Cận Tri Thận chẳng buồn để ý tới Cận Tri Dực, anh báo lại size quần áo của mình cho Giang Tiêu Tiêu rồi dò hỏi: “Em định làm gì thế?”
Sau khi nhận được tin nhắn, Giang Tiêu Tiêu bật cười trả lời.
“Bí mật.”
Tiếp đó, cô mua quần áo dựa theo số đo Cận Tri Thận gửi cho.
Cận Tri Dực xán tới gần, hào hứng hỏi: “Anh ơi, chị dâu nói gì với anh vậy? Cô ấy hỏi số đo quần áo của anh làm chi?”
Cận Tri Thận nhìn điện thoại, lạnh lùng cất lời: “Liên quan gì tới chú?”
Tuy Giang Tiêu Tiêu bảo bí mật, nhưng anh cũng đoán được sơ sơ. Nghĩ đến điều này, Cận Tri Thận bất giác nở nụ cười, còn mấy ngày nữa mới tới hoạt động mà! Cô nôn nóng thật đấy!
Cận Tri Dực trông thấy nụ cười trên mặt anh trai mình thì lập tức cạn lời.
“Anh à, anh thay đổi rồi!”
Trước đây anh trai tuyệt đối không xem điện thoại trong lúc bàn chuyện công việc.
Lại càng không cười một cách dễ dàng như vậy!
Cận Tri Dực cứ tưởng rằng có lẽ anh trai mình sẽ như vậy cả đời, nhưng ai ngờ… Chậc chậc, chị dâu siêu thật đấy, có thể giải quyết được người đàn ông như anh trai mình!
Giữa trưa ngày hôm sau, quần áo Giang Tiêu Tiêu đã đặt được ship tới.
Cô hào hứng gọi điện bảo Tiểu Bảo và Cận Tri Thận đến thử quần áo.
Một lát sau hai ba con đã đến nơi.
Tiểu Bảo cầm quần áo, kích động vô cùng.
“Wow, cô Tiêu Tiêu, ngay cả quần áo mà cô cũng đặt cho ba con con rồi ạ!”
“Đúng vậy! Cô đã chuẩn bị từ sớm, hai ba con thử xem có vừa không, nếu không vừa thì cô trả hàng, đổi lại số đo.”
“Vâng ạ!”
Tiểu Bảo cầm quần áo vào phòng thay.
Cận Tri Thận đứng bên cạnh nhìn bộ đồ sói xám dành cho mình với vẻ mặt bất lực.
“Tôi không thử đâu.” Cận Tri Thận lạnh nhạt lên tiếng.
“Đừng mà! Lỡ không vừa thì sao?”
Thật sự là bộ đồ sói xám này… không hợp với hình tượng nam thần lạnh lùng kiêu ngạo của Cận Tri Thận, nhưng không thể phủ nhận rằng Giang Tiêu Tiêu rất muốn nhìn xem anh mặc nó vào trông sẽ như thế nào.
Cô quan sát vẻ mặt Cận Tri Thận, cố nhịn cười, tiếp tục khuyên nhủ: “Anh mặc thử đi mà!”
“Không muốn!” Ai kia từ chối cô đầy kiêu ngạo. Đúng lúc này, Tiểu Bảo đã thay quần áo xong, đi ra ngoài.
“Cô Tiêu Tiêu, có đẹp không cô?” Bé hỏi.
Giang Tiêu Tiêu vừa nhìn thấy bé, hai mắt lập tức sáng bừng lên. Tiểu Bảo vốn trắng trẻo, bây giờ mặc bộ đồ cô bé quàng khăn đỏ vào cực kỳ đáng yêu!
“Đẹp lắm! Tiểu Bảo nhà chúng ta đáng yêu nhất!”
Cận Tri Thận đứng bên cạnh, lẳng lặng cất trang phục sói xám đi. Giang Tiêu Tiêu trông thấy, vội hỏi: “Anh không thử thật à?” “Đúng số đo rồi, không thử nữa, đợi hôm có hoạt động rồi mặc.”
Cũng được, dù sao cô cũng không vội, kiểu gì hôm hoạt động cũng được nhìn thấy Cận Tri Thận mặc bộ đồ này. Mặc dù Giang Tiêu Tiêu hơi tiếc nuối nhưng không tiếp tục ép anh nữa.
Sau đó, cô kéo Tiểu Bảo, lấy điện thoại chụp mấy tấm ảnh.
Giang Tiêu Tiêu xem từng bức ảnh, cất lời khen ngợi: “Tiểu Bảo nhà chúng ta thật đáng yêu!”
Tiếp đó cô chọn ra mấy tấm đăng lên vòng bạn bè. Chốc lát sau, bên dưới có một số đồng nghiệp bình luận.
“Wow! Đáng yêu quá trời luôn!” . Ngôn Tình Ngược
“Tiêu Tiêu, đây là con nhà ai thế? Nom gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo này, thật muốn bóp vài cái quá!”
“Tiêu Tiêu, cậu bé này giống cô ghê, không phải cô giấu chúng tôi sinh con đấy chứ?”
Giang Tiêu Tiêu đọc được bình luận này thì ngẩn người nhìn Tiểu Bảo.
Hai người thật sự rất giống sao? Lẽ nào đây chính là duyên phận trong truyền thuyết? Thảo nào Tiểu Bảo lại thích mình như vậy!
Không lâu sau, Cận Tri Dực chia sẻ hình ảnh kèm dòng cap: “Á á á, Tiểu Bảo nhà tôi là thiên sứ!”
Sau khi đăng xong, Cận Tri Dực còn nhắn tin wechat hỏi Cận Tri Thận.
“Anh ơi, Tiểu Bảo nhà chúng ta đáng yêu quá! Anh đang ở đâu? Sắp tham gia hoạt động hả? Không dẫn em theo ư?”
Cận Tri Thận nghi ngờ tại sao Cận Tri Dực lại xem ảnh được. Anh mở vòng bạn bè, lập tức nhìn thấy tấm ảnh em trai nhà mình chia sẻ, bên dưới còn có bình luận của ông bà Cận.
“Sao tự dưng lại ăn mặc như vậy? Tiểu Bảo nhà mình thật đáng yêu!”
“Giờ Tiểu Bảo đang ở đâu? Ông bà muốn đi thăm bé.”
Sau đó, Cận Tri Thận mở vòng bạn bè của Giang Tiêu Tiêu.
Anh mím môi, bỗng hơi hối hận vì ban nãy mình không mặc bộ đồ kia, biết đâu Giang Tiêu Tiêu sẽ đăng ảnh lên vòng bạn bè đó!
Lúc này Giang Tiêu Tiêu đang bận bịu trả lời bình luận, hoàn toàn không để ý Cận Tri Thận đang nghĩ gì.
Thời gian tiếp theo, mấy người lại tập kịch bản câu chuyện.
Sau khi tiễn hai ba con về, Giang Tiêu Tiêu giặt sạch trang phục rồi lên giường đi ngủ.
Trong khi đó ở nhà họ Cận, hai ông bà đã đến biệt thự thăm Tiểu Bảo.
Bà Cận sững sờ khi nghe tin Cận Tri Thận sắp tham gia hoạt động cùng Tiểu Bảo.
“Ôi chao, con thông suốt rồi à, cuối cùng cũng chịu tham gia hoạt động cùng con trai con.”
Cận Tri Thận mím môi không nói gì, sao lại nói như thể anh là kẻ vô trách nhiệm thế?
“Thì đó, chị dâu cũng tham gia, anh con không đi mà được chắc?” Cận Tri Dực lên tiếng.
Trong mắt ông Cận lóe lên tia sáng: “Cô bé kia cũng tham gia cùng Tiểu Bảo nhà mình hả? Tri Thận và cô bé đã làm lành rồi ư? Đến bao giờ con mới dẫn về ra mắt bố mẹ thế?”
Rốt cuộc cô gái kia là người như thế nào mới có thể khiến con trai và cháu trai mình yêu thích đến vậy?
Hai ông bà lại bắt đầu giục cưới rồi.
“Đúng đấy đúng đấy, dẫn về cho bố mẹ xem thử, nếu ổn thì cưới luôn, cho Tiểu Bảo một gia đình hoàn chỉnh. À phải rồi, có cần mẹ và ba con chuẩn bị sính lễ luôn không?”
“Ba, mẹ, hai người đừng bày trò nữa, con có suy tính riêng, tới lúc thích hợp con sẽ dẫn cô ấy về ra mắt bố mẹ.”
Cận Tri Thận xoa vùng giữa hai đầu lông mày, giờ dẫn Giang Tiêu Tiêu về ra mắt bố mẹ mình? Chỉ sợ đến lúc đó sẽ dọa người ta chạy mất luôn.
“Lúc thích hợp là lúc nào? Con không thể cố gắng hơn sao?”
Cận Tri Dực ngồi bên cạnh, bật cười xấu xa.
Bà Cận lập tức nhìn sang anh ta: “Còn con nữa, cười cái gì mà cười! Anh con có người mình thích rồi, bao giờ con mới dẫn bạn gái về nhà hả?”
Cận Tri Thận lập tức căng da đầu, đang nói đến anh trai cơ mà, sao lại lái sang mình vậy?
Trong mấy ngày tiếp theo, Giang Tiêu Tiêu bận tối tăm mặt mũi.
Ngày nào cô cũng tăng ca đến khuya, gần như không gặp lại Cận Tri Thận và Tiểu Bảo, cả ngày vùi đầu vào công việc.
Cuối cùng tối nay cô cũng hoàn thành bản kế hoạch tổ chức tiệc sinh nhật cho Tiểu Bảo một cách suôn sẻ.
Giang Tiêu Tiêu nhìn bản kế hoạch mà thở hắt ra.
Lúc này, điện thoại di động trên bàn bỗng đổ chuông, là Tiểu Bảo gọi tới, Giang Tiêu Tiêu bắt máy.
“Alo, chào cô Tiêu Tiêu. Ngày mai sẽ diễn ra hoạt động của nhà trẻ, cô đừng quên nhé!”
“Con yên tâm! Làm sao cô có thể quên được chứ!” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười.
“Hì hì!” Tiểu Bảo bật cười vui vẻ.