Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 454




Phụt!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thân thể của Mục Thanh như diều đứt dây, bay ra ngoài nện mạnh trên mặt đất, điên cuồng hộc máu!

Mọi người hít sâu một hơi.

Diệp Phàm tiếp tục bước về phía Hùng Thiên.

Sắc mặt Hùng Thiên vô cùng khó coi, vài vị quân đoàn trưởng bên cạnh sợ hãi lùi về sau, không dám che trước mặt Hùng Thiên, bọn họ bị thực lực đáng sợ của

Diệp Phàm dọa sợ.

Đứng trước sống chết, cái gọi là trung thành bảo vệ chủ rất bưồn cười!

Chỉ trong chớp mắt, Diệp Phàm đi đến trước mặt Hùng Thiên, sau đó bóp cổ nhấc lên cao!

“Trên dưới quân Thiên Sách luôn trung thành và tận tâm với người dân Long quốc, với Long quốc, bọn họ tắm máu chiến đấu hăng hái vì nước, hiên ngang lãm liệt, không ai được phép chửi bới bọn họ, bao gồm ông!”

Diệp Phàm gắn từng câu từng chữ.

Rắc!

Nói xong hắn bẻ gãy cổ Hùng Thiên.

Ầml!

Thân thể Hùng Thiên nện xuống đất, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt!


Cứ như vậy, quân chủ quân đoàn Bạo Hùng, một trong chín quân đoàn Long quốc chết thảm trong tay Diệp Phàm!

Đây cũng là quân chủ Long quốc thứ hai, ngoài quân chủ quân Thiên Lang chết trên tay Diệp Phàm!

Nhìn quân chủ quân Bạo Hùng chết như vậy, sắc mặt mọi người cứng lại, chưa kịp lấy lại tinh thần!

Diệp Phàm lại nhìn về phía quân chủ quân Bạch Hổ, Dương Thiên HổiI

Lúc này Dương Thiên Hổ vô cùng sợ hãi và kiêng kị Diệp Phàm, hoàn toàn không còn sự coi rẻ và khinh thường như vừa rồi!

Diệp Phàm bước từng bước về phía Dương Thiên Hổ.

Tiếng bước chân này lọt vào trong tai Dương Thiên Hồ giống như tiếng bước chân của Tử Thần đến đòi mạng!

Mồ hôi trên trán rơi như mưa, sau lưng ướt đẫm, cả người run rẩy!

“Mấy người còn không nhanh ra tay giết hắn, hắn ta điên rồi, nhanh giết hắn!”

Ngay sau đó Dương Thiên Hổ kêu gào với mấy quân chủ chiến khu khác.

“Thống soái Thu, xin ra lệnh triệu tập người của chiến khu bao vây tiêu trừ hắn ta, nếu không chúng ta sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”

Quân chủ quân Chu Tước, Thác Bạt Nghê nhìn về phía Thu Minh.

“Người này to gan làm loạn, cần thiết bắt lấy, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!”


Thống soái chiến khu Nam Bộ, Nam Cung Linh quát lạnh.

“Đúng vậy!” Mấy tướng lĩnh còn lại cũng gật đầu đồng ý.

“Đệ tử chiến thần, nếu cậu không dừng tay, tôi đành phải xin lỗi cậu!”

Thu Minh suy nghĩ vài giây, gẵn giọng nói.

Ông ta vừa dứt lời, các chiến sĩ nhiều chiến khu cầm súng ống vọt ra, bao vây Diệp Phàm!

“Sỉ nhục chửi bới quân Thiên Sách đều đáng chết!” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Hắn tiếp tục đi về phía Dương Thiên Hổ.

“Nổ súng!”

Thu Minh hét lên.

“Dừng tay!"

Đột nhiên Hắc Uyên kêu lên, nhìn chăm chú vào Thu Minh: “Thống soái Thu, chín quân đoàn và năm chiến khu lệ thuộc vào chiến bộ, nếu hôm nay ông nổ súng giết cậu ta, ông đã nghĩ xong lý do báo cáo với Long Soái chưa?”

“Ông nghĩ đến nếu ông giết cậu ta, chiến thần Thiên Sách sẽ làm gì không?”

Hắc Uyên lạnh lùng nói.

Lời nói của anh ta làm sắc mặt Thu Minh cứng lại, không biết nên trả lời như thế nào.

“Thống soái Thu, đừng do dự, còn không ra tay, quân chủ Dương sẽ chết!”

Thác Bạt Nghê nói với Thu Minh. “Thu Minh, ra tay!”

“Không tiếc đại giới giết chết hắn ta!” Lúc này, Mục Thanh che ngực kêu lên.

Ánh mắt Thu Minh lóe lên.