Nhìn dáng vẻ nhanh nhanh chóng chóng của anh mình, Cận Tri Dực lắc đầu, Cận Tri Thận quay đầu sáng nhướng mày đáp lại.
Giang Tiêu Tiêu nhìn hành vi như con nít của hai người họ, không nhịn được mà bật cười.
Còn ở bên kia, Tống Thanh Uyển cầm tiền lương vừa nhận được, nở nụ cười xán lạn.
Hoàn toàn không còn vẻ tức giận như vừa rồi, bây giờ cô ấy vui sướng và thích thú.
Cô ấy không kìm được mà ngâm nga, khóe môi cong lên, đôi mắt sáng ngời rạng rỡ.
“Thanh Uyển”
Chưa đi được vài bước, giọng nói đáng ghét nào đó lại từ từ vang lên bên tai, Tống Thanh Uyển cau mày, quay đầu nhìn Lâm Thâm.
“Anh có phiền không hả?”
Lâm Thâm đang định lên tiếng thì Tống Thanh Uyển đã nói trước, chắn trước mặt gã.
“Anh..”
Lâm Thâm nghệt ra, tiến lên trước một bước, không biết nên nói gì cho phải.
Tống Thanh Uyển hất tay Lâm Thâm ra, không thèm để ý đến gã nữa, nét chán ghét và hung dữ trong mắt làm tổn thương lòng tự ái của gã.
Lâm Thâm thở dài, không nói gì, gã giơ tay lên định cầm cổ tay của Tống Thanh Uyển nhưng không ngờ cô tránh được.
“Lâm Thâm, anh như thế thật sự khiến người ta cảm thấy chán ghét đấy, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi ngại bẩn mắt, anh làm tôi buồn nôn đấy anh biết không hả?”
Tống Thanh Uyển nói một cách lạnh lùng, hoàn toàn không để bụng đến thể diện của Lâm Thâm, nói xong cô muốn bỏ đi ngay.
Lâm Thâm đứng chắn trước mặt cô ấy, nói: “Thanh Uyển...
anh không có ý đó, chẳng qua anh...
chỉ muốn mời em ăn một bữa cơm thôi, bây giờ đã qua giờ ăn rồi, mà em vẫn chưa ăn nữa, anh sợ em đói bụng”
Gã bày ra dáng vẻ của một người đàn ông mẫu mực, vừa dứt lời gã hơi tiến lên, muốn ôm Tống Thanh Uyển vào lòng.
“Cút đi”
Tống Thanh Uyển lùi ngay về sau không chút nể nang, trong ánh mắt chẳng còn sót lại chút gì của tình yêu ngày xưa.
Lâm Thâm nhìn cô gái trước mặt mình, gã có một sự tự tin khó hiểu nào đó, chắc.
mẩm rằng Tống Thanh Uyển sẽ không bỏ rơi gã, bọn họ mới chia xa vài ngày mà thôi.
“Thanh Uyển, anh em biết vẫn còn yêu anh, những gì em biểu hiện ra lúc này chẳng qua là vì em đã quá thất vọng vì anh thôi, anh sẽ cho em thấy sự thay đổi của anh”
Nghe gã nói, Tống Thanh Uyển cảm thấy thật buồn nôn, cô ấy lạnh lùng nhìn gã, nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đã không còn yêu anh nữa”
Lâm Thâm sửng sốt, nhưng gã vẫn không chịu từ bỏ, tiến lên vài bước, gã nói: “Anh biết...”
Thế nhưng gã chưa nói xong đã bị Tống Thanh Uyển ngắt lời.
“Tôi sớm đã không còn tình cảm gì với anh nữa rồi, Lâm Thâm, anh tự tin về bản thân mình quá đấy, anh cho rằng ai cũng thích anh đòi sống đòi chết được à, bây giờ tôi chán ghét anh đến cùng cực”
Mấy chữ cuối cùng cô ấy nói tựa như đang nghiến răng nghiến lợi mà nhả ra khỏi miệng, trong mắt Lâm Thâm hiện lên vẻ khổ sở, muốn diễn tiếp nhưng cô ấy lại nói tiếp.
“Hơn nữa tôi đã có bạn trai mới rồi, anh nói như vậy sẽ làm anh ấy cảm thấy không vui”