Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 339




Ông Cận dội một gáo nước lạnh kịp thời làm bà Cận không nói được gì.

Lúc này bà mới nhớ ra mình còn đứa con trai út đang nằm viện, cần người chăm sóc. Mặc dù lo lắng cho Tiểu Bảo song bà không thể không từ bỏ ý định.

“Được rồi mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Bảo và Tiêu Tiêu.”

Cận Tri Thận biết bà Cận lo lắng điều gì, cho nên trước khi đi anh lại đảm bảo với bà.

Bà Cận lưu luyến tiến một nhà ba người, sau đó trở lại phòng bếp với tâm trạng sa sút, Ông Cận cảm nhận được tâm trạng của vợ, cũng vào phòng bếp theo. Thấy bà Cận lo lắng không yên, ông bèn an ủi: “Giờ tụi trẻ đã lớn cả rồi, tự có chính kiến của mình, bà nên mặc kệ chúng nó thôi.”

“Nhưng vết thương của Tiểu Bảo vừa mới lành, tôi lo lắm. Tất cả là tại Tri Dực hại tôi không thể đi cùng Tiểu Bảo.” Bà Cận dừng tay, không kìm được than vãn.

“Hắt xì!”

Lúc này, Cận Tri Dực đang nằm trên giường bệnh bỗng hắt hơi. Anh ta xoa mũi lẩm bẩm: “Có người đang nhớ mình.”

Cận Tri Dực buồn chán lướt điện thoại, thật sự là Cận Tri Dực không thể ngồi yên một chỗ. Mấy hôm nay anh ta vẫn luôn lủi thủi một mình, ngay cả y tá cũng ít gặp. Đối với Cận Tri Dực, tình trạng này còn khó chịu hơn là giết anh ta đi cho rồi.

Nhưng mà như thế cũng tốt, y tá không đến thì anh ta có thể tự chống gây ra ngoài hóng gió.

Cận Tri Dực nhìn mọi người bận rộn trong sân, hầu hết đều là những người cố gắng làm việc VÌ kế sinh nhai. Đối với một người quen công to việc lớn như anh ta, hình ảnh này vô cùng kích thích thị giác.

Để anh ta được nghỉ ngơi trong hoàn cảnh tốt nhất, viện trưởng đã nghiêm cấm các y tá tự ý tới quấy rầy. Tuy nhiên, cậu hai nhà chúng ta quá hấp dẫn, vẫn có rất nhiều cô nàng mê trai bất chấp nguy cơ bị viện trưởng phạt cũng muốn ghé vào cửa sổ ngắm anh ta.

Hôm nay Cận Tri Dực cũng đi dạo trong sân như thường lệ. Mới ngồi chưa được bao lâu thì anh ta nghe thấy tiếng cãi nhau ở gần đó. Đây là một trải nghiệm rất mới mẻ đối với anh ta.

Cận Tri Dực vểnh tai nghe ngóng, phát hiện có ba giọng nói khác nhau, trong đó có một giọng quen tại. Là cô y tá nhỏ.

Anh ta đang định đi qua đó thì nghe thấy cô y tá nhỏ tức giận trách cứ: “Lâm Thâm, tại sao anh có thể đối xử với tôi như vậy!”

Cận Tri Dực hơi khó hiểu, bình thường cô y tá nhỏ có vẻ hiền lành, chuyện gì khiến cô ấy tức giận đến thế?

Trong lúc anh ta nghi hoặc, giọng nói the thẻ tràn đầy đắc ý của một cô gái khác vang lên: “Cô không biết ngại hay sao mà còn hỏi người khác, chẳng xem lại coi mình là cái thá gì. Gia thế bình thường, xuất thân bình thường, vừa cổ hủ vừa nhạt nhẽo. Thằng nào thích cô mới lạ!”

Cận Tri Dực bĩu môi, cô ả này nói chuyện tổn thương người ta quá, không biết cô y tá nhỏ sẽ phản bác thế nào. Nghĩ đến đây, anh ta không nén được lòng hiếu kỳ.

Lúc này, Tống Thanh Uyển quát to: “Cô im đi! Ở đây không đến lượt cô nói chuyện!”

“Tống Thanh Uyển, người nên im là cô đó. Hiện tại người tôi yêu là Tề Nhiễm, cô không có quyền mắng cô ấy. Hơn nữa, cô ấy đang mang thai đứa con của tôi. Tôi nói cho cô biết, chúng ta hoàn toàn kết thúc rồi.”

Giọng nam vang lên gần như cùng lúc. Cận Tri Dực kiễng chân nhìn thử thì thấy gã đã dẫn cô ả đắc ý kia đi mất, chỉ còn lại cô y tá nhỏ đứng sững tại chỗ.

Bấy giờ anh ta mới hiểu, thì ra Tống Thanh Uyển bị cặp tra nam tiện nữ kia bắt nạt. Anh ta nghĩ hình như bây giờ mình xuất hiện ở đây không đúng lúc, đang định rời đi thì thấy Tống Thanh Uyển cúi đầu đi tới.

Cận Tri Dực thầm than thở trong lòng, mình bị bắt tại trận rồi! Anh ta lúng túng giải thích: “Ừm… tôi không cố ý nghe lén đầu, tôi chỉ ra ngoài hóng gió thôi. Không ngờ lại bắt gặp…

Lúc nói chuyện anh ta không dám nhìn thẳng vào Tống Thanh Uyển, trông như một đứa trẻ mắc sai lâm.

Tống Thanh Uyển thấy vậy thì bật cười: ‘Không sao, nghe thì nghe.”

Nói xong cô ấy liền ngồi xuống.

Lúc này Cận Tri Dực đi cũng không được mà ở lại cũng chẳng xong. Nhưng nhìn dáng vẻ mất hôn mất vía của Tống Thanh Uyển, anh ta rời đi bây giờ thì không ổn lắm, vì vậy anh ta lại ngồi xuống chỗ cũ.

Bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.

Cận Tri Dực dè dặt nhìn Tống Thanh Uyển, muốn an ủi mà không biết nên nói gì, buôn ơi là sầu.

Anh ta tự nhận là bản thân hiểu rõ phụ nữ, nhưng lúc này lại bó tay hết cách.

Đúng lúc anh ta sắp phát điên, Tống Thanh Uyển mỉm cười lên tiếng: “Mất mặt nhỉ!”

Cận Tri Dực không biết nên trả lời thế nào.

“Đàn ông thời nay đều nông cạn như vậy sao? Bởi vì bạn gái không trao thân nên cảm thấy đối phương cổ hủ nhạt nhẽo. Tự giữ mình thì có gì sai? Hạng người như anh ta chỉ biết dùng nửa thân dưới thôi. Chỉ có động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mới nhạt nhẽo.’ Tống Thanh Uyển cười mỉa, tựa như đang lẩm bẩm lại giống như đang kể lể với Cận Tri Dực.

Cận Tri Dực rất ngạc nhiên khi nghe đối phương nói như vậy.

Không ngờ cô ấy lại nghĩ thoáng được như thế, anh ta còn tưởng cô ấy sẽ buôn muốn chết cơ.

Anh ta định khuyên nhủ vài câu, khi quay đầu sang anh ta nhìn thấy nước mắt vương trên khóe mắt Tống Thanh Uyển. Cận Tri Dực đành phải nuốt lại những lời định nói ra.

Nhưng anh ta không muốn cô ấy đau khổ quá, cho nên cố tỏ ra thoải mái: “Thật ra cô không nên buồn mà nên vui mới phải. Ít nhất là bây giờ cô đã thoát khỏi một gã đểu. Cô làm tốt lắm, tôi ủng hộ cơ.

Nói xong anh ta còn giơ ngón tay lên. Tống Thanh Uyển thấy thế thì lườm anh ta, tức giận nói: ‘Chẳng phải bình thường anh rất khéo miệng sao? làm gì có ai an ủi người khác như anh chứ!”

Cận Tri Dực phản bác: “An ủi giả tạo chỉ xoa dịu cảm xúc của cô mà thôi, đương nhiên là ăn ngay nói thật vẫn tốt hơn.

Nghe anh ta nói vậy, Tống Thanh Uyển gục đầu vùi trong cánh tay, ấm ức lên tiếng: “Nhưng tôi vẫn buồn lắm. Hễ nghĩ tới hai năm nay mình qua lại với một tên đểu là tôi lại thấy không đáng…”

Cận Tri Dực khế xoa đầu cô ấy an ủi: “Buôn thì cứ khóc đi, xả giận là cách tốt nhất để xoa dịu tâm trạng, nếu được thì uống rượu càng tốt.

Vừa nghe thấy chữ “rượu”, Tống Thanh Uyển lập tức lườm anh ta: “Bây giờ tôi vẫn đang trực đấy, đâu thể uống rượu được.”

Cận Tri Dực nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ cô tan ca rồi, sớm tí thôi mà. Nếu cô muốn uống rượu thì tôi có thể uống cùng cô.

Tống Thanh Uyển thấy anh ta đòi uống cùng mình thì vội vàng từ chối: “Anh điên à, bản thân đang bị thương đấy, uống rượu ảnh hưởng xấu tới vết thương của anh.”

Cận Tri Dực có phần vui vẻ khi thấy cô lo lắng cho mình. Anh ta nhìn vết thương trên đùi, hờ hững nói: “Vết thương bé tí này chẳng hê hấn gì đối với một người đàn ông cả. Nói dứt khoát đi, cô có uống không?”

Tống Thanh Uyển bị anh ta kích, cũng không kiêng ky gì nữa mà dứt khoát nói: “Anh đã không để ý thì tôi cần gì phải bận tâm. Anh chờ đó.”

Dứt lời cô ấy đứng dậy đi ra ngoài.

Cận Tri Dực nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, không hiểu sao bỗng cảm thấy vui mừng.