Rõ ràng Tần Sương cố ý đụng vào Giang Tiêu Tiêu, bà ta vừa nhìn thấy cô thì giá vờ ngạc nhiên, nói: “Ôi trời, là cô đấy à Giang Tiêu Tiêu, đúng là trùng hợp quá.”
Giang Tiêu Tiêu nhíu mày quan sát hai người bọn họ, trong mắt thoáng hiện lên nét chán ghét, vốn đĩ cô định làm lơ nhưng Tần Sương ngăn cô lại rồi nói: “Giang Tiêu Tiêu, sao cô vẫn vô giáo dục như thế nhỉ, đâm vào người khác cũng không biết nói xin lỗi à?”
Vốn dĩ xung quanh có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào Giang Tiêu Tiêu, hiện tại có chuyện xảy ra, thế là mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.
Mặt Giang Tiêu Tiêu sa sầm, cô nói với giọng điệu lạnh lùng: “Bà muốn thế nào?”
Tần Sương mỉm cười: “Tôi không muốn thể nào cả, nhưng mà cô va phải tôi thì cũng nên nói một câu xin lỗi chứ?”
Tiểu Bảo nghe vậy, lập tức đứng ra nói: “Bà à, rõ ràng là bà va vào cô Tiêu Tiêu mà à.”
“Tiểu Bảo, không sao.”
Giang Tiêu Tiêu che chờ Tiểu Bảo ở bên cạnh, ánh mắt cô tối lại, đây là bữa tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo, cô không muốn sinh sự, vì thế đành phải nói xin lỗi bà ta: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Tần Sương ra vẻ rộng lượng tha thứ cho Giang Tiêu Tiêu, rồi bà ta cười nói: “Thật ra cũng phải cô chấp nhặt với cháu, có điều dù sao nơi này cũng là bữa tiệc của nhà họ Cận, mà cháu không dễ dàng gì mới quen được nhà người ta, cô biết cháu từ nhỏ đến khi trưởng thành, giờ có nhiều người đang nhìn, cô cũng chỉ hy vọng cháu hiểu lễ nghĩa, đừng để người ta nói ra nói vào.”
Nghe giọng điệu giả tạo của bà ta, Giang Tiêu Tiêu cười khẩy. net
“Vậy tôi có phải cảm ơn bà không?”
“Cảm ơn thì không cần, dù sao chúng ta suýt trở thành người một nhà, cháu và Quân Hạo có duyên mà không có phận, là do Quân Hạo nhà chúng ta không có phúc phận ấy, nói cho cùng người đàn ông ưu tú như cậu Cận quả thật không dễ tìm.”
Lam Bách Xuyên đứng bên cạnh cũng hùa theo: “Đúng đấy, đúng đấy, thật là đáng tiếc quá, nghĩ lại lúc đó cháu và Quân Hạo thân mật biết bao!”
Hai người bọn họ kẻ xướng người họa, nói cứ như Giang Tiêu Tiêu tiếp cận Cận Tri Thận rồi mới đá con trai của bọn họ vậy.
Tức khắc những người hóng hớt xung quanh sôi trào, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu cũng trở nên khác thường.
“Uầy! Cô nàng này có thân phận gì thế? Đi cùng với cậu hai Cận rồi lại quyến rũ cậu cả Cận, đã thế thái tử còn rất thích cô ta, lại còn có quan hệ với cậu cả nhà họ Lam nữa chứ!”
“Không nghe thấy ba mẹ nhà họ Lam vừa nói à? Tôi đoán là cô ta quyến rũ cậu Cận thành công thì vứt bỏ cậu Lam.”
“Chậc, chậc, trong cũng xinh xắn đấy, hóa ra lại là một cô nàng đào mỏ! Đúng là ghê tởm.”
“Tôi đã nói là trông cô ta rất giả tạo rồi mà! Nhìn dáng vẻ kia biết rất mưu mô lươn lẹo rồi.”
Tiếng bàn tán và những ánh mắt soi mói giống như gai đâm vào lưng Giang Tiêu Tiêu.
Tuy Tiểu Bảo không hiểu ông bà Lam đang nói gì nhưng bé cũng nhận ra có vấn đề, rõ ràng hai người trước mặt này là người xấu, bé nắm chặt tay Giang Tiêu Tiêu, ý nghĩ của bé con hiện rõ trên khuôn mặt: Không được bắt nạt cô Tiêu Tiêu của tôi.
Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, quả nhiên nhà họ Lam xuất hiện ở đây ắt hẳn không phải chuyện tốt, cô không muốn dây dưa với bọn họ thêm nữa, bèn lạnh giọng nói: “Nói xong chưa? Xong rồi thì tôi đi trước.”
Rõ ràng nhà họ Lam đến đây gây sự, làm sao bọn họ chịu thả cô đi dễ dàng thế được.
Tần Sương giữ tay Giang Tiêu Tiêu lại và nói: “Đừng đi vội! Cô tìm cháu có việc mà!”
Trực giác mách bảo Giang Tiêu Tiêu rằng Tần Sương tìm cô chắc chắn không phải chuyện gì tốt, đúng như dự đoán…
“Tiêu Tiêu à, cháu có thể nể mặt tình cảm của hai nhà chúng ta mà bảo chủ tịch Cận bỏ qua cho tập đoàn Lam thị được không? tập đoàn Lam thị là cơ ngơi do hai cô chú khổ cực xây dựng nên, không thể phá hủy nó được!”
Tần Sương trông hết sức thảm thương, giống như Giang Tiêu Tiêu ỷ thế hiếp người vậy.
Giọng của bà ta không nhỏ, hơn nữa mọi người xung quanh cũng xúm lại bàn tán, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của Cận Tri Thận và ông bà Cận cũng đang ở gần đó.
Bà Cận khẽ cau mày, nói: “Đó là cô Giang à? Hình như cô ấy đang tranh chấp với ai đó, còn rất to tiếng nữa, Tri Thận, có chuyện gì thế con?”
Dứt lời, tầm mắt của mọi người đổ dồn về phía bên kia.
Cận Tri Thận không nói gì, nhưng khi nhìn thấy Tần Sương và Lam Bách Xuyên, nét mặt anh sầm lại, lập tức đi ngay về hướng đó.
Những người còn lại cũng đi theo.
Giang Tiêu Tiêu không ngờ người nhà họ Lam lại không biết xấu hổ đến mức dám chạy đến bữa tiệc của nhà họ Cận mà nói ra việc này, cô hất tay Tần Sương ra, lạnh giọng nói với bà ta: “Bà nói đủ chưa?”
Tần Sương tiếp tục giả vờ đáng thương: “Tiêu Tiêu à, dù thế nào thì trước đây Quân Hạo nhà chúng ta cũng từng đối xử thật lòng thật dạ với cháu, còn cả nhà họ Giang nữa, bọn họ nuôi cháu từ bé đến lúc trưởng thành, bây giờ cháu làm thân được với cậu Cận thì cũng không thể quên công ơn ngày xưa của chúng ta được! Cô chú không cầu xin cháu nhiều nhặn gì, chỉ xin cháu đừng để tập đoàn Cận thị nhằm vào hai nhà chúng ta nữa, được không Tiêu Tiêu?”
Bà ta vừa nói xong thì những người vây xem càng thêm náo động, bọn họ không ngờ Giang Tiêu Tiêu đá Lam Quân Hạo đã đành, bây giờ lại còn bảo Cận Tri Thận nhằm vào người nhà họ Lam và cả nhà mình.
Sao người phụ nữ này lại độc ác đến thế cơ chứ… Mọi người nhìn Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt đầy khinh thường.
Vẻ mặt Giang Tiêu Tiêu trở nên u ám, đúng lúc này Cận Tri Thận đi đến, anh hỏi: “Có chuyện gì xảy ra ở đây thế này?”
Anh lo lắng nhìn Giang Tiêu Tiêu.
Cô lắc đầu tỏ ý mình không sao.
Tần Sương vừa thấy Cận Tri Thận đến bằng giả vờ đáng thương mà tiến lên van nài: “Chủ tịch Cận à, xin anh thương xót cho, tuy trước đây chúng tôi có vô ý đụng chạm đến Giang Tiêu Tiêu nhưng cũng đã xin lỗi rồi, xin anh đừng nhằm vào chúng tôi nữa.”
“Đúng vậy! Chủ tịch Cận, Lam thị là tâm huyết của nhà họ Lam chúng tôi, chúng tôi biết sai cả rồi, chúng tôi sẽ không làm gì Giang Tiêu Tiêu nữa, anh hãy tha cho chúng tôi đi mà!”
Lúc ông bà Cận đi đến nơi thì nghe được câu này, ông Cận cau mày hỏi Cận Tri Thận: “Tri Thận, việc này có thật không?”
Cận Tri Thận mím môi không nói.
Sắc mặt của Giang Tiêu Tiêu cực kỳ khó coi, cô biết việc này đã trở nên nghiêm trọng, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bảo, cô không muốn để việc này phá hỏng bữa tiệc.
Đặc biệt là mọi người xung quanh vẫn đang ghé tai nhau bàn tán sôi nổi, Lam Bách Xuyên thấy ông Cận lên tiếng thì lập tức tiến lên, ông ta nhìn Giang Tiêu Tiêu một cái rồi nói: “Thưa ông chủ tịch Cận, ông bà không biết đấy thôi, Giang Tiêu Tiêu vốn là vợ chưa cưới của con trai chúng tôi, nhưng sau vì tác phong có vấn đề nên buộc phải hủy bỏ hôn ước.”
Lam Bách Xuyên thoáng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Không ngờ mấy ngày trước cô ta đột nhiên nhằm vào nhà họ Lam và nhà họ Giang một cách kịch liệt, khi đó chúng tôi cũng không biết nguyên nhân do đây, cho đến khi nhìn thấy chủ tịch Cận..”
Tuy ông ta nói năng úp úp mở mở lại rắc rối, nhưng cũng có thể chứng minh thân phận và lai lịch của Giang Tiêu Tiêu không đơn giản như mọi người nhìn thấy.
Hơn nữa nhà họ Lam cũng coi như một gia tộc quyền quý nổi danh ở thành phố A, Giang Tiêu Tiêu không chỉ từng đính hôn với cậu chủ nhà họ Lam mà còn bị hủy hôn vì vấn đề về tác phong. . Truyện Phương Tây
Vẻ mặt của ông bà Cận trở nên khó coi.
Bọn họ còn tưởng rằng cô gái ngày ngày tiếp xúc với Tiểu Bảo chí ít cũng là một người trong sạch, kết quả lại là hạng người như vậy.
Sao có thể thế được?