ." Túc Lê chỉ bát của mình, lại chỉ sang em trai: "Em con cũng muốn bát nữa."

Cô giáo vội vàng gọi nhà bếp mang lên hai bát mới. Một thầy giáo đi tới kiểm tra bụng hai đứa bé, sợ các con ăn no quá lại ói, nhưng bụng vẫn phẳng lì, không biết đồ vừa ăn đi đâu hết rồi. Nhà bếp mang lên hai bát nữa, ba giáo viên há hốc nhìn cặp song sinh ăn cơm, đồ ăn trong bát cứ giảm dần giảm dần, cuối cùng sạch bong.

"Chị trông bao nhiêu lớp rồi mà đây là lần đầu thấy có đứa nhỏ ăn tốt vậy."

"Cơm trường mình ăn ngon vậy cơ à?"

"Tụi nhỏ ăn nhiều thế mà sao vẫn gầy nhỉ, hay là hệ tiêu hóa có vấn đề?"

-

Ba Túc đưa con đi học mẫu giáo, thỉnh thoảng phải mở điện thoại lên kiểm tra xem các con thế nào, thậm chí lúc ở văn phòng còn để luôn trên bàn xem giám sát cho tiện. Nhìn hai con ngoan ngoãn ngồi trên ghế, lòng hắn mềm vô cùng.

Đồng nghiệp thấy thế bảo: "Thầy Túc sao thế này, sao cho con đi mẫu giáo mà cứ như mất hồn thế? Lúc con em đi mẫu giáo, cả nhà em bắn pháo ăn mừng luôn ấy."

"Chứ còn gì nữa, cuối cùng cũng tống được thằng ranh đó tới trường, trời ơi cả mùa hè nó cãi em nhem nhẻm đau hết đầu."

"Nghỉ hè mà em còn mệt hơn đi làm nữa, tụi nhỏ sung sức quả thể, chị em mình già rồi theo không kịp."

Các đồng nghiệp buôn chuyện, phát hiện thầy Túc không gia nhập chủ đề mà cứ ôm điện thoại nhìn, nhin tới nỗi sắp thủng cả lỗ trên màn hình.

"Vợ à, ừ đi học rồi, Minh Minh không khóc, cả hai đứa đều ngoan, để trưa anh qua xem, em yên tâm quay phim đi."

Nói chuyện với vợ xong, ba Túc lại nghe cuộc khác, lần này là trưởng lão trong tộc hỏi thăm: "Ngài yên tâm đi, tụi nhỏ đều rất ngoan."

Các đồng nghiệp tiếp tục trò chuyện, thầy Túc nhìn điện thoại một hồi lại nghe một đống cuộc gọi, lúc thì là báo tin cho vợ, lúc là họ hàng bạn bè hỏi thăm. Nghỉ giữa giờ có 10 phút mà phải nghe tới 5 cuộc, nếu không phải tiết sau thầy có lớp thì chắc sẽ còn nghe thêm chục cuộc nữa.

Thầy Túc đi mẫu giáo hay là con thầy ấy đi mẫu giáo vậy, sao còn chịu khó nghe điện thoại hơn cả hồi kết hôn thế này?

Tới trưa, ba Túc vốn định tới trường mẫu giáo xem hai đứa, nhưng nhiều học sinh tới hỏi bài quá, lại thêm tổ họp bàn các vấn đề dạy học đầu năm, thật sự không đi được. Đến cả đón Ly Huyền Thính ở trường bên cạnh cũng là nhờ đồng nghiệp đón hộ. Cuối cùng hắn đành phải gọi điện báo với cô giáo, tiện thể hỏi thăm trưa nay hai đứa nhỏ ăn uống thế nào?

Nào ngờ cô giáo nghe thế, lo lắng hỏi: "Ba Túc Lê, anh đã từng cho con đi khám dạ dày chưa?"

Ba Túc giật mình, hỏi lại: "Có chuyện gì thế ạ?"

Cô giáo đành kể lại chuyện lúc ăn trưa: "Nếu các con có vấn đề về tiêu hóa thì nhà mình nên khám đi ạ, gia đình cần phải rất chú ý tới sức khỏe của các con trong giai đoạn này. Nói thật là em trông rất nhiều lớp rồi, đây là lần đầu em gặp bé ăn khỏe như vậy..."

Ba Túc nghe thế thở phào: "Nhà tôi cho đi khám rồi, không sao hết. Thế này đi, hai bé nhà tôi ăn khỏe, tôi sẽ nộp gấp bốn tiền ăn trưa, có gì phiền cô giáo chuẩn bị cho mỗi đứa thêm hai phần."

Cô giáo ở đầu kia: "...?"

-

Điểm của Túc Úc vừa đủ để vào trường cấp 3 trên trấn, trở thành bạn học với Bạch Quân và Quý Minh. Buổi chiều tan học, Túc Úc sốt ruột xách cặp chạy ra ngoài, gặp được hai người kia tới gọi mình về chung, bèn nói muốn tới trường mẫu giáo xem.

Quý Minh thắc mắc: "Từ từ, em trai anh đi mẫu giáo không phải chuyện tốt à? Thằng em em đi mẫu giáo cả nhà em ra ngoài ăn tiệc luôn ấy." Với cả hôm trước Túc Úc còn cằn nhằn phải trông em không có thời gian chơi bóng, giờ em trai đi học mẫu giáo, bọn họ nên tranh thủ tan học đi chơi bóng chứ?

Túc Úc: "Em tao hôm nay đi học buổi đầu tiên."

Quý Minh: "Ừ rồi sao."

Túc Úc: "Tao không còn gì để nói với mày."

Bạch Quân thấy thế bảo: "Để tôi đi với ông."

Cái gì là không còn gì dể nói? Quý Minh: "??? Khoan, sao có một mùa hè mà quan hệ của hai người trở nên thân thiết vậy?"

Kết quả đến trường mẫu giáo, trước cổng đã có rất nhiều phụ huynh chờ đón con. Ba thiếu niên chạy đến còn gặp Trần Kinh Hạc đáng lẽ phải bận rộn ở thành phố, xung quanh y còn có vệ sĩ, trước cổng cũng có một cái xe sang rất nổi bật, ngay cả Phong Yêu cũng tới.

Hai người đứng ngoài trường mẫu giáo như hạc giữa bầy gà, cực kì thu hút sự chú ý. Nhất là cái xe kia, nhiều phụ huynh còn đi tới chụp ảnh.

Túc Úc dẫn bạn qua, 5 người lập tức chen lên hàng trước.

Bên trong rào là các bạn nhỏ xếp hàng đợi phụ huynh đón, Túc Úc nhìn trái nhìn phải không thấy em trai nhà mình.

Cậu chàng ngạc nhiên: "Cháu tưởng hôm nay chú Phong Yêu nghỉ chứ?"

"Không yên tâm nên tới xem một chút." Vì tụi nhỏ đã lên mẫu giáo nên Phong Yêu tạm thời nghỉ việc. Nhưng y tò mò, nên lần theo mùi hương tìm tới, vừa hay gặp Trần Kinh Hạc ở cổng, bèn chào hỏi rồi chờ chung.

Túc Úc lại nhìn sang Trần Kinh Hạc: "Chú Kinh Hạc thì sao? Cháu tưởng chú bảo hôm nay có cuộc họp?"

"Lùi lịch." Trần Kinh Hạc nhìn quanh: "Lần đầu tiên Phượng Hoàng đại nhân đi mẫu giáo mà, nhất định phải tới xem."

Cả đám người đứng trước cổng khiến giáo viên chú ý, thầy giáo phụ trách bèn hỏi: "Mọi người là đón bé lớp nào thế ạ, tên bé là gì?"

"Túc Lê, Túc Minh." Trần Kinh Hạc tạm ngừng vài giây: "Lớp mẫu giáo bé."

Thầy giáo trực ban nói: "Chúng tôi có mấy lớp mẫu giáo bé cơ ạ."

Cả đám đứng đực ra đó, họ đều biết Túc Lê Túc Minh đi mẫu giáo bé, nhưng cụ thể là lớp nào thì không biết thật.

Thầy giáo trực ban quan sát nhóm người này. Một người âu phục giày da trông như thành phần giả danh tri thức, đã lái xe tới còn dẫn theo mấy người mặt mày dữ tợn, nhìn đã biết không phải hạng lương thiện. Người còn lại thì trời nóng như thế mặc áo dài tay, còn nuôi tóc dài, cũng đẹp trai, nhưng giọng khản đặc, rất là kì quái. Ngoài ra còn có ba học sinh cấp 3, cái cậu cầm đầu kia cúc áo còn không đóng tử tế, thái độ khi nói chuyện với người mặc âu phục rất bỗ bã, y chang học sinh cá biệt.

"Các anh thật sự tới đây đón con?" Giáo viên trực ban cau mày, định gọi bảo vệ tới.

"Chờ chút." 'Học sinh cá biệt' giơ điện thoại lên: "Để cháu xem lại nhóm chat, sáng nay ba cháu có nhắn, à, lớp Mặt Trời."

Giáo viên trực ban đi thông báo cho cô giáo lớp Mặt Trời, cô giáo nhanh chóng dẫn hai bé con đi ra. Từ xa Túc Lê đã thấy Trần Kinh Hạc, giờ mới giật mình tỉnh dậy khỏi một ngày hoảng hốt.

"Bé bé!" Túc Úc thò tay qua rào, vẫy vẫy chào hỏi.

Túc Lê thấy anh trai và Bạch Quân, định chạy ra, nhưng tay bị cô giáo giữ chặt, cô còn không chịu thả.

Có trời mới thấu cả ngày hôm nay cậu đã trải qua những gì. Ban đầu Túc Lê tưởng <Hai chú hổ> là chương trình học của Nhân tộc, tới chiều nghe cô giáo nói mới biết là một bài hát, mà bài này cậu ở nhà nghe rồi. Ca từ đơn giản nghe một lần là nhớ, nhưng cô giáo hát một câu cũng phải lặp đi lặp lại 7-8 lần, còn nói ngày mai lại dạy tiếp.

Vất vả chờ tới lúc tan học, các bạn khác đã ra về, cậu và Túc Minh lại bị bắt ở trong lớp chờ phụ huynh tới đón. Giờ nhìn thấy đám Trần Kinh Hạc ngoài rào, cậu đã sốt ruột muốn chạy ra.

Cô giáo lại bảo: "Lê Lê Minh Minh đợi ở đây nhé, để cô đi hỏi."

Cô ra ngoài quan sát 5 người, sau đó hỏi: "Ai là phụ huynh của Túc Lê Túc Minh ạ?"

Trần Kinh Hạc vội vàng tiến lên: "Là tôi."

Cô giáo hỏi tiếp: "Anh là gì của các con thế ạ?"

Trần Kinh Hạc khựng lại, hơi né tránh ánh mắt của Túc Lê, nhỏ giọng nói: "Coi như là chú của tụi nhỏ."

Coi như là chú? Cô giáo quan sát Trần Kinh Hạc, lại hỏi vài câu, càng thêm nghi ngờ.

Cô quay sang thì thầm với thầy giáo trực ban: "Mấy người này hình như không phải phụ huynh của hai bé song sinh đâu, sáng nay là ba tụi nhỏ đưa tới trường. Em thấy không ổn lắm... Chờ chút để em gọi cho ba Túc Lê xem."



[Tác giả có lời muốn nói]

Bé Lê: Sao đi học lại như thế này?

Kinh Hạc: Đi học là như thế đấy, ngài còn phải học mười mấy năm nữa cơ, làm quen dần đi.