Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 195




Sau khi vào bữa tiệc, Tần Mộ Lan kéo ông cụ Tần lại và hỏi: “Ba à, sao ba lại quen biết cô Giang thế?”

Hơn nữa quan hệ của hai người họ còn rất thân thiết, Tần Mộ Lan là con gái của ông cụ Tần mà cũng chưa từng thấy ông cụ thích một người ngoài nào như thế cả.

Ông cụ mỉm cười, trả lời: “Tình cờ gặp thôi, con bé này thích trà đạo, lại hợp khẩu vị của ba, cho nên ở chỗ ba học một thời gian rồi.”

Nghe vậy, Tần Mộ Lan khẽ cau mày, ông cụ vậy mà lại dạy người khác kiến thức về phương diện trà đạo, nhất thời bà không nhịn được mà nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu. Rốt cuộc người phụ nữ này có bản lĩnh gì mà không chỉ cháu trai đến con trai nhà mình đều chết mê chết mệt, bây giờ cả ông cụ nhà mình cũng thành ra như thế?

Tần Mộ Lan cũng không nói gì thêm, nhưng bà vẫn vô thức nhìn về phía Tô Uyển Ương

Bên ngoài Tô Uyển Ương tỏ ra đoan trang thanh nhã nhưng thật ra trong lòng đã tức sôi máu, cô ta vốn tưởng Giang Tiêu Tiêu sẽ không xuất hiện trong bữa tiệc này, nhất định cô ta có thể nắm chắc cơ hội lấy được sự yêu thích của ông cụ Tần, để ông cụ ủng hộ cô ta và Cận Tri Thận bên nhau.

Thế nhưng không ngờ Giang Tiêu Tiêu không chỉ xuất hiện mà còn rất thân thiết với ông cụ Tần, đặc biệt là khi nghe ông cụ nói rằng dường như ông cụ và cô mới quen biết chưa lâu.

Mấy năm qua tuy Tô Uyển Ương ở nước ngoài nhưng vẫn luôn lấy lòng ông cụ, thường xuyên mang quà từ nước ngoài về tặng ông cụ.

Thoạt nhìn ông cụ Tần cũng thích cô ta đấy, nhưng lại chưa bao giờ đối xử thân thiết với cô ta cả, trái lại ông cụ đối với Giang Tiêu Tiêu rất khác biệt.

Hơn nữa xem ra ông cụ Tần ủng hổ Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận.

Tô Uyển Ương siết chặt nắm tay, không hiểu sao cô ta cảm giác như mình là một trò hề vậy, cho dù cô ta cố gắng đến mức nào thì đều thua người phụ nữ đột ngột xuất hiện này.

Tần Mộ Lan nhận ra Tô Uyển Ương không vui bèn vỗ tay cô ta như an ủi.

Bà thở dài, trước đây bà cũng hay nói xấu Giang Tiêu Tiêu trước mặt ông cụ Tần, vốn dĩ định thừa dịp này bảo ông cụ khuyên nhủ Cận Tri Thận để anh lấy Tô Uyển Ương, nhưng không ngờ Giang Tiêu Tiêu lại quen biết ông cụ, hơn nữa ông cụ còn rất thích cô..

Tô Uyển Ương nhìn Tần Mộ Lan, nở nụ cười gượng gạo.

Dẫu sao ông cụ Tần cũng là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, cho nên còn phải tiếp đãi rất nhiều khách khứa, ông cụ dẫn Giang Tiêu Tiêu vào tiệc rồi nói với Cận Tri Thận: “Tri Thận, cháu dẫn Tiêu Tiêu đi xem xung quanh đi.”

Nói xong, ông cụ lại nhìn sang Giang Tiêu Tiêu và cười nói: “Cháu à, ông còn phải đi tiếp khách nên không ở lại với cháu được, để đứa cháu này của ông trò chuyện với cháu nhé. Có chuyện gì thì gọi ông, trong bữa tiệc có nhiều đồ ăn ngon lắm, nhớ ăn nhiều một chút.”

Giang Tiêu Tiêu cũng không để ý: “Ông Tần, ông yên tâm đi ạ, cháu sẽ chăm sóc tốt cho mình mà.”

Ông cụ Tần mỉm cười gật đầu rồi rời đi, Tần Mộ Lan nhìn Giang Tiêu Tiêu một cái rồi đi theo ông cụ Tần cùng với ông Cận.

đây chỉ còn lại Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Thận, Tiểu Bảo, Tô Uyển Ương và Cận Tri Dực.

Lúc này Cận Tri Dực mỉm cười tươi rói, trước đó anh ta vẫn luôn lo lắng hôm nay anh trai mình bị người lớn ép cưới thì phải làm sao!

Không ngờ chị dâu lại xuất hiện ở đây, bấy giờ anh ta mới nhớ ra hôm qua Tô San có nói Giang Tiêu Tiêu xin nghỉ hôm nay, hóa ra là đến tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ.

Lần này tốt rồi, ông cụ Tần và chị dâu của anh ta quen biết, hơn nữa còn rất thân thiết, đây nhất định là duyên phận!

Anh ta đã nói anh trai và chị dâu tuyệt đối là một đời trời sinh mà.

Với tình hình trước mắt, Cận Tri Dực cũng không có ý định quấy rầy anh trai mình và chị dâu ở riêng với nhau, định ôm Tiểu Bảo rời đi, thế nhưng Tô Uyển Ương vẫn còn ở đây.

Cận Tri Dực cảm thấy đối phương cũng nên thức thời một chút!

Thế nhưng Tô Uyển Ương nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ không định đi, trái lại cô ta còn nở nụ cười, nói: “Cô Giang, tôi dẫn cô đi xung quanh tham quan nhé. Lát nữa Tri Thận còn phải tiếp khách, nên để tôi đi với cô Giang thôi.”

Cô ta nói thế cứ như mình là nữ chủ nhân vậy, Cận Tri Thận khẽ cau mày, dường như có vẻ không vui.

Cận Tri Dực cũng nhướng mày, cô nàng này không đơn giản! Bây giờ không những không chịu đi lại còn nói như thế, không biết xấu hổ à?

Giang Tiêu Tiêu nghe đối phương nói thế thì cảm thấy hơi khó chịu, cô bình tĩnh từ chối.

“Không cần, bữa tiệc này là do tôi thiết kế, ở đây có cái gì tôi đều biết hết, tôi dẫn Tiểu Bảo đi ăn chút gì đó là được.”

Dứt lời, cô dắt Tiểu Bảo rời đi, cô không muốn tiếp xúc với Tô Uyển Ương chút nào cả.

Cận Tri Thận thấy Giang Tiêu Tiêu đi rồi thì cũng đi theo cô một cách tự nhiên.

Lúc trước Giang Tiêu Tiêu vẫn luôn trốn tránh anh, bây giờ cô tự mình đưa đến cửa thì đương nhiên anh cũng không định bỏ qua cơ hội này.

Thấy vậy, Tô Uyển Ương cũng muốn đi theo nhưng Cận Tri Dực nhanh hơn một bước, kéo cổ tay cô ta lại.

“Chị Uyển Ương, lát nữa còn phải khiêu vũ nữa, mà! Em không có bạn nhảy, chị nhảy với em đi!”

Dù thế nào Cận Tri Dực cũng không thể khoanh tay đứng nhìn Tô Uyển Ương quấy rầy anh mình và chị dâu, lúc này anh ta phải làm gì đó.

Tô Uyển Ương nhíu mày, ánh mắt của cô ta vẫn dõi theo hướng đi của Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu, cô ta cười nói: “Đằng kia vẫn còn rất nhiều người đang chờ em mời mà.”

“Không được, đã mời thì phải mời người xinh đẹp nhất ở đây, chị Uyển Ương nể mặt em một lần đi.”

Nói rồi Cận Tri Dực kéo cô ta đi.

Tô Uyển Ương cực kỳ không cam lòng, cô ta định giãy ra nhưng trong bữa tiệc như thế này mà cô chủ nhà họ Tô lại giãy giụa tránh né Cận Tri Dực thì chẳng phải mất mặt lắm hay sao?

Thế là Tô Uyển Ương không thể làm gì khác hơn là theo Cận Tri Dực rời đi.

Cận Tri Dực mỉm cười đắc ý, muốn quấy rầy anh trai anh ta với chị dâu ấy hả, không có cửa đâu!

Ở phía bên kia, Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo đi lấy một chút thức ăn.

Tiểu Bảo được Giang Tiêu Tiêu dắt tay khỏi phải nói vui vẻ đến mức nào.

“Tiểu Bảo muốn ăn gì?” Giang Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống, mỉm cười hỏi bé.

“Cô Tiêu Tiêu ăn gì thì con ăn cái đó!”

Nghe vậy, trong mắt Giang Tiêu Tiêu hiện lên ý cười, bỗng thấy Cận Tri Thận đi về phía mình, cô đứng dậy nhìn về phía Tô Uyển Ương ở đằng sau, hỏi anh: “Sao anh cũng đến đây? Anh không ở lại với cô Tô à?”

Giọng điệu lạnh nhạt của cô làm Cận Tri Thận cau mày, anh mím môi, rồi nói: “Ông ngoại bảo tôi đi với em.”

Giang Tiêu Tiêu xoay người lại chọn món ăn, không nhìn thẳng vào mắt Cận Tri Thận.

“Anh không cần để ý lời của ông Tần đâu, để Tiểu Bảo đi với tôi là được rồi.”

Sự nhấn nại của Cận Tri Thận đã đạt đến cực hạn, cô xuất hiện ở bữa tiệc và làm lơ anh thì cũng đành thôi, anh đã tỏ ra nhún nhường đến tìm cô mà bây giờ cô lại bảo anh đi đến chỗ người phụ nữ khác?

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, ngữ khí của Cận Tri Thận trở nên âm u.