Tống Thanh Uyển đi siêu thị mua mấy chai rượu, nhưng cô ấy, không cho Cận Tri Dực uống.
Cô ấy biết Cận Tri Dực muốn bầu bạn với mình, tuy tính tình anh ta thoải mái nhưng cô ấy sẽ không làm loạn.
Là một nhân viên y tế, đạo đức nghề nghiệp tối thiểu vẫn phải có. Cô ấy cầm mấy chai đồ uống đi thanh toán.
Sau khi về, Tống Thanh Uyển đưa đồ uống cho Cận Tri Dực và nhận được ánh mắt trợn trừng của anh ta.
“Anh đang bị thương, không thể uống bậy được. Lấy cái này thay rượu uống với tôi. Tổng Thanh Uyển vừa nói mở khui rượu.
Cận Tri Dực đành phải cam chịu, cầm lấy đồ uống. Dù sao anh ta cũng có chừng có mực, biết mình đang bị thương cần phải kiêng khem.
Nếu mẹ biết hôm nay anh ta động vào rượu thì đánh chết anh ta là cái chắc, Cận Tri Dực không dám dùng tính mạng của bản thân để đảm bảo.
Mặc dù Tổng Thanh Uyển bên cạnh không bộc lộ cảm xúc ra ngoài song vẫn hồn vía lên mây. Thấy vậy, Cận Tri Dực giơ đồ uống lên chạm cốc với Tổng Thanh Uyển, đồng thời hô to: “Chúc mừng cô thoát khỏi tên đều. Cụng ly!”
Tống Thanh Uyển bị anh ta chọc cười, vừa uống hớp rượu đầu tiên đã bị sặc đến nhảy dựng lên. Cận Tri Dực thấy vậy thì không nhịn được cười ha hả.
Cô ấy trợn mắt trừng anh ta rồi lại ngồi xuống. Rượu vừa chát vừa cay nhưng quen rồi lại cảm thấy dạ dày ấm nóng.
Một người không hay uống rượu như Tống Thanh Uyển hết sức to mò về cảm giác say rượu, cho nên cô ấy uống hết chai này đến chai A khác với tốc độ kinh người.
Cận Tri Dực biết cách thức uống rượu này rất có hại cho sức khỏe, nhưng với Tổng Thanh Uyển lúc này thì có lẽ đây là cách tốt nhất để xả giận.
Điều khiến anh ta ngạc nhiên là tửu lượng của Tổng Thanh Uyển. Hiện giờ trên mặt đất đầy rẫy chai không, vậy mà thoạt nhìn có vẻ như cô ấy vẫn ổn.
Không ngờ cô nhóc này uống rượu giỏi ghê.
Nhưng một giây sau anh ta đã bị vả mặt.
Tống Thanh Uyển nằm thẳng trên đất, tay cầm chặt chai rượu không chịu thả ra. Lúc này cô ấy cảm thấy đầu óc choáng váng mơ màng, cảm giác này rất lạ chưa xuất hiện bao giờ. Bỗng chốc cô ấy không biết đây là thực hay mơ.
Cận Tri Dực nhìn dáng vẻ này của cô ấy, đầu đầy vạch đen.
Anh ta tập tễnh đi tới nâng Tổng Thanh Uyển dậy, cô ấy ngã vào lòng anh ta theo quán tính. Sau đó cô ấy mở mắt nhìn người trước mặt, tay quờ quạng lung tung, miệng lẩm bẩm gì đó không nghe rõ..
“Cận… Cần Tri Dực, sao anh lại biến thành nhiều Cận Tri Dực…
Mùi rượu phả vào mặt, sắc mặt Cận Tri Dực sa sầm.
“Cô say rồi.”
“Tôi không say, ai bảo tôi say? Anh nhìn đi, tôi vẫn đứng được.” Tống Thanh Uyển khăng khăng đứng dậy, vừa đứng lên lại ngã xuống. Cận Tri Dực sợ hãi, vội vàng lao tới bảo vệ đầu của cô ấy, chỉ sợ cô ấy đập vào đâu đó.
Hiện giờ Tổng Thanh Uyển đã say bí tỉ, bắt đầu khóc nức nở. Cô ấy đấm vai Cận Tri Dực khóc: “Tại sao tôi lại là người bị đá? Tôi cũng muốn có người yêu mình… Tôi cũng muốn có tình yêu hoàn mỹ. Tại sao không tới lượt tôi…”
Lời nói của cô ấy khiến Cận Tri Dực không khỏi cảm thấy đau lòng, xem ra chuyện lần này là một đả kích lớn đối với cô ấy.
“Chúng tôi đã quen nhau hai năm trời, anh ấy từng nói sẽ cưới tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại yêu người khác? Lẽ nào đối với đàn ông, việc lên giường thật sự quan trọng sao?”
Tống Thanh Uyển nhìn Cận Tri Dực với cặp mắt mê mang, cô ấy không hiểu nổi rõ ràng hai người đã vượt qua bao trắc trở, vậy mà lại bị… đánh bại.
“Cũng không quan trọng lắm, chỉ cần người đàn ông đó thật lòng yêu cô thì chắc chắn sẽ không ép cô làm việc mình không thích. Vì vậy tôi mừng thay cô vì đã thoát khỏi tên cặn bã.” Cận Tri Dực nói thêm.
Thật ra anh ta cũng không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, bởi vì anh ta chưa từng yêu khắc cốt ghi tâm nên không biết yêu một người là cảm giác gì.
“Nhưng tôi đau khổ lắm. Thanh xuân của tôi đã phí hoài cho một gã đều, gã đểu!”
Nói đến đây, Tống Thanh Uyển chợt trở nên kích động. Cận Tri Dực cuống quýt đè cô ấy lại, đề phòng đối phương lại có hành động khác.
Thật sự là Tống Thanh Uyển say rượu có hơi âm ï, Cận Tri Dực là đàn ông mà không đối phó được với cô ấy. May là cô ấy chỉ náo loạn một lát rồi lại yên tĩnh.
Khi Tống Thanh Uyển ngủ, gò má ửng hồng, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm rì rầm.
Cận Tri Dực nhìn mà cạn lời, cô nàng này ngủ ở đây khiến anh ta không biết phải xử lý thế nào.
Anh ta nhìn quanh, đúng lúc xung quanh không có ai. Anh ta vỗ mặt Tống Thanh Uyển, cô nàng này cứ mơ mơ màng màng không đứng vững.
Cận Tri Dực đành phải cam chịu số phận, để cô ấy dựa vào vai mình rồi khập khiễng trở vê.
Thật ra quãng đường này không dài nhưng chẳng dễ dàng gì đối với người bị thương ở chân. Cũng may anh ta nằm phòng bệnh VỊP, có thể đi thang máy, nếu không thì đúng là đòi mạng.
Sau khi trở lại phòng bệnh, Cận Tri Dực thở hồng hộc ném Tống Thanh Uyển lên sô pha, muốn nghỉ ngơi một lát. Nào ngờ cô nàng này trở mình, tự lăn xuống đất.
Lúc này Cận Tri Dực chỉ cảm thấy cô gái này là người do ông trời phái xuống trừng phạt mình.
Tống Thanh Uyển nằm trên đất không biết trời trăng gì, còn ngáy khò khò.
Điều này đã chọc giận Cận Tri Dực. Tống Thanh Uyển say rồi thì mặc kệ tất cả, để lại cục diện rối rắm bắt anh ta xử lý.
Cận Tri Dực oán thâm một hồi, cuối cùng vẫn mở lòng từ bi đỡ cô ấy dậy, chật vật dìu người lên giường còn bản thân thì phải nằm co ro trên sô pha.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi hơi rượu tỏa ra từ trên người Tống Thanh Uyển, Cận Tri Dực cũng cảm thấy hơi say, bèn điều chỉnh tư thế đi ngủ.
Trong khoảng thời gian đó có y tá muốn tới thay thuốc nhưng Cận Tri Dực đã treo biển “không làm phiền” ngoài cửa nên đành thôi.
Đêm ấy Cận Tri Dực ngủ không thoải mái, mấy lân xoay người suýt ngã khỏi sô pha.
Chương 340 Cô to gan thật đấy!
Nửa đêm anh ta tỉnh dậy đi kiểm tra tình hình của Tống Thanh Uyển, thấy cô y tá này ngủ đến là thoải mái.
Cận Tri Dực không nhịn được bèn trêu đối phương. Anh ta búng mạnh vào mũi Tống Thanh Uyển, cô ấy không phản ứng.
Thấy cô ấy đã ngủ say, anh ta không đùa nữa mà quay về sô pha ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, bác sĩ và y tá đến kiểm tra tình trạng phục hồi của Cận Tri Dực. Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ai nấy đều sốc luôn.
Bệnh nhân ngủ ở sô pha, y tá ngủ trên giường…
Nếu đồn ra ngoài thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì…
Y tá bắt đầu xì xào bàn tán, viện trưởng bắt gặp tình huống này cũng không biết phải xử lý thế nào.
Tiếng nói chuyện thì thâm của mọi người đã đánh thức Tống Thanh Uyển. Cô ấy mơ màng tỉnh giấc, không khỏi giật mình khi trông thấy trước mặt mình có nhiều đồng nghiệp như vậy.
Cô ấy quay đầu thì thấy mình đang ngủ trên giường của Cận Tri Dực, thế là lại càng kinh ngạc hơn.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Bầu không khí chìm vào yên tĩnh.
Đúng lúc này, không biết là ai đột nhiên quát to: “Tống Thanh Uyển, cô to gan thật đấy! Dám ngủ trên giường của bệnh nhân!”