Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 10






"Và đó" - Colin gõ nhẹ cái nĩa lên đĩa thức ăn giờ đã hết - "là câu chuyện về con rắn hổ mang." Anh ngồi lùi lại trong ghế, cảm thấy thỏa thuê.

Toàn bộ thành viên nhà Fontley hướng ánh mắt khỏi anh và nhìn sang Minerva đầy nể trọng.

Minerva nhìn anh trừng trừng. "Em có phải là người dụ rắn đâu."

"Đương nhiên là không rồi. Người dụ rắn cần một ống sáo." Anh quay qua gia đình Fontley. "Tôi kể cho mọi người hay, cô ấy mê hoặc sinh vật này chỉ bằng chất giọng êm ái của mình thôi. Sau ngày đó, nó chẳng hề rời cô ấy nửa bước. Sinh vật đầy vảy ấy trườn theo từng bước chân cô ấy khắp vùng Tích lan luôn. Chúng tôi coi nó như thú cưng. Đặt tên nó là ngài Alisdair."

Dưới bàn, thứ gì đó sắc nhọn đâm mạnh vào đùi anh. Anh ho để che đậy tiếng kêu thé vì đau.

Colin biết lát sau anh sẽ phải trả giá cho việc này. Nhưng anh không thể cưỡng lại việc chọc tức cô. Chưa bao giờ có thể kìm lại được, kể từ lần đầu tiên hai người gặp nhau. Trong tất cả mọi ngày thì hôm nay anh muốn giúp cô mạnh dạn và cởi mở hơn, đẩy cô qua các ranh giới mà cô đã dựng lên.

Anh muốn được ngạc nhiên.

Và hơn thế nữa - anh muốn giữ sự chú ý vào cô.  Vì nếu anh cho cô cơ hội điều khiển cuộc nói chuyện, anh biết cô sẽ lái nó theo một chiều hướng không dễ chịu gì. Chiều hướng có liên quan đến tối qua. Anh không muốn thảo luận về tối qua. Theo cách riêng và thận trọng của mình, anh đã kể cho cô tất cả những gì cô cần biết. Cũng gần nhiều bằng những gì anh từng kể với bất kì ai.

"Cô Sand," Gilbert Fontley nói, "làm sao chúng tôi có thể thuyết phục cô hát nhỉ?"

Cú sốc lóe lên trong mắt cô. "Anh không thể."

"Anh chàng này vô cùng say mê âm nhạc," bà mẹ nói, vỗ nhẹ lên cánh tay của chồng. "Tôi cũng vậy. Cô Sand, chúng tôi sẽ rất vui mừng được nghe cô hát. Làm ơn nhé, cô gái yêu quý. Cây đàn piano ở ngay đằng kia thôi."

"Nhưng..." Cô nuốt nghẹn một cách khó khăn và yếu ớt nói, "Tôi hoàn toàn không thể."

Colin quan sát cô trong lúc cô nhìn bao quát phòng ăn đông đúc của quán trọ. Trong một ngôi làng nhỏ như thế này, phòng ăn của quán còn được dùng làm quán rượu. Chắc đang có trên ba mươi người trong phòng, chia đều cho số lượng lữ khách giết thời gian về đêm và cánh đàn ông trong làng đến làm một tụ bia với đám bạn. Một đám đông ra trò.

Cô bé Lettie cũng tham gia vào chiến dịch vận động. "Ôi làm ơn mà, chị M. Hãy hát cho chúng em nghe đi ạ."

"Cứ tới luôn đi, M," Colin hớn hở nói. "Chỉ một hoặc hai bài thôi."

Minerva siết chặt hàm. "Nhưng anh trai, anh biết em đã từ bỏ ca hát rồi mà. Sau sự việc kinh hoàng với... sinh vật nhiều chân và dừa và... mấy viên đá ruby bị mất cắp đó." Trước khi anh có thể thúc ép đòi chi tiết, cô vội thêm vào, "Mà chúng ta đã cùng thề trên mộ cha mẹ sẽ không bao giờ được nhắc đến."

Anh mỉm cười. Giờ thì cô đang nắm bắt được tinh thần. "Đúng vậy. Nhưng hôm nay là sinh nhật của anh mà. Và em luôn tạo ngoại lệ vào sinh nhật anh."

"Anh biết rất rõ hôm nay không phải..."

"Sinh nhật của cậu à, Sand?" Ông Fontley bất ngờ kêu lên qua người cô. "Trời, sao cậu không nói sớm? Chúng ta nên uống mừng sức khỏe của cậu." Người đàn ông lớn tuổi ra hiệu cho cô hầu và gọi rượu sherry cho cả bàn.

Khi những ly rượu được chuyền khắp bàn, Minerva nói thẳng, "Nhưng anh trai, anh không bao giờ uống rượu mà."

"Sinh nhật anh thì anh uống." Anh nâng ly chúc mừng rồi uống.

Anh nghe tiếng cô làu bàu.

"Chị hát nhé, chị M?" Lettie nài nỉ lần nữa. "Em rất mong có một chút âm nhạc. Và hôm nay lại là sinh nhật của anh Sand."

Chẳng mấy chốc cả nhà Fontley đều cùng nhau cổ vũ.

Cô quay sang anh và chỉ nói, "Colin." Đôi mắt đen mở to chất chứa sự van xin cứu giúp rất khẩn thiết. Đừng bắt tôi làm việc này mà.

Anh cảm thấy lương tâm có chút cắn rứt, nhưng anh sẽ không can dự vào. Anh đã dần nhận ra cái nhìn ấy trong mắt cô. Đôi mắt đó luôn bắt được tia lửa ngông cuồng, liều mạng kia chỉ mấy giây trước khi cô làm được điều phi thường.

"Được rồi," cô nói. "Tôi sẽ hát."

Cô nâng ly rượu sherry ở trước mặt lên, nốc cạn nó chỉ trong một ngụm và đặt nó xuống với một tiếng keng dứt khoát. Rồi cô đặt hai bàn tay lên mặt bàn và đẩy người đứng dậy.

Bằng những sải chân chậm rãi, quả quyết, cô bước tới cây đàn piano. Cô tháo mắt kính ra, gấp lại và giữ nó trong tay. Nhắm mắt và ấn ngón tay xuống một phím đàn, cô ngâm nga bắt giọng.

Và rồi cô cất tiếng hát.

Hay. Cô hát vô cùng, vô cùng hay.

Ngạc nhiên nhé.

Căn phòng đông người bỗng trở nên yên lặng cực kì, Colin hầu như có thể nghe được tiếng há hốc miệng. Bài hát cô chọn là một bản ballad cũ, quen thuộc. Không thang âm rắc rối hay luyến láy kiểu nhạc kịch. Chỉ là một giai điệu đơn giản, dễ dàng, hợp với giọng hát trong trẻo, trữ tình của cô. Nó không phải là bài hát thích hợp cho một chương trình nhạc hội, hoặc thậm chí một trong buổi diễn văn nghệ của các quý bà quý cô ở vịnh Spindle. Nhưng nó lại hoàn hảo cho một quán trọ đồng quê nhỏ. Âm giai ấy không phải để nhún nhảy điệu gavotte hay nhảy loi choi khắp nơi. Nó chẳng thèm làm choáng ngợp tai ta hay chiếm lấy tâm trí, nhưng lại đi thẳng vào lòng người.

Và trái tim.

Ôi trời ơi là trời. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã ngốc nghếch lắm rồi - huống hồ là nói đến - nhưng bài hát của cô như mũi tên bắn thẳng vào trái tim anh.

Không thể tránh nổi. Colin đã bị mê hoặc. Bị mê hoặc hệt như một con rắn hổ mang vùng Tích Lan.

Hơn thế nữa, anh rất tự hào.

Khi đôi nhân tình trong bản ballad gặp kết cục bi thương không thể tránh khỏi, còn đám đông vỡ òa ra những tràng vỗ tay tán thưởng nhiệt nhiệt, Colin cũng vỗ tay cùng họ. "Thế mới đúng là cô gái của tôi," anh lẩm bẩm.

Mặc dù thực ra cô không phải của anh. Anh chẳng có quyền được chiếm hữu cô. Chẳng khi nào nghĩ rằng suốt thời gian qua - mỗi ngày anh cư trú tại vịnh Spindle - điều này đã có trong cô. Bài hát diệu kì, vô cùng cảm động này. Dũng khí để giải phóng nó trước một đám đông toàn những người xa lạ. Sự ngọt ngào để xoa dịu anh trong đêm, khi anh cào xé tìm đường trở về từ địa ngục.

Sao anh không hề nhận ra điều này trước đây? Sao anh chẳng hề biết?

Gia đình Fontley - cùng những người khác - hò hét yêu cầu hát một bài nữa. Minerva lắc đầu từ chối.

"Chỉ một bản nữa thôi," Colin khum tay quanh miệng để gọi với tới cô. "Hát bài anh thích nhất ấy."

Cô nhìn anh với vẻ kiên nhẫn chịu đựng đầy gượng ép, nhưng rồi cô cũng nhượng bộ.

Thêm một phím đàn được ấn xuống. Thêm một tiếng ngâm nga bắt giọng khe khẽ.

Thêm một khám phá vô cùng kinh ngạc.

Bây giờ thì cô đã thả hồn vào bản nhạc hơn. Tiếng hát, sự tập trung. Giọng cô có cường độ và tự tin hơn. Cô hát với đôi mắt mở to và cô hát tặng chính anh. Ừ mà anh đã yêu cầu điều đó, đúng không nào? Và nó là món quà sinh nhật giả tuyệt nhất mà Colin từng được nhận. Đôi môi căng mọng, đầy nhục cảm ấy chiếm giữ anh làm nô lệ. Mỗi lần cô lấy hơi giữa các tiết nhạc, ngực cô gần như nảy lên khiến anh chú ý.

Nếu bài hát đầu tiên chạm đến trái tim anh... thì, bài này lại giáng một quãng xuống thấp hơn nhiều.

Colin chợt nhận ra mình nên gắng hết sức để không bị bắt gặp đang tỏ ra thèm thuồng chính "em gái" mình. Nhưng thử liếc quanh bàn thì thấy anh không phải gã đàn ông duy nhất trong phòng bị tác động mạnh.

Cụ thể là Gilbert Fontley trông rất khổ sở.

Không rời mắt khỏi Minerva, chàng trai trẻ nghiêng người qua phía Colin. "Ngài Sand, ngài có nghĩ có khả năng mình phải lòng ai đó chỉ trong vòng một ngày không?"

Anh mỉm cười. "Tôi chẳng biết nữa. Tôi chỉ yêu về đêm thôi. Mặc dù chưa bao giờ kéo dài qua bữa sáng."

Gilbert lúng túng nhìn anh. "Nh-nhưng... Nhưng tôi tưởng ngài..."

"Tất cả chúng ta đều có nỗi kinh hoàng của riêng mình, Gilbert." Anh vỗ vào vai chàng trai và nghiêng người lại gần. "Một lời khuyên này. Cứ bám lấy sự che chở của Giáo hội đi."

Minerva kết thúc bản ballad và lần này anh có thể quả quyết rằng dẫu có hô hào hay vỗ tay đến mức nào đi nữa cũng không thuyết phục được cô hát tiếp. Ngay lúc mọi người trong phòng nháo nhào đứng lên, reo hò cỗ vũ, cô đeo kính lại và bắt đầu bước trở về bàn.

Colin đẩy ghế mình ra sau, định đón chào cô trở lại bằng những lời tán dương chân thành. Nhưng khi cô bắt đầu băng qua phòng, một gã to lớn, râu ria xồm xoàm đang cầm một vại bia lê thân ì ạch chắn ngang đường của cô. Hắn mở miệng nói gì đó với cô. Colin không thể nghe được họ đang nói gì bởi tiếng ầm ĩ xung quanh, nhưng anh không cần nghe những lời nói đó để hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Tên cục mịch ghê tởm đó muốn cô gái của anh.

Và Minerva chẳng muốn dính líu gì tới kẻ cục mịch ghê tởm ấy. Tên cục súc đặt một bàn tay to bẩn thỉu lên cánh tay cô, cô ngả nghiêng khi cố thoát thân. Cặp kính của cô hơi bị lệch đi. Chi tiết nhỏ đó - chứng cứ bé xíu về nỗi bất an của cô - đủ khiến Colin nhìn thấy hai mươi sắc thái đó.

Anh đấm ghế vụt đứng dậy, nổi cơn khát máu.




"Thưa ngài, hãy buông tôi ra." Minerva giật tay khỏi vòng kìm kẹp của tên lỗ mãng kinh tởm. Hơi thở của hắn sặc mùi bia và tỏi. Cơ thể hắn nồng nặc mùi... các thứ khác, tốt hơn là không nêu ra.

"Chỉ một bài nữa thôi, tình yêu ơi." Một tay hắn giữ khuỷu tay cô còn tay kia thì sờ soạng eo cô. "Đến ngồi vào lòng anh này, diễn riêng cho anh xem."

Hắn đưa tay chạm vào mông cô.

Minerva hoảng hốt. Cô thấy tởm lợm. Những phụ nữ khác có thể biết cách chuyển hướng loại chú ý không mong muốn này, nhưng cô lại không biết. Việc này chưa hề xảy đến với cô.

Rồi cô trông thấy Colin đang đi tắt qua căn phòng đông nghẹt người tới chỗ cô. Dáng đi của anh hầu như là ung dung, hờ hững. Nhưng khi anh đến gần, cô có thể thấy quai hàm anh căng ra còn đôi mắt anh thì bừng cơn thịnh nộ.

Anh dùng cánh tay huých nhẹ tên cục mịch say xỉn ấy. "Xin lỗi," anh nói, "nhưng có phải đó là tay của người trên người em gái ta không?"

Hắn thẳng người lên và sử dụng tông giọng quý tộc giả tạo. "Chắc là vậy đấy, thưa ngài."

"Vậy thì." Colin vỗ vai hắn. "Đây là tay ta trên người của người."

Anh dùng toàn lực thoi một đòn vào ngay bụng gã cục súc ấy. Sau đó là một cú đấm chí mạng vào mặt hắn.

Minerva vội đưa hai tay lên che miệng để ngăn mình không thốt lên vì giật bắn mình.

Hắn còn chẳng loạng choạng hay kịp chớp mắt. Hắn chỉ ngã xuống rầm một cái. Lôi luôn cả một cái bàn cùng ly đĩa thủy tinh trên đó rơi xuống chung. Tiếng thủy tinh vỡ và tiếng gỗ gãy thành từng mảnh ầm vang suốt căn phòng, thu hút sự chú ý của mọi người.

Colin đứng nhìn xuống hắn, giữ tay và thở hổn hển. Cái nhìn trên mặt anh là cái nhìn điên tiết gần như không kiềm chế nổi.

"Chớ có động vào cô ấy," anh nói, giọng đanh lại. "Đừng bao giờ."

Anh đặt một tay lên khuỷu tay Minerva và, với một cái gật đầu về hướng nhà Fontley, đưa cô rời khỏi phòng. Khi họ ra rồi, sự hỗn loạn bỗng bùng nổ cả căn phòng ăn. Cô giật mình kinh hoàng trước những tiếng ghế va quẹt khắp sàn và những tiếng nói tức giận cất lên.

Cô nghe rõ ràng ông Fontley hét lên, "Sao mày dám gạ gẫm quý cô ấy."

Rồi tới tông giọng tenor the thé của Gilbert. "Ngươi sẽ bị thiêu dưới âm ti vì việc đó. Cô ấy là người của Chúa."

Cả hai bọn họ tạm dừng ngay tấm ván dưới chân cầu thang. Và cùng phá ra cười ngặt nghẽo.

"Tốt hơn hết chúng ta nên lên lầu," cô nói.

"Cô có sao không?" Anh hỏi lúc ngăn cô lại trên hành lang tầng trên. Ánh nhìn của anh kiểm tra người cô cẩn thận từ đầu tới chân. "Hắn không làm gì cô đấy chứ?"

"Không. Không có, cảm ơn ngài." Cô nuốt nghẹn. "Còn ngài thì sao?"

Anh mở chốt cửa. "Sinh nhật tuyệt nhất từ trước đến giờ."

Họ vừa chạy ào qua lối vào dãy phòng của mình vừa cười lớn. Khi Minerva đi đến thắp đèn, Colin quăng mình lên một chiếc ghế.

"Ngài," cô nói, "thật không thể tin được."

"Coi nào." Anh ngước lên cười toe toét với cô. "Thừa nhận đi. Hồi nãy vui đấy chứ."

Cô cảm thấy khóe miệng mình hơi nhếch lên ngoài ý muốn. "Tôi... tôi chưa bao giờ làm việc đó hết."

"Cô chưa làm gì? Hát các bản ballad trong một quán rượu? Gây ra những trận đánh nhau trong quán?"

"Chưa việc nào cả. Tôi chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì kể trên. Thậm chí tôi còn chưa bao giờ làm việc này nữa." Cô với tới nắm lấy tay anh, lật nó ra chỗ sáng. "Ôi, ngài đang chảy máu kìa."

"Không có gì đâu. Chỉ là một vết xước thôi."

Có lẽ thế, nhưng Minerva vẫn hối hả đi kiếm chậu rửa và xà phòng. Cô cần có việc gì đó để làm. Nếu không, năng lượng tràn trề đang chảy không ngơi mà cô cảm thấy sẽ đổ ra theo các chiều hướng khác. Theo hướng nguy hiểm.

Hai tay cô run lẩy bẩy trong lúc đi lấy những thứ kia. Người đàn ông này đúng quỷ sứ mà. Là hiện thân của sự hỗn độn. Cô chẳng bao giờ biết tiếp theo anh ta sẽ thêu dệt thêm câu chuyện hoang đường gì nữa hoặc sẽ hành động thiếu cân nhắc thế nào. Xuyên suốt chuyến hành trình của họ, anh có thể đặt mọi thứ vào vòng nguy hiểm - thanh danh của cô, sự an toàn của cô, vị thế trong ngành khoa học của cô.

- Còn tiếp -