Bẫy Mùa Hè - Boldness

Chương 23




Trần Nghiêu đáng thương nhìn thời khóa biểu, cái này có thể so sánh với huấn luyện tra tấn, khóc không ra nước mắt. Thời gian dành cho việc học toán nhiều như vậy, liệu khái niệm nghỉ hè có còn tồn tại hay không hả? Cô thà đi học còn hơn...

"Anh ơi..." Cô nhìn Lâm Trưng như đang cầu cứu, "Đổi kiểm tra ba ngày thành một tuần một lần có được không ạ?"

"Việc thi cử cũng giống như tập thể dục, cần phải được thực hiện thường xuyên để giữ cho thân hình cân đối, khi đã quen với việc này thì sẽ không có chuyện điểm lúc cao lúc thấp."

Kiểm tra toán học đối với Trần Nghiêu mà nói, giống như là một môn khoa học siêu hình. Khi ở trạng thái tốt thì có thể tham gia hơn 100 kỳ thi, nhưng tâm trạng không tốt thì cũng chỉ có 40 hoặc 50 . Chủ yếu là vì tâm lý sợ hãi môn toán, cô luôn cảm thấy choáng váng khi nhận bài thi.

Lâm Trưng giúp cô học toán không phải lần một lần hai, trước mỗi kỳ thi quan trọng, anh sẽ dạy cho cô một số mẹo để kiểm tra những chỗ thiếu sót và lấp đầy nó, tục ngữ có câu lâm trận ma thương*, nhiều lúc sử dụng cách này hiệu quả cũng không tồi.

(*Lâm trận ma thương: lâm trận mới mài gươm, ý nghĩa tương tự câu "nước đến chân mới nhảy" của bên mình.)

Sau một thời gian dài như vậy, anh biết rất rõ điểm yếu của cô là ở đâu, phải khắc phục tâm lý, nếu không, cô đến phòng thi tuyển sinh đại học và nộp giấy trắng cũng không phải là điều không thể.

"Anh trai---"

Trần Nghiêu kéo dài giọng, hai tay bắt lấy cánh tay của anh.

Cô gái dùng giọng nói mềm mại của mình để làm nũng, nhẹ nhàng cù vào dây thần kinh của anh như một chiếc lông vũ trắng mềm.

Lâm Trưng không nói chuyện, chỉ vô cảm nhìn cô.

Hai cặp mắt nhìn nhau, một trong sáng ngây thơ, một lạnh lùng sâu thẳm.

Không tới một phút đồng hồ, Trần Nghiêu đã bị ánh mắt nặng nề của anh đánh bại: "Được rồi, anh đừng tức giận, em nghe lời."


Hầu kết trượt vài cái, Lâm Trưng ậm ừ: "Hôm nay chúng ta sẽ nói về các hàm số lượng giác trước. Sách đâu?"

Trần Nghiêu nghe xong quay sang lấy sách giáo khoa.

Bàn tay mềm mại ấm áp buông tay anh ra, cánh tay anh theo bản năng tránh đi vài cm, Lâm Trưng im lặng hít một hơi.

Nhiệt độ điều hòa hơi cao.

Nhìn Trần Nghiêu đang cúi đầu nghiêm túc viết tiêu đề, anh chợt nảy ra ý tưởng này.

Nhưng cô đang mặc một chiếc váy chỉ dài qua đùi, nếu hạ nhiệt độ chắc chắn sẽ rất lạnh.

Lâm Trưng đứng lên, còn chưa kịp cất bước, Trần Nghiêu đã vội vàng gọi: "Anh đi đâu vậy?"

Anh cúi đầu hỏi: "Sao vậy?"

Bàn tay nhỏ bé nắm lấy anh một lần nữa, lần này là nắm lấy ngón tay cái của anh: "Em không biết làm câu này."

Vốn dĩ muốn nói rằng nên hoàn thành trước rồi hãy nói sau, nhưng khi thấy cô đang ngước nhìn anh cầu cứu, Lâm Trưng mím môi dưới ngồi lại hỏi cô không hiểu đoạn nào.

Phòng của Lâm Trưng luôn có hai chiếc ghế, chúng được đặt làm riêng vào năm trước. Cái cao hơn một chút phù hợp với chiều cao của anh, cái còn lại thấp hơn để Trần Nghiêu ngồi vừa vặn.

Anh đặt cánh tay trái của mình lên lưng ghế của cô, tay phải cầm bút, anh phân tích và giải thích cho cô lên cuốn vở nháp.

Chiều cao và tư thế này...

Trần Nghiêu có cảm giác như được ở trong vòng tay của anh, chỉ cần cô nghiêng người sang bên phải một chút là có thể dựa vào ngực anh.

"Trần Nghiêu? Em hiểu không?" Lâm Trưng liếc cô một cái, dường như cô đang ngẩn người.

Trần Nghiêu nhanh chóng gật đầu: "Hiểu, hiểu, em hiểu." Cô biết phải làm vậy, nhưng cô chỉ viện cớ không để cho anh đi.

Giữ lại tờ giấy có viết phân tích, Lâm Trưng hơi nâng cằm lên: "Nói lại cho anh nghe."

"..."

Anh như vậy không đẹp trai một chút nào!