Khi Tống Thanh Uyển đến gần rồi, Cận Tri Dực kề sát vào cô ra vẻ ám muội, anh ta nói bên tai cô rõ ràng từng chữ: “Để tôi sai bảo cô một buổi chiều, chuyện vừa rồi tôi coi như chưa từng xảy ra, cô thấy thấy thế nào?”
Nghe vậy, Tống Thanh Uyển đảo tròng mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đương nhiên là được”
“Sao vừa rồi em lại giữ Tri Dực ở lại đó?”
Tay của Cận Tri Thận từ từ đặt lên eo Giang Tiêu Tiêu và nhẹ nhàng xoa nắn, anh hỏi.
Giang Tiêu Tiêu cảm nhận được bàn tay đặt sau lưng mình, mặt cô ửng đỏ, khẽ đập rơi tay Cận Tri Thận, khi đối diện với đôi mắt kia thì lườm anh một cái.
Thấy Giang Tiêu Tiêu lườm mình, Cận Tri Thận nở nụ cười, hỏi cô: “Hửm?”
Giang Tiêu Tiêu nghiêng đầu, nói: “Anh có thể hạnh phúc mà không suy nghĩ cho hạnh phúc của em trai mình à?”
Nhìn vào mắt Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Thận chỉ cảm thấy cô đáng yêu cực kỳ, “Không hề, nó còn nhỏ”
Anh nheo mắt, ôm Giang Tiêu Tiêu.
“Nhỏ gì nữa, đã già thế rồi mà”
Giang Tiêu Tiêu nghiêng đầu, bất mãn nói.
“Vậy, Tiêu Tiêu cũng chê chồng em già à?”
Cận Tri Thận bỗng ép sát Giang Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng thăm dò trên môi cô, ý cười trong mắt rọi thẳng vào trái tim cô.
Giang Tiêu Tiêu hơi lùi về phía sau tránh thoát khỏi cái ôm của anh, cô nheo mắt, mỉm cười và nói: “Đúng vậy, anh già rồi”
Nói xong, cô lập tức chạy đi, nhưng không ngờ lại bị Cận Tri Thận kéo vào trong ngực ngay giây sau.
“Em biết sai rồi”
Cô lập tức nhìn Cận Tri Thận với ánh mắt cầu xin, ra vẻ đáng thương, làm anh chỉ biết cười khổ, rồi buông lòng tay thả cô ta.
“Đấy, anh thấy Tri Dực cũng lớn rồi, em nghĩ Tri Dực và Tống Thanh Uyển cũng sắp có chuyện vui rồi, hơn nữa em cảm thấy Thanh Uyển cũng là một cô gái tốt, hai người họ xứng đôi lắm.
Anh không thể chỉ lo cho hạnh phúc của mình mà quên mất em trai”
Nói xong, cô còn không quên chế nhạo Cận Tri Thận, nhìn vẻ mặt như cười như không của anh, cô nhón chân hôn nhẹ một cái.
“Thật ra đây cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu, anh nghĩ mà xem, gia đình ba người chúng ta mãi mới ra ngoài chơi được một lần, Tri Dực đi theo thì chướng mắt quá, là kỳ đà cản mũi đấy”
Nghe vậy, Cận Tri Thận mỉm cười, anh mắt anh hết sức dịu dàng, hỏi cô: “Em còn muốn chơi gì nữa không?”
Giang Tiêu Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra một đáp án hài lòng, cô thở dài, nói: “Hay là hỏi xem Tiểu Bảo nghĩ thế nào”
Cuối cùng cô vẫn ném câu hỏi khó chọn này cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo đang ăn kẹo, nghe mẹ mình nói thế thì khựng lại, trợn to mắt ngơ ngác nhìn Giang Tiêu Tiêu, làm trái tim cô như tan chảy.
“Con..”
Tiểu Bảo mở miệng, nói không rõ ràng.
“Sao, con muốn chơi gì”
Giang Tiêu Tiêu cười híp mắt nhìn Tiểu Bảo, bé quay đầu sang nhìn Cận Tri Thận.
“Ba ơi.."
Tiểu Bảo gọi, giọng nói cực kỳ đáng yêu.
Cận Tri Thận lập tức cúi xuống, ôm bé dậy: “Con muốn chơi gì?”
Tiểu Bảo lắc đầu, nói: “Con không biết”
“Con muốn đi xem phòng triển lãm không?”
Giang Tiêu Tiêu hỏi, Tiểu Bảo nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên, gật đầu.
Ở bên kia, Tống Thanh Uyển đứng trước mặt Cận Tri Dực, lau mồ hôi trên mặt, anh ta liếc cô ấy một cái rồi mỉm cười.
Vừa nhìn thấy Cận Tri dực mỉm cười, Tống Thanh Uyển cảm giác lạnh gáy, run rẩy nhìn anh ta, hỏi: “Tôi phải làm gì?”
Cận Tri Dực chống trán, nghiêng đầu, n¡ “Thế này đi, cô ra đằng kia mua cho tôi một chai nước, phải lạnh”
“Hả?”
Tống Thanh Uyển hơi oán giận, nơi bán đồ không ở cạnh chỗ bọn họ, phải đi một đoạn mới đến đó.