Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 10-2: (tiếp theo)






Có thể cả trái tim của cô.

Nhưng cô phải thừa nhận... anh thật sự khiến mọi chuyện trở nên vui vẻ hơn.

Quay lại bàn với một cái khăn tay sạch, cô kiểm tra vết thương của anh kỹ lưỡng hơn. Anh nói đúng, nó chỉ là một vết xước dọc theo các khớp đốt ngón tay. Nhưng anh đã lãnh vết thương này trong lúc bảo vệ cô. Minerva muốn hôn lên bàn tay dũng cảm, đầy thương tích này. Cuối cùng cô chỉ chấm chấm nhẹ nó bằng khăn ẩm.

Cô chạm vào chiếc nhẫn gia huy. "Tôi cá gã đó sẽ mang con dấu của dòng họ ngài trên má tới mấy tuần."

Anh khẽ bật cười. "Tốt. Hắn đáng bị nặng hơn thế rất nhiều."

"Tôi không thể tin được ngài hạ hắn ngã sóng soài dễ như bỡn", cô nói. "Mà hắn lại rất to con nữa chứ. Ngài học cách đánh như thế ở đâu vậy?"

"Câu lạc bộ đánh bốc." Anh duỗi các ngón tay, hơi nhăn mặt. "Tất cả chàng trai London đều phát cuồng vì đánh bốc. Câu lạc bộ Quý ngài Jackson và vân vân. Câu hỏi hay hơn là..." Giọng anh trở nên ám muội. "Cô học hát như thế ở đâu?"

"Như thế nào cơ?" Cô vẫn cúi đầu, kiểm tra kỹ vết thương của anh.

"Như... thế đó. Tôi đã cư trú suốt ở vịnh Spindle hơn nửa năm nay và tôi đã ghé tới hằng hà sa số phòng khách tồi tàn kia, đấy là chưa kể đến mọi bữa dạ hội thân mật tại nhà trọ. Nhà thờ vào mỗi Chủ nhật. Tôi đã nghe Diana hát rất nhiều lần. Tôi đã nghe Charlotte hát rất nhiều lần. Vì Chúa, thậm chí tôi đã nghe mẹ của cô hát nữa. Nhưng chưa bao giờ nghe cô cất giọng."

Cô nhún vai, xé phăng một mảnh vải để băng vết thương. "Tôi chẳng phải ca sĩ tài năng xuất chúng gì cả. Tất cả những gì tôi biết là các bản nhạc ballad mà tôi đã học hồi bé. Khi đủ lớn, tôi thường lẩn tránh những buổi học nhạc bất cứ lúc nào trốn được. Tôi ghét phải bỏ công tập luyện."

"Tôi chẳng tin việc hát lại khiến cô khó chịu. Và tôi cũng chẳng tin cô không hề tập luyện, hồi nãy ở dưới nhà từ ngữ đến với cô dễ dàng thế cơ mà."

Minerva bỗng đỏ mặt ngượng ngùng. Cô có tập luyện, khi không ai quanh quẩn gần mình. Hát một mình khi ra ngoài dạo chơi. Nhưng vì lẽ việc hát một mình trông kì cục cũng gần bằng việc vừa đi vừa đọc sách, đó không phải là điều cô sẽ thú thật cho anh biết. "Tôi để việc hát cho chị Diana."

"À. Cô không muốn tỏa sáng hơn cô ấy."

Cô bật cười. "Làm như tôi có thể tỏa sáng hơn chị Diana không bằng."

"Tôi cho là Diana đúng là tỏa sáng đấy. Mái tóc vàng, làn da trắng hồng. Tính tình vui vẻ. Mọi thứ đều rạng rỡ. Có lẽ cô không thể nào tỏa sáng hơn cô ấy." Anh nghiêng đầu và ngắm cô chăm chú từ một góc nhìn mới. "Nhưng Min? Cô có thể hát hay hơn cô ấy."

"Chúng tôi là chị em. Không phải là đối thủ."

Anh kêu một tiếng ra chiều chẳng quan tâm. "Tất cả phụ nữ đều là đối thủ của nhau và chị em là hơn hết thảy. Các quý bà quý cô không ngừng dùng mánh khóe để tranh giành vị thế, hay phán xét không tốt về những người cùng đẳng cấp với mình. Tôi không thể kể xiết biết bao nhiêu lần tôi bị ép phải nhận xét cô nào đẹp nhất, cô nào dí dỏm nhất, cô nào hoàn mĩ nhất, cô nào nhanh nhẹn nhất. Và ai nài xin những đánh giá này? Toàn là nữ, có bao giờ là nam đâu. Đàn ông chả bao giờ quan tâm. Ít nhất là về mấy chuyện so sánh đó."

Cô nhìn anh đề phòng. "Đàn ông hay thảo luận về những so sánh nào?"

"Tôi sẽ trả lời câu đó vào dịp khác. Khi tôi không chảy máu và ở thế bất lợi."

Minerva quấn miếng băng thật chặt. "Chúng ta không phải đang nói về các quý cô còn non nớt trong giới thượng lưu. Chúng ta đang nói về Diana. Tôi thương chị tôi."

"Đủ để giấu một tài năng của mình, chỉ để cô ấy không phải chịu cảnh bị so sánh sao?"

"Một tài năng của tôi ư?" Cô buộc miệng băng thật chắc khiến anh nhăn nhó vì đau. "Đó chưa hẳn là một tài năng của tôi, hoặc thậm chí còn chưa phải là tài năng hay nhất của tôi nữa kìa."

"À. Giờ thì tôi hiểu vì sao rồi." Anh nâng niu bàn tay được băng bó. "Cô cũng có tính ganh đua y như bọn họ. Chỉ có điều cô cạnh tranh để giành một danh hiệu khác thôi. Danh hiệu ít hấp dẫn nhất, ít lôi cuốn nhất. Ít thích hợp để kết hôn nhất."

Cô chớp mắt nhìn anh. Lời nói của anh chắc chắn chỉ có ý định chọc cô thôi, nhưng có điều gì trong đó nghe có vẻ đúng.

"Có lẽ thế thật." Cô gấp tấm vải lanh còn dư và bỏ nó lại vào rương. "Tôi dốc sức chuyên tâm vào các nghiên cứu của mình và tôi không chắc mình có bao giờ muốn kết hôn hay không. Dù gì cũng không phải với kiểu đàn ông mà mẹ tôi mong muốn. Cho nên đúng vậy, trước giờ tôi luôn bằng lòng để chị Diana làm người xinh đẹp nhất, thanh lịch nhất, tử tế nhất. Người hát hay nhất. Chị ấy cứ thoải mái có được tất cả những kẻ theo đuổi."

Cặp lông mày anh nhướng lên. "Ngoại trừ tôi."

"Ngài là trường hợp đặc biệt rồi."

"Tôi sẽ xem đó là lời khen."

"Ngài thực sự không nên."

Và anh thực sự không nên nhìn cô kiểu đó. Vô cùng mãnh liệt. Xuyên thấu.

"Tại sao trước đây ngài không kết hôn?" cô buột miệng.

"Nếu ngài không muốn ngủ một mình thì dường như hôn nhân là giải pháp hợp lí mà. Ngài sẽ có một người vợ nằm bên cạnh mỗi đêm."

Anh cười khùng khục. "Cô có biết bao nhiêu cặp vợ chồng thực sự ngủ chung giường sau tuần trăng mật không?"

"Chắc chắn có những đám là sự sắp đặt không có tình cảm. Nhưng vẫn có vài cuộc hôn nhân xuất phát từ tình yêu. Tôi không thể hình dung được ngài lại gặp khó khăn trong việc khiến phụ nữ phải lòng mình đấy."


"Nhưng nếu tôi kết hôn, tôi phải giữ cho một người phụ nữ yêu tôi mãi. Không phải cứ phụ nữ nào cũng được, mà là một người đặc biệt. Trong nhiều năm. Và quan trọng hơn nữa, tôi phải yêu cô ấy mãi. Nếu tình cờ tôi gặp được cô nào đó mà tôi muốn thử trải qua chuyện này - mà tôi vẫn chưa gặp sau một thời gian dài cố tìm khắp nơi - sao tôi có thể chắc chắn sẽ đạt được điều đó? Cô là nhà khoa học. Cô nói tôi nghe xem. Tình yêu sao có thể được chứng minh chứ?"

Minerva nhún vai. "Tôi cho là nó phải được thử thách."

"Đấy đấy. Tôi luôn trượt mấy cái thử thách."

Cô nhìn anh thương hại. "Vâng, dĩ nhiên rồi. Cả hai ta đều biết đó là lí do ngài chưa bao giờ đạt điểm cao trong môn toán. Nó không liên quan gì đến việc thiếu nỗ lực. Ngài chỉ không thể qua nổi thử thách thôi."

Anh không trả lời. Chỉ ngồi ngả người ra sau, đan hai tay gối sau đầu và nhìn cô với nét mặt bí hiểm. Cho dù đó là ánh mắt khó chịu, ngưỡng mộ, cảm kích, hay giận dữ, cô cũng không thể nào đoán được.

Lặng lẽ thở dài, cô đứng dậy khỏi bàn. "Chúng ta nên đi ngủ thôi."

Căn phòng có hai phòng ngủ thông nhau - để giữ thể diện với gia đình Fontley. Nhưng cả hai đều biết họ chỉ dùng phòng này thôi. Cô băng ngang phòng và bắt đầu mở khuy áo khoác len ngắn. Cô cảm giác ánh mắt anh trên người cô trong lúc cô giũ tấm áo khỏi bờ vai, kéo ra khỏi cánh tay và để nó qua một bên. Bộ anh không biết lịch sự mà nhìn đi chỗ khác sao? Cơ thể cô ấm lên trước sự đánh giá của anh, sáng lên và nóng dần như than còn cháy dở đang tỏa làn khói.

Cô quay lưng lại với anh và với tay ra sau để nới lỏng các móc dọc theo chiếc áo đầm.

"Cho phép tôi," anh bất chợt xuất hiện đằng sau cô.

Cô bất động trong một chốc, bản năng thôi thức muốn lờ đi. Nhưng chiếc đầm này có mấy cái nút thật khó nhằn. Nếu được giúp đỡ một chút thì hay quá.

"Chỉ cần mấy cái móc thôi nhé," cô nói.

"Dĩ nhiên rồi."

Nhẹ nhàng kéo những lọn tóc buông xõa qua một bên, anh bắt đầu từ gáy cô. Anh chầm chậm tháo từng cái móc một. Cô bắt chéo tay trên ngực mình, giữ chiếc áo ở yên khi đường viền cổ áo cô bắt đầu hở toang ra.

"Làm sao cô biết vậy?" Tiếng thì thầm êm ái của anh lướt qua cổ của cô.

"Biết gì cơ?"

" 'Barbara Allen.' Sao cô lại biết đó là bản nhạc ballad ưu thích của tôi?" Chất giọng trầm khàn thân mật của anh đang phá hủy cô.

"Không phải ai cũng yêu thích bản nhạc đấy sao?"

Tiếng cười dịu dàng đáp lại của anh thật nồng ấm và chân thực. "Có phải chúng ta vừa phát hiện ra điểm chung?"

"Chúng ta có đủ loại điểm chung," cô nói, chợt có cảm giác ngớ ngẩn quen thuộc. Và đây, những từ lảm nhảm vô nghĩa bắt đầu. "Chúng ta đều là con người. Chúng ta đều nói tiếng Anh. Chúng ta đều hiểu logarit là gì. Chúng ta đều có tóc nâu, hai con mắt..."

"Chúng ta đều có da." Các ngón tay anh lướt nhẹ qua bờ vai trần của cô và cảm giác xốn xang chạy dọc khắp cánh tay. "Chúng ta đều có đôi tay. Và đôi môi."

Đôi mắt cô nhắm chặt. Cô nín thở một lúc lâu, trước khi nhận ra mình đã dốc hết tinh thần chuẩn bị cho một nụ hôn chẳng xảy đến. Cô nguyền rủa anh, nguyền rủa bản thân. Cô cần đẩy mọi suy nghĩ về nụ hôn của anh ra khỏi tâm trí. Chỉ là - cô không thể ngừng tưởng tượng ra cách anh nhìn mình đăm đăm lúc cô hát ở dưới nhà. Cách anh đi về phía cô, băng xuyên qua đám đông.

Cách anh đánh gục gã kia và đổ máu vì cô.

Cô hắng giọng và bước tới trước, vẫn đối diện với bức tường. "Cảm ơn ngài đã giúp đỡ. Ngài có thể vui lòng quay đi được không?"

"Tôi quay rồi." Tiếng cọt kẹt nhàm chán của ván sàn chứng thực cho việc đó.

Minerva quay đầu, liếc trộm vào gương cho chắc ăn. Cô gần như muốn thấy anh cũng đang lén nhìn cô. Nhưng rõ ràng tối qua anh đã thấy đủ rồi. Anh vẫn đang đưa lưng về phía cô trong khi cô kéo áo đầm xuống qua hông và bước ra.

Khi chỉ còn chiếc áo váy một mảnh, cô chui vào đống đồ phủ giường và xoay mặt qua tường. "Giờ thì an toàn rồi đấy."

"An toàn." Anh phát ra âm thanh châm biếm và hoài nghi. "Đối với ai?"

Cô cố vờ ngủ thiếp đi lúc anh di chuyển khắp phòng, cởi giày, quăng đống đồ và khuy măng-sét qua một bên. Cời củi cháy lên. Tạo ra đủ kiểu âm thanh nam tính, chẳng e dè. Đàn ông chưa bao giờ ngại tuyên bố sự có mặt của mình. Họ được phép sống trong tự do ngôn luận, hùng hồn và vang dội, trong khi phụ nữ luôn được dạy phải cam chịu mà ăn nói khẽ khàng.

Chiếc giường kêu cót két thật lớn khi anh quăng mình xuống cạnh cô. Cánh tay anh quét nhẹ lưng cô. Chỉ chút động chạm ấy thôi cũng đủ khiến cả cơ thể cô rung lên. Lúc anh đã thoải mái trên giường rồi, cô nhận thức rất rõ - hoàn toàn, cực kì rõ ràng - về từng phần cơ thể anh. Từng phần cơ thể cô. Tất cả những nơi họ chạm nhau và tất cả những nơi không tiếp xúc.

"Ngài ngủ được chứ?" Cô hỏi sau ít phút.

"Trước sau gì cũng ngủ được."

"Lúc nãy ngài muốn nói chuyện phải không?" Cô hỏi bức tường. Cô cảm thấy như nhát gan, không dám xoay người sang nhìn anh.

"Tôi thích nghe cô nói hơn. Sao cô không kể cho tôi nghe một câu chuyện trước khi ngủ nhỉ? Truyện nào mà cô đọc hồi nhỏ ấy."

"Hồi nhỏ tôi chẳng đọc truyện gì cả."

"Tôi không tin. Lúc nào cô cũng chúi mũi vào sách mà."

"Nhưng thật vậy mà," cô khẽ đáp. "Khi cô còn bé, phải mất nhiều năm tôi mới phát hiện mình bị viễn thị. Ai cũng tưởng tôi bị tối dạ hoặc cùng lắm thì chỉ ranh mãnh mà thôi. Mẹ la mắng tôi vì cái tật hay cau mày, mơ mộng hão huyền. Chị Diana luôn đọc truyện từ những cuốn sách của chị ấy, nhưng dẫu cho chị có cố dạy cỡ nào đi nữa, tôi vẫn không thể nhìn ra nổi hình dạng con chữ. Chúng tôi có một cô bảo mẫu hay hát những bản ballad khi bắt tay vào việc. Tôi thường đi theo cô ấy khắp nơi và lắng nghe, ghi nhớ được chừng nào hay chừng ấy. Chúng là những câu chuyện của tôi." Cô nhắm mắt lại. "Rốt cuộc, một nữ gia sư nhận ra tôi cần mắt kính. Lần đầu tiên đeo nó vào, tôi không biết phải tả làm sao... nó như một phép màu vậy."

"Vì cuối cùng cũng nhìn thấy đàng hoàng?"

"Vì biết rằng mình không phải hết đường sửa chữa." Cổ họng cô chợt nghẹn lại. "Ngài thấy đấy, tôi đã tin mình có điều gì đó không ổn tới vô phương cứu chữa. Nhưng bỗng nhiên, tôi có thể nhìn thấy vạn vật rõ ràng. Không chỉ những phần ở xa mà còn cả các mẩu trong tầm tay. Tôi có thể tập trung đọc một trang sách. Tôi có thể thám hiểm những thứ xung quanh, khám phá toàn bộ các thế giới dưới đầu ngón tay. Một lần trong đời, tôi có thể giỏi về một việc gì đó."

Cô không biết liệu anh có hiểu được không, nhưng đây là lí do buổi hội nghị chuyên đề lại vô cùng quan trọng với cô. Tại sao Francine có ý nghĩa quan trong nhất. Đây là nguyên do tại sao ít ngày trước, cô đã mở toang cái rương chứa đồ đem về nhà chồng và thay hết đống mơ tưởng về đám cưới ấy bằng những mục tiêu mới về khoa học. Minerva chưa bao giờ là đứa con gái mà mẹ cô hằng mong. Cô khác biệt so với chị em và đành chấp nhận sự thật. Cô có thể chịu đựng cái cớ vô vọng khi không thể trở thành một quý cô thời trang, thanh lịch... miễn sao có ai đó, nơi nào đó tôn trọng và khâm phục cô chỉ vì chính bản thân cô mà thôi. Minerva Highwood, nhà địa chất và mọt sách và... và sau tối nay, người hát rong.

"Một khi tôi đã biết đọc," cô nói, "người ta không thể bắt tôi tách khỏi sách vở - giờ vẫn không. Nhưng khi ấy tôi chẳng còn là trẻ con để đọc mấy câu chuyện cổ tích nữa."

"Ờ," anh nói, giọng ngái ngủ. "Chuyện kể trước khi ngủ này được đấy. Cô gái bị đè nén. Cô bảo mẫu tốt bụng. Kết thúc có hậu. Mọi câu chuyện cổ tích cũng gần giống vậy đó."

"Thật sao? Tôi cứ tưởng rằng đa số các câu chuyện đều có nhân vật chính là một chàng hoàng tử đẹp trai, quyến rũ chứ."

Sự im lặng kéo dài quá mức mức. Và gây khổ sở cùng cực.

Cuối cùng anh cũng chịu cất tiếng, "Thì, câu chuyện của cô thật ra có hiệp sĩ đấy. Ngài đồng nghiệp Alisdair."

"Chắc là vậy." Hy vọng giọng mình không để lộ nỗi thất vọng nào, cô xoắn ngón tay bám chặt vào ra giường, kéo chúng lại gần.

kế bên cô, anh trở mình. "Cô biết đấy, nãy giờ tôi cứ băn khoăn mãi. Nếu cuốn nhật ký kia ca tụng sức hấp dẫn của tôi khoa trương đến thế mà là cuốn giả thì... cuốn thật ghi cái quái gì?"

- Hết chương 10 -