Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 57: Livestream




Edit: Ry

Trận pháp tốn nhiều thời gian hơn Túc Lê tưởng, thế mà đã sang ngày mới. Lúc trở lại lều trại bên hồ, cậu mới biết papa nói sinh nhật vui vẻ có nghĩa là chúc mừng ngày cậu chào đời*. Túc Lê không nhớ năm xưa mình sinh ra khi nào, trước kia Kinh Hạc cũng từng nói muốn tổ chức tiệc cho cậu, nhưng Túc Lê không nhớ được ngày nên chọn đại một cái.

*Gốc là từ sinh thần vui vẻ, sinh thần là kiểu từ ngày xưa bên Trung dùng để chỉ sinh nhật

Sinh nhật với cậu là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chẳng qua là tổ chức tiệc sẽ khiến thần sơn náo nhiệt hơn.

Ly Huyền Thính đi tới khiến những người ở lều trại rất ngạc nhiên, Túc Minh nhảy phắt từ ngực mẹ xuống, không ngừng chạy quanh hắn để xác nhận, ghi nhớ mùi hương.

Phong Yêu sững sờ, bình thường Ly Huyền Thính lớn bằng Túc Lê, nhưng là hồn thể không thể chạm vào. Giờ rõ ràng mặt mày đã nảy nở hơn, rõ nét tuấn tú, cảm giác hơi lạ.

"Đây là Huyền Thính à?" Mẹ Túc thấy Ly Huyền Thính cũng lấy làm lạ: "Cao hơn trước rồi."

Chuyện Ly Huyền Thính có thực thể và trưởng thành hơn nhanh chóng lan truyền, Túc Úc không biết, lúc thấy Ly Huyền Thính còn tấm tắc chẹp miệng.

"Cao hơn bé Lê tới nửa cái đầu luôn." Cậu ta mặc áo ba lỗ, đang nướng thịt, thấy Bạch Quân trố mắt thì giải thích: "Nhóc đó là Ly Huyền Thính, ban nãy cũng tới cùng tụi mình, chẳng qua là ông không thấy thôi."

Phong Yêu đi lấy đồ, Túc Lê thì bọc chăn ngồi trên ghế nhỏ. Túc Lê là vì bày trận, thần lực thúc đẩy nên mới bất ngờtrở lại dạng người. Chuyện quá đột nhiên, ba Túc mặc đồ cho cậu, lại sợ con cảm lạnh nên mới trùm thêm cái chăn.

Nhìn bé con ngơ ngác ngồi trên ghế, Phong Yêu không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên gặp, Túc Lê cũng y hệt thế này. Bé con mãi chẳng có phản ứng gì, y bèn hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì." Chẳng qua là buồn ngủ, linh lực thiếu thốn nên người cũng ỉu xìu.

Phong Yêu đề nghị: "Hay là vào trong lều ngủ một lát nhé?"

Cậu quấn chăn chặt hơn, khép hờ mắt nhìn đống lửa: "Không cần."

Ly Huyền Thính đứng làm mẫu vật cho mọi người ngắm nghía một hồi, lát sau mới trốn ra, tìm tới chỗ Túc Lê. Kiếm chủ của hắn đang ngồi gà gật, cảm giác sắp ngủ tới nơi rồi. Cả người bị bao trùm trong cái chăn, khiến mặt càng thêm nhỏ.

Hắn dịch một cái ghế tới, ngồi bên cạnh Túc Lê, bả vai lơ đãng nghiêng sang làm điểm tựa cho cái đầu đang gục gặc, đỡ lấy cơ thể bé nhỏ.

Túc Lê hoàn thành trận pháp là cả người cứ lơ mơ, mất một lúc mới nhận ra là Ly Huyền Thính tới: "Sao ngươi không giống trước đó?"

Ly Huyền Thính kéo chăn lại cho cậu, hỏi: "Không giống chỗ nào?"

"Ta hơi bất ngờ." Túc Lê thấy Ly Huyền Thính như vậy lại không quen lắm. Thực thể của hắn do xương rồng hoá thành, theo lý thuyết thì bộ dạng phải giống như lúc là hồn thể, trở thành thế này hẳn là mong muốn của Ly Huyền Thính: "Ta cứ nghĩ là ngươi sẽ giống như trước."

Người xung quanh bận rộn nướng đồ, bố trí bánh sinh nhật. Túc Lê ngồi ở ghế nhỏ, tựa lên vai Ly Huyền Thính nhìn tất cả. Chỉ một lúc sau, đồ nướng các thứ đã đầy đủ, cả nhà ngồi quanh một cái bàn, trên bàn là bánh sinh nhật. Túc Lê mơ mơ màng màng được ba bế lên, nghe thấy papa nói: "Bé bé, con ước đi nào."

"Ước?" Túc Lê ngơ ngác.

Ba Túc gật đầu: "Không được nói ra đâu nhé, nói ra sẽ mất linh đấy."

Túc Lê dừng vài giây, sau đó nói: "Rồi ạ."

"Minh Minh đâu?" Ba Túc hỏi: "Con ước xong chưa?"

Túc Minh vẫy đuôi, cất giọng: "Meo~"

Hai bé con ước xong là tới công đoạn ăn bánh gatô. Ly Huyền Thính đã có thực thể, lần đầu nếm thử đồ ăn của Nhân tộc. Ban đầu còn không quen lắm, nhưng cũng mau chóng bị vị ngọt đặc biệt của bánh gatô và thịt nướng bắt lấy dạ dày. Túc Lê thì ăn hai miếng bánh đã thiếp đi trong ngực cha, mệt quá nên còn nghe được cả tiếng ngáy khò khè.

Đêm dần khuya, Túc Úc và Bạch Quân ngồi thảo luận từ tiếng Anh, Bạch Quân khốn khổ giải thích cho cậu chàng cách phát âm đúng của happy birthday. Mẹ Túc thì ôm Túc Minh chải lông, mèo con nằm khoe bụng không ngừng rừ rừ.

Ba Túc thấy Ly Huyền Thính ngồi một mình, bèn chủ động tìm đề tài: "Sao Huyền Thính lại biến thành như vậy?"

Ly Huyền Thính biết ý Túc Thanh Phong là gì, thoáng im lặng nhìn Túc Lê: "Lớn hơn một chút thì có thể chăm sóc A Ly."

Ba Túc hiểu ra: "Hóa ra là Huyền Thính muốn làm anh à."

Mẹ Túc bỗng nói: "Giường em mới mua để trong kho hàng cũng tan bớt mùi rồi, mình về thu dọn phòng trống trên lầu hai đi. Chừng vài năm nữa là tụi nhỏ lớn, không thể ngủ chung phòng mãi được."

Ba Túc gật gù: "Cũng đúng, lần trước mình tính xây thêm biệt thự, chắc là thi công ở mảnh đất trống sau nhà luôn."

Trần Kinh Hạc ngồi cạnh, nghe thế lên tiếng: "Nhắc tới chuyện nhà đất, tôi cũng mua một miếng ở đối diện nhà mọi người. Chắc về sau chuyển tới ở đó cho tiện."

Nói xong y nhìn sang Phong Yêu: "Phong Yêu thấy sao, có muốn chuyển ra khỏi núi không?"

Phong Yêu lắc đầu: "Thôi, tôi ở trong núi quen rồi."

Người lớn bàn mua đất xây nhà, nói một hồi lại nói sang chuyện tương lai cho bọn nhỏ đi học. Ba Túc đột nhiên nhớ ra: "À đúng rồi Kinh Hạc tiên sinh, còn phải giải quyết hộ khẩu của Huyền Thính nữa."

Trần Kinh Hạc giật mình: "Cậu không nói tôi cũng quên chuyện này."

Ly Huyền Thính nghe được tên mình thì hỏi: "Hộ khẩu?"

"Đó là chứng minh thân phận của Nhân tộc, xã hội Nhân tộc bây giờ phức tạp hơn hồi đó nhiều." Trần Kinh Hạc giải thích: "Muốn sinh sống ở xã hội loài người thì không thể thiếu chứng minh thân phận, cậu không có hộ khẩu tức là dân bất hợp pháp, rất nhiều thứ không làm được. Chuyện này ta phải tới Cục Quản Yêu xử lý, nhưng cũng hơi phiền. Thanh Phong, điều kiện nhà các cậu như vậy, muốn nhận nuôi thêm đứa nữa e là bên Nhân tộc không duyệt đâu."

Nhà họ Túc đã có ba con, theo pháp luật hiện giờ của Nhân tộc, họ không thể dùng đường tắt nhét thêm Ly Huyền Thính vào hộ khẩu. Ba Túc sững sờ: "Tiên sinh không nói tôi cũng quên chuyện này."

Ly Huyền Thính hỏi: "Phiền phức lắm sao?"

"Không phiền, cậu vào hộ khẩu của ta cũng được, đợi cậu 'trưởng thành' rồi lại tách ra." Trần Kinh Hạc xua tay: "Ta thỏa mãn mọi điều kiện, cũng không có con."

Bốn người lớn nhanh chóng giải quyết vụ hộ khẩu của Ly Huyền Thính, Trần Kinh Hạc gọi điện sai người đi làm. Cả nhà ngồi buôn chuyện tới hơn 3 giờ sáng, Bạch Quân và Túc Úc đều vào lều ngủ, Phong Yêu xin phép về kiểm tra trận tụ linh. Ba Túc bèn bế Túc Lê vào trong, nói với Ly Huyền Thính: "Chú không mang nhiều lều, tối nay con chịu khó nằmchung với hai em nhé. Minh Minh sẽ hơi nghịch một chút, có gì con để ý bé Lê cho chú."

Ly Huyền Thính gật đầu. Đợi ba Túc ra ngoài rồi, hắn lấy từ trong ngực áo ra miếng ngọc Phượng Hoàng, cẩn thận đeo cho Túc Lê, đắp kín chăn cho bé con rồi dịu dàng nói: "Ngủ ngon nhé."

-

Sáng hôm sau, ba Túc vào lều kiểm tra tụi nhỏ, chứng kiến cảnh ba đứa trẻ ở bên nhau. Mèo con đã hóa người, quấn chăn rúc vào lòng Túc Lê. Ly Huyền Thính thì ngồi cạnh hai đứa nhỏ như thể đang che chở.

Ba Túc giúp Túc Minh mặc quần áo tử tế, thằng nhóc lập tức chạy tới bên hồ nghịch ngợm, làm hắn phải đi theo. Túc Lê dần tỉnh giấc trong tiếng la hét của em, linh mạch sau một đêm đã khôi phục ít nhiều. Cậu bám vào tay Huyền Thính đứng dậy, sau đó khựng lại.

Ly Huyền Thính thấy Túc Lê không đi nữa thì hỏi: "Sao vậy?"

Túc Lê nhìn hắn, sau đó quay đi: "Ngươi cao hơn ta."

Tối hôm qua linh lực tiêu hao quá độ nên không mấy tỉnh táo, sáng nay cậu mới nhận ra mình phải ngẩng đầu mới thấy được Ly Huyền Thính.

Không khí trên núi vào buổi sáng rất trong lành, Túc Úc đã dẫn Bạch Quân ra bờ hồ đằng kia câu cá. Điện thoại của mẹ Túc bỗng vang lên, hóa ra là Chim Sơn Ca bên tổ chương trình gọi. Sự kiện hôm qua khiến họ không biết giải quyết sao, biểu hiện trước đó của con rối cũng quá bình thường, tài liệu mang về chỉ đủ cắt ra một video vài phút, so với phim ngắn của mấy nhà khác là kém cả vạn dặm.

Dùng cái này để tuyên truyền chắc chắn là không đủ, thứ cần quay không quay được, hiệu quả không tới nơi tới chốn. Tổ chương trình đành đánh tiếng với Túc Dư Đường, hỏi chị mấy ngày tới có rảnh không để phối hợp với họ.

"Bọn họ muốn nhà mình làm khách mời cho một chương trình khác ở cùng đài." Mẹ Túc nói: "Em từ chối rồi, chỉ hứa mấy hôm tới sẽ chăm lên Weibo tương tác hơn, coi như là đền bù cho chuyện phim ngắn hôm qua."

Trần Kinh Hạc nghe vậy bảo: "Mấy cái tuyên truyền này chẳng phải rất đơn giản sao? Cô lên Weibo đăng vài video là được rồi, nếu muốn bớt việc thì livestream luôn."

Livestream? Ba Túc ngẩn ra. Hôm qua quay chương trình đã có một pha hết hồn như vậy, giờ livestream không cẩn thận để lộ cái gì thì còn rắc rối hơn.

"Có gì đâu mà rắc rối, con thấy livestream cũng tốt mà." Túc Úc chen miệng vào: "Với cả mẹ dùng điện thoại mà, thấy không ổn cái che ống kính luôn. Cái kiểu phát sóng trực tiếp của bên đài truyền hình mới là phiền, vì máy quay bị cố định, có chuyện cũng không kịp cắt. Mẹ, con nói thật, mẹ muốn làm mấy cái tuyên truyền này thì phát sóng trực tiếp lời hơn là đăng video ngắn á, quay chừng nửa tiếng thôi là xong."

Còn bổ sung: "Mọi người tin con thì để con cầm máy cho, đảm bảo không một sai sót."

Ba Túc: "... Ha."

Mẹ Túc nghe Trần Kinh Hạc đề nghị, do dự một lúc mới nói: "Thật ra livestream cũng được, Tiểu Lâm có nói là rất nhiều dân mạng thích bé Lê. Mà trước đó nhà mình chỉ quay chương trình, gần như không lên mạng tương tác. Hay là cứ live thử mấy phút xem? Coi như là để cảm ơn khán giả vì đã yêu mến."

Túc Thanh Phong nghe vợ nói vậy cũng cảm thấy đây là cơ hội tốt.

Lúc trước họ đồng ý quay chương trình, một mặt là muốn cho các con có bạn chơi, mặt khác là được con người yêu thích sẽ có lợi cho tu hành của tụi nhỏ. Nhưng quay thì quay, cả nhà gần như không tương tác với dân mạng. Giờ sức khỏe bé Lê có chuyển biến tốt, xét theo nhân quả thì họ cũng cần để con đáp lại những tình cảm tích cực đó.

Mấy vị phụ huynh quyết định nhân cơ hội này làm luôn, bắt tay vào việc, bảo live là live. Bạch Quân thấy thế nói: "Tín hiệu trong núi... Hình như không tốt lắm."

Có câu này, mẹ Túc tải phần mềm livestream cũng mất cả buổi, muốn dùng điện thoại phát sóng trực tiếp ở đây đúng là hóc búa.

Trần Kinh Hạc: "Không thành vấn đề, mọi người muốn live thì để tôi sai người mang thiết bị tới."

Túc Lê ngủ dậy thì cùng Ly Huyền Thính tới bờ hồ nhắm mắt tu luyện, không biết qua bao lâu, cậu đột nhiên nghe được tiếng gió vù vù, mở mắt ra thì thấy từ không trung có mấy cái trực thăng chầm chậm đáp xuống.

Động tĩnh đánh thức cả hai, cùng ngửa đầu nhìn máy bay trực thăng. Lần đầu tiên Ly Huyền Thính thấy thứ này, bèn hỏi: "Đây là cái gì?"

Túc Lê không còn ngạc nhiên như lần đầu nhìn thấy: "Là bảo bối biết bay của Nhân tộc, là phương tiện giao thông, gọi là phì kê*."

*từ gần âm với phi cơ, bé Lê bị ngọng phát âm không chuẩn =)))))

"Gà béo?" Ly Huyền Thính hỏi.

"Ừ." Túc Lê nhìn sang phía bên kia, thấy thư kí Thanh Điểu của Kinh Hạc dẫn theo mấy người xách đồ từ gà béo xuống, sau đó nhanh chóng bố trí.

Bạch Quân thấy những người này bố trí ăng-ten, còn vẽ rất nhiều thứ trên đất, sau đó sóng bỗng đầy vạch, tốc độ tải siêu nhanh, mấy giây đã xong.

Thư kí Thanh Điểu nói: "Túc đại nhân, ngài có thể cho tôi số phòng phát sóng."

Mẹ Túc nghi hoặc nhìn cô.

Thanh Điểu giải thích: "Phần mềm này là sản phẩm của tập đoàn Trần Thị, tôi sẽ thông báo cho họ mở đường cho ngài."

Túc Lê kéo Ly Huyền Thính đi quanh quan sát, rất nhiều thiết bị cậu chưa từng thấy, nhưng cũng có lẫn vài trận pháp cậu quen. Đi theo Thanh Điểu tới đây đều là thuộc hạ trung thành với Trần Kinh Hạc, họ đều là những yêu quái có tu vi có thành tựu, cũng biết thân phận của Túc Lê. Thấy Phượng Hoàng đại nhân hứng thú với mấy thứ này, lập tức tranh nhau giải thích.

Túc Lê hỏi: "Những trận pháp này là..."

Thuộc hạ đáp: "Phượng Hoàng đại nhân, đây là trận pháp dùng để tăng cường tín hiệu, chuyên dùng cho những lúc khẩn cấp."

Túc Lê nghe người kia giảng một hồi mới biết có rất nhiều tu sĩ am hiểu trận pháp đã nghiên cứu ra trận pháp để áp dụng vào cuộc sống hiện đại, nhưng trái lại là truyền thừa về trận pháp Thượng Cổ lại rất ít. Những người này đi theo Kinh Hạc còn đỡ, nghe nói trận đồ cổ ở tu đạo giới gần như đã tuyệt tích.

"Bé bé, qua chỗ papa nào." Ba Túc gọi: "Huyền Thính nữa, qua đây cả nhà mình phát sóng trực tiếp."

-

Hôm nay là sáng thứ Hai, khán giả của <Cục Cưng Đáng Yêu> đã xem hết tập mới nhất, dân bán mình cho tư bản đang chen chúc trên tàu điện ngầm đi làm, đảng học sinh thì đang trong lớp truy bài. Người buồn ngủ dựa vào điện thoại nâng cao tinh thần, chẳng có mục đích gì lướt Weibo, đột nhiên nhìn thấy động thái mới nhất của Túc Dư Đường.

Bài đăng siêu ngắn gọn, chỉ có một đường link, nhấn vào là được chuyển tiếp tới một phần mềm livestream siêu nổi tiếng.

[Đù má, nữ thần livestream từ khi nào vậy?]

[Mới đăng kí à? Vãi nồi nhìn cấp bậc phòng stream kìa, tài khoản mới đăng kí mà cấp cao nhất luôn?]

[Không hổ là nữ thần.]

[Oa, bối cảnh đẹp thế, mọi người đang ở trong rừng à? Cảm giác chữa lành quá.]

[Phim mới à? Hay là quảng cáo gì? Sao tui không nghe được thông tin nữ thần đi du lịch?]

[Aaaaa nữ thần, cho em xem hai cục cưng được không?]

[Một tuần rồi mới lại thấy chị ngoi đầu lên đấy hức hức.]

Điện thoại chĩa thẳng về mặt hồ rộng lớn, làn nước xanh biếc, bầu trời sáng trong không một gợn mây, cùng với Túc Minh đột nhiên thò mặt vào ống kính. Nhóc con dí mặt vào điện thoại, bên cạnh còn có Túc Lê, hai anh em cùng nhìn vào ống kính.

Túc Lê hỏi: "Phát sóng trực tiếp là cái gì?"

Túc Minh như cái máy lặp lại: "Phát sóng trực tiếp là cái gì?"

Sau đó có tiếng Túc Dư Đường đáp: "Các con nhìn vào ống kính này, các anh chị ngoài kia có thể thông qua điện thoại nhìn thấy các con, như thế gọi là phát sóng trực tiếp."

[Vãi chưởng, tôi đã chết.]

[Điện thoại quay HD thế, nhìn mắt bé bé kìa ư ư, mama đây con!!]

Giọng ba Túc vang lên: "Bé bé, các con chào anh chị đi."

Túc Minh lập tức kêu: "Chào anh chị!"

Túc Lê thì lại nhìn chằm chằm vào điện thoại của mẹ. Rõ ràng cậu chẳng thấy ai, sao lại nói những người khác có thể nhìn thấy cậu, chẳng lẽ cái này giống lúc quay chương trình? Bé con do dự mãi, nhưng vẫn nói: "Chào anh chị."

Qua mấy tháng, Túc Lê đã quen với ống kính, giờ đang rất hứng thú với mấy thiết bị tinh vi này, trong nhà có mấy cái điện thoại hỏng đã bị cậu gỡ ra xem.

[Ư ư ư đáng yêu quá đi mất.]

[Trời ơi coi đôi mắt tròn xoe nhìn ống kính của Lê Lê kìa =))))).]

Ba Túc lại nói: "Con nói cảm ơn đi."

Hai đứa bé cùng nhìn về ống kính, quay sang nhìn ba rồi lại nhìn ống kính, một trước một sau cúi chào, sau đó nói cảm ơn.

Rất nhiều dân mạng hỏi tại sao Túc Dư Đường lại livestream giờ này, Túc Dư Đường giải thích là vì chương trình đã kết thúc nên chị muốn cùng tụi nhỏ cảm ơn sự ủng hộ và yêu mến của người xem. Hai bé con đều mặc đồ rất thoải mái, còn loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện của những người khác, xem ra là cả nhà vào rừng cắm trại.

Ống kính lia tới chỗ Túc Úc và Bạch Quân đang câu cá, có cả Trần Kinh Hạc cùng với một cậu bé mặc trang phục cổ đứng ở bên hồ.

[Uầy, toàn anh đẹp trai!!]

[Tui thấy ai kia!! Chồng tui!]

[Biết ngay quan hệ của ông chồng Kinh Hạc nhà tui với nhà nữ thần không đơn giản mà!]

[Chẳng lẽ là người một nhà? Tò mò ghê.]

[Cái anh trắng trắng xinh xinh ngồi cạnh anh cả là ai thế!]

[Aaaa bé mặc áo đen ơi, bé có thể quay đầu lại không?]

[Tui bị điên rùi, xem stream của nữ thần, kết quả thấy một đống hình mẫu lí tưởng của mình.]

Lượng người xem stream của Túc Dư Đường không hề ít, các đạo sĩ nghe tin cũng nhao nhao chạy tới. Có điều lần này không được thấy trận pháp trận đồ, lại gặp Kinh Hạc tiên sinh lừng lẫy. Đêm qua núi Tức Linh có biến, rất nhiều tu sĩ muốn lên núi kiểm tra, không ngờ Cục Quản Yêu đã cho người bao vây, không tiết lộ bất kì tin tức nào.

Nghe đồn ở sâu trong núi xuất hiện long uy, lại có người nghe được tiếng phượng kêu. Nhưng rồng rồi phượng là những đại yêu gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Có điều thấy Trần Kinh Hạc xuất hiện, họ bỗng có ý nghĩ khác. Tộc Huyền Hạc từ thời Thượng Cổ đến nay vẫn luôn tìm kiếm chủ nhân của bách điểu là Phượng Hoàng, rầm rộ tới nỗi cả tu đạo giới không ai không biết. Đợt này tự dưng im ắng lạ, như thể họ không còn hứng thú với Phượng Hoàng nữa.

Nhưng dị tượng trong núi Tức Linh đêm qua, rồi Trần Kinh Hạc xuất hiện ở đây, chẳng lẽ long uy phượng kêu là thật?

"Bé bé, con xem mưa đạn này." Ba Túc đưa máy tính bảng cho tụi nhỏ, Túc Lê và Túc Minh lập tức bu lại, thấy chữ không ngừng bay trên màn hình. Túc Minh xem vài giây đã hết hứng thú, Túc Lê lại rất tò mò, cầm máy tính bảng đứng xem.

[Lol Lê Lê đang xem mưa đạn à?]

[Lê Lê đã biết đọc chưa nhỉ?]

[Lê Lê! Bên này, con có thấy mama không?]

Bình luận đều rất đơn giản, chỉ là bay vèo qua màn hình, mẹ Túc thấy thế hỏi: "Bé bé, có bị nhanh quá không? Con đặt tay lên là có thể dừng một cái lại để đọc."

"Con đọc được ạ." Trước kia Túc Lê ở trong bí cảnh còn gặp phù văn biến hóa nhanh hơn thế này. Cậu lướt qua nhanh như gió, thấy được hầu hết bình luận, nghi hoặc: "Mama, sao họ đều xưng là mama vậy?"

[Ư ư ư bởi vì tụi chị là phụ huynh mạng đó, Lê Lê đáng yêu quá!]

Túc Lê nhìn thấy: "Phụ huynh mạng là cái gì?"

[Chị thấy bánh sinh nhật trên bàn! Hôm nay bé bé ăn sinh nhật à?]

Túc Lê nói: "Hôm nay ăn mừng ngày chào đời."

[Ha ha ha ha mừng ngày chào đời? Nói như mấy ông cụ ngày xưa ấy, mừng ngày chào đời của bé bé nha! Chúc bé chóng lớn nhé, ăn được thật nhiều cơm!]

Túc Dư Đường thấy con nghiêm túc cầm máy tính bảng trả lời từng câu, buồn cười lấy cái ghế nhỏ ra cho thằng bé ngồi: "Đây, bé bé ngồi ghế đọc cho tiện."

[=))))))))))) Chị cho bé bé thêm cốc nước đi, lát nữa nói nhiều quá bị khát thì làm sao giờ?]

[Minh Minh tới kìa.]

[Minh Minh! Con như vậy là không được đâu! Phải học theo anh hai nhận nhiều chữ nhé, không thì về sau thành học sinh dốt đấy.]

[Ghét ghê, tui cứ như mẹ già khắt khe chuyện học tập của con vậy.]

Mưa đạn bay vèo vèo, có vài cái là cùng một nội dung, Túc Lê lướt qua rồi thôi. Sau đó cậu bỗng thấy một bình luận rất đặc biệt.

[Đại nhân, hồi trước tôi có cơ hội xem trận pháp của ngài. Tôi có vài câu hỏi liên quan đến khôn vị của trận tụ linh...]

Một bình luận rất dài đập vào mắt Túc Lê, mà người này còn hỏi vấn đề liên quan tới trận pháp.

Khôn vị của trận tụ linh? Người này đang hỏi cậu cách vẽ trận văn mắt trận đơn giản à?

Túc Lê nhìn thấy, theo bản năng mở miệng giải thích: "Trận pháp luôn biến hóa, anh không thể chỉ nhìn mặt ngoài, khôn vị ở đây..."

[Bé bé mới bi bô nói gì đó?]

[Nghe không hiểu, trận pháp luôn biến hóa? Khôn vị?]

[À tôi mới thấy mấy ông blogger chuyên chém gió về huyền học gì gì đó vào phòng, nhắn cả đống dài, chắc là bé bé đọc lại bình luận à?]

[Vụ trận pháp gì gì trên Weibo dạo trước ấy hả?]

[Này này, mấy người đừng có dạy hư thằng bé!]

[Cười chết mất, tôi vẫn còn khắc sâu ấn tượng với tác phẩm hội họa của Lê Lê.]

[Tôi lại khác, tôi muốn xem bé ấy vẽ tranh tại chỗ!]

Túc Lê ngẫm nghĩ, cảm thấy nói miệng hơi khó hiểu, thế là ngẩng đầu hỏi mẹ: "Mama quay cho con được không?"

Mẹ Túc cầm điện thoại theo sau Túc Lê, bé con nhặt một cái cành khô hôm qua mọi người gom lại để nhóm lửa, bắt đầu vẽ lên mặt đất trống.

Ly Huyền Thính để ý thấy tình huống bên này nên đi tới xem, hắn liếc qua là biết Túc Lê đang vẽ trận tụ linh, còn là hình thức cơ bản nhất.

Người xung quanh dần tụ tập.

Bạch Quân nghiêng đầu: "Em trai ông đang vẽ gì thế?"

Túc Úc nói: "Vẽ tranh thôi, ba tôi suốt ngày bảo thằng bé tự học thành tài đó."

Vẽ đẹp như thế mà cậu bảo ba đăng kí cho bé bé học lớp năng khiếu thì nhất quyết không chịu.

Dân mạng thấy Túc Lê bắt đầu vẽ tranh đều sốc. Bàn tay nho nhỏ cầm nhánh cây vạch từng đường ngoằn ngoèo trên mặt đất, có vẻ như là nghe lời bình luận ban nãy, bé con vẽ rất nghiêm túc.

[Ai đòi bé ý vẽ tại chỗ kìa...]

[Há há há há há Lê Lê nghiêm túc quá vậy.]

[Không thể tin được là mình lại trốn làm xem một đứa nhỏ vẽ bậy.]

[Ê không đùa nha, bé con vẽ nghiêm túc lắm đó.]

Trong đạo quan, sáng sớm có rất nhiều tín đồ dâng hương.

Đạo sĩ đang quét rác ở bậc thềm đứng im, nghiêm túc nhìn trận pháp trên màn hình điện thoại, miệng lẩm bẩm, thậm chí còn nhặt cục đá bắt đầu ghi lại trên cầu thang. Đám thanh niên đi qua thấy thế còn thổn thức, đợi đi xa rồi mới nói với cha mẹ: "Mẹ, con nói thật đừng mê tín quá. Mẹ không thấy cái cậu đạo sĩ kia còn trốn việc xem livestream à?"



[Tác giả có lời muốn nói]

Túc Lê về sau nghe được vụ hộ khẩu: Tại sao con với Huyền Thính không được chung một hộ khẩu?

Ba Túc đau lòng: Tại người nhà mình đông quá đó con.

Kinh Hạc: Ôi dào không sao. Phượng Hoàng đại nhân, đợi ngài trưởng thành rồi là có thể tách ra lập hộ khẩu riêng.

Ba Túc: ? Tôi không cho phép.

Tiểu Lý giải thích: Lớn lên là không sợ không chung hộ khẩu đâu bé. (√)