Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 196




“Giang Tiêu Tiêu, em cố ý chọc giận tôi phải không?” Cận Tri Thận hỏi.

“Không phải, tôi chỉ nói thật thôi, cô Tô là vợ chưa cưới của anh mà, chẳng phải thế sao?”

“Vợ chưa cưới gì cơ? Tôi đồng ý bao giờ?”

“Không phải ư? Nếu như không phải thì tại sao anh cùng với cô Tô lại đi đến bệnh viện kiểm tra thai..”

Giang Tiêu Tiêu cũng không biết mình bị làm sao nữa, Cận Tri Thận không vui, trong lòng cô cũng rất khó chịu, nhất thời nghĩ cái gì là nói cái đó.

Nghe cô nói, Cận Tri Thận lờ mờ nghĩ đến điều gì, lẽ nào hôm đó cô cũng ở bệnh viện… Thảo nào! Từ sau hôm đó thái độ của cô đối với mình lại thay đổi.

Cô cho rằng anh muốn sinh con với người phụ nữ khác ư? Bởi vì việc này nên mới cố tình trốn tránh anh? Chẳng lẽ cô không tin tưởng anh chút nào ư?

“Giang Tiêu Tiêu, em thật sự không biết tình cảm của tôi dành cho em sao?”

“Xin lỗi, tôi không biết, nếu anh chỉ muốn chơi đùa thì hãy tìm người khác đi, tôi thật sự không có hứng thú.”

Giang Tiêu Tiêu nói với vẻ lạnh nhạt, nhưng chỉ có cô biết rõ trái tim mình lúc này hoảng loạn nhường nào, làm sao cô có thể không biết Cận Tri Thận biết tình cảm của mình, song bây giờ cô chỉ muốn đẩy ra xa mình.

Tức khắc vẻ mặt Cận Tri Thận thay đổi, khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười châm chọc. Đã bao giờ anh đối xử với một người phụ nữ nào như thế này đâu, nhưng hôm nay Giang Tiêu Tiêu lại nói với anh là anh đang chơi đùa, cô giả vờ ngu ngốc hay thật sự không hiểu ý của anh đây?

Bầu không khí bỗng chốc trở nên kỳ quái, Tiểu Bảo không hiểu ra sao, bé nhỏ giọng hỏi: “Ba, ba và cô Tiêu Tiêu cãi nhau à? Hai người sao thế ạ?”

Tiểu Bảo chớp chớp mắt kéo tay Giang Tiêu Tiêu rồi nói tiếp: “Cô Tiêu Tiêu, cô đừng buồn, có phải ba bắt nạt cô không?”

Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới phát hiện mình quá kích động, không chú ý đến Tiểu Bảo vẫn còn ở bên cạnh.

Cô hơi bình tĩnh lại, nhìn Tiểu Bảo và nói: “Không phải đâu, vừa rồi cô Tiêu Tiêu hơi kích động, xin lỗi con.”

Nói rồi Giang Tiêu Tiêu không định dây dưa với Cận Tri Thận nữa, dắt tay Tiểu Bảo toan đi khỏi đây.

Nhưng làm sao Cận Tri Thận có thể thả Giang Tiêu Tiêu đi lúc này được? Anh tiến lên và nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, ba và cô còn phải nói chuyện, con đi tìm ông bà nội trước được không?”

Tiểu Bảo nhìn hai người họ với vẻ chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.

“Tôi và anh không có gì để nói với nhau cả, anh đi tiếp đãi khách khứa đi.” Giang Tiêu Tiêu nói rồi xoay người định rời đi.

Cận Tri Thận thấy thế bèn giữ cổ tay Giang Tiêu Tiêu, kéo cô ra ngoài.

Ở phía xa, Tô Uyển Ương đang khiêu vũ với Cận Tri Dực, tuy vậy tầm mắt của cô ta vẫn luôn quan sát Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu, thấy anh kéo cô đi ra ngoài thì bắt đầu sốt ruột, làm sao cô ta có thể trơ mắt nhìn hai người bọn họ đi ra ngoài được?

“Xin lỗi cậu hai, nhưng chị hơi mệt, không muốn nhảy nữa, em đi tìm người khác đi.” Tô Uyển Ương nói rồi muốn buông Cận Tri Dực ra.

“Đừng mà chị Uyển Ương, mời nhảy được một lúc thôi mà, sao lại mệt được chứ?” Cận Tri Dực nói.

“Đã nói là chị không muốn nhảy nữa.” Cận Tri Dực cứ dây dưa không bỏ làm Tô Uyển Ương hơi tức giận, trong giọng nói tràn đầy sự khó chịu.

Dứ lời, cô ta giãy khỏi tay Cận Tri Thận và ra ngoài phòng khiêu vũ.

Cận Tri Dực cũng không đuổi theo nữa, anh ta chỉ thở dài. Người phụ nữ này cũng thật là, đàn ông ưu tú còn rất nhiều mà cứ cố tình nhìn trúng anh trai anh ta không chịu từ bỏ.

Ra đến bên ngoài, Giang Tiêu Tiêu vùng vằng tránh khỏi Cận Tri Thận rồi hỏi: “Anh muốn nói gì?”

Cận Tri Thận nhìn chằm chằm vào Giang Tiêu Tiêu, nói thẳng: “Giang Tiêu Tiêu, rõ ràng em thích tôi, em cũng biết rõ tôi có tình cảm với em, vì sao cứ phải trốn tránh như thế?”

“Không phải.” Giang Tiêu Tiêu phủ nhận.

“Giang Tiêu Tiêu, em lừa được người khác nhưng không lừa được tôi đâu.”

Cận Tri Thận làm như không thấy, Giang Tiêu Tiêu cũng thích anh, nhưng nguyên nhân cô luôn tránh né anh rốt cuộc là gì? Lẽ nào chỉ bởi vì Tô Uyển Ương thật ư?

Giang Tiêu Tiêu vẫn không thừa nhận: “Cận Tri Thận, anh là cậu cả nhà họ Cận, có quyền có thế, có ai lại không thích anh cơ chứ. Phải, tôi thích anh, nhưng cũng chỉ là thích tiền của anh thôi, tuy nhiên giờ tôi mệt mỏi rồi, tôi không muốn bị cuốn vào cuộc tranh chấp giữa các gia tộc quyền thế các anh nữa, vậy nên xin anh buông tha tôi đi!”

Giang Tiêu Tiêu nhìn thẳng vào mắt Cận Tri Thận, nói một cách từ tốn.

Tuy biết rõ những điều Giang Tiêu Tiêu nói là giả nhưng thấy cô một mực chối rằng không thích mình, còn nói như thế..

Cận Tri Thận phẫn nộ, anh bóp cằm Giang Tiêu Tiêu lên, nghiêng người hôn lên môi cô.

“Ư.”

Bị tấn công bất ngờ làm Giang Tiêu Tiêu bối rối, cô vùng vẫy nhưng Cận Tri Thận ôm lấy eo cô, giữ chặt cô trong lồng ngực mình.

Nụ hôn này rất thô bạo, như thể muốn trừng phạt cô, một lúc sau người đàn ông này mới từ từ buông cô ra.

“Thật sự không thích ư?”

Giang Tiêu Tiêu không muốn thừa nhận rằng mình vẫn thích anh, dù sao thừa nhận thì có ích gì đâu, bọn họ không thể ở bên nhau được, trái lại sẽ càng dây dưa rắc rối hơn.

Nhưng hành vi này của Cận Tri làm Giang Tiêu Tiêu cảm thấy rất uất ức, nhưng cô vẫn bướng bỉnh, không chịu nói cô nào.

Cận Tri Thận thấy cô vẫn không thừa nhận thì lại hôn tiếp, lần này hôn càng sâu hơn, thậm chí bàn tay của anh di chuyển một cách ngang ngược trên người cô.

Tức khắc Giang Tiêu Tiêu run rẩy, nước mắt chực trào ra.

Dường như cảm nhận được nước mắt rơi trên gương mặt cô, Cận Tri Thận rùng mình, rốt cuộc anh cũng dừng lại.

Bấy giờ anh mới phát hiện mình mất không chế, nhìn tình trạng của Giang Tiêu Tiêu lúc này, anh muốn nói xin lỗi, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng rồi lại không dám chạm vào cô.

Cận Tri Thận hạ mắt, giọng nói của anh trầm thấp và khan khan: “Xin lỗi em.”

Giang Tiêu Tiêu không nói gì, nhưng nước mắt lại chảy ra nhiều hơn.

Tại sao? Tại sao đi dự tiệc thôi cũng có thể gặp phải những người này? Tại sao Cận Tri Thận không muốn buông tha cho mình… Giang Tiêu Tiêu cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đủ mọi chuyện đè nén làm cô không thở nổi.

Cận Tri Thận lập tức luống cuống tay chân, anh bèn ôm Giang Tiêu Tiêu vào trong lòng.

Cô gái của anh. Tại sao cô không chịu nói gì với anh để bọn họ cùng nhau đối mặt với vấn đề chứ? Anh không chỉ tức giận mà hơn cả là cảm thấy đau lòng.

Giang Tiêu Tiêu giãy giụa muốn đẩy anh ra nhưng cũng vô dụng.

Vài phút trước Tô Uyển Ương thoát khỏi Cận Tri Dực giờ đang nấp trong một góc tối, cô ta run rẩy, nghĩ đến cảnh tượng triền miên vừa rồi, giống như có một con dao găm vào trong đầu không thể nào gạt bỏ.

Tô Uyển Ương siết chặt nắm tay, đã vậy thì đừng trách cô ta không khách khí.

Cô ta nhìn về phía bóng lưng hai người kia, trong ánh mắt hiện lên vẻ độc ác.