Bẫy Mùa Hè - Boldness

Chương 22




Ngày Trần Kiến Bình trở lại dự án ở nước ngoài trùng hợp là ngày Lâm Ngôn và Chử Huệ Thanh đến Ai Cập, Chu Linh chở họ đến sân bay, không có đủ chỗ trên xe nên Trần Nghiêu và Lâm Trưng không được phép đi theo.

Trong ấn tượng của Trần Nghiêu, từ khi cô học cấp 2, Trần Kiến Bình đã rất bận rộn, dù sau này ông thường xuyên vắng nhà nhưng điều đó không ảnh hưởng nhiều đến quan hệ giữa ba và con gái.

Nhưng Lâm Trưng thì khác.

Theo Chử Huệ Thanh, Lâm Ngôn được một nhà khảo cổ học rất quyền lực nhận làm học trò ngay khi vừa tốt nghiệp đại học, sau đó, ông thường xuyên đi khắp nơi trong và ngoài nước để tiến hành nghiên cứu, hơn nữa có nhiều nơi còn không có tín hiệu. Điều này cũng dẫn đến việc trong quá trình trưởng thành của Lâm Trưng, ba anh rất hiếm khi có mặt.

Trần Nghiêu đã đọc một số cuốn sách về gia đình, người ta nói rằng nhiều cậu bé thiếu sự giáo dục của người cha sẽ trở nên kém cỏi, thích trốn tránh, thậm chí thiếu đi sự nam tính...nhưng...

Từ khi hai người gặp nhau đến nay, cô chưa bao giờ nhìn thấy những điều này ở Lâm Trưng , anh luôn bình tĩnh, tự kỷ luật và là người có thể cho cô cảm giác an toàn. Điều này cũng khiến cô bất giác muốn đến gần và dựa dẫm vào anh.

Ba mẹ đều đã đi, trong nhà chỉ còn lại mình anh.

Sau khi Lâm Trưng đưa Lâm Ngôn và những người khác lên xe, anh và Trần Nghiêu đi thang máy từ tầng hầm trở lại.

Trần Nghiêu dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cô hiếm khi không nói gì, anh đột nhiên có chút không quen.

Anh đã không gặp cô cả ngày hôm qua, không biết liệu cô có còn đau hay không. Nghĩ vậy, anh liếc nhìn ngực cô. Lúc này, Trần Nghiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, trong lòng không khỏi căng thẳng, hô hấp trong chốc lát ngừng lại.

Cô không để ý, ngẩng đầu tò mò hỏi anh: "Anh à, khi nào thì chúng ta bắt đầu học?"

"Chiều nay em có tiện không?"


Trần Nghiêu gật đầu: "Tiện ạ, vậy chiều nay em đến chỗ của anh nhé?"

"Được."

Đây cũng không phải chuyện gì đáng vui mừng nhưng cô lại cười đến mặt mày xán lạn, một bộ dáng tâm mãn ý túc*: "Anh trai là tốt nhất!"

(*Tâm mãn ý túc: Trọn vẹn về mọi mặt, hợp lí hợp tình, không còn gì đáng băn khoăn, lo ngại.)

Lâm Trưng không nói nữa, có chút chột dạ rũ mắt.

Trong lòng âm thầm cười khổ, nếu cô biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì, có lẽ cô sẽ hận anh vô cùng.


Khi đó sẽ không còn là anh trai tốt nữa, mà là người đáng ghét nhất.

Những cảm xúc lặp đi lặp lại này khiến anh luôn lo lắng trong thời gian gần đây, anh hít một hơi thật sâu và nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu để bổ túc cho cô vào chiều nay.

Trần Nghiêu trở về nhà, tắm rửa, đi đến tủ và bắt đầu chọn quần áo.

Thực ra, trước đây cô không quan tâm mình mặc gì, cũng không có người nào khiến cô phải chú tâm vào cách ăn mặc. Nhưng để kiểm tra xem Lâm Trưng có chấp nhận tiếp xúc thân thể với cô hay không, cô phải ăn mặc đẹp hơn.

Buổi chiều nắng nóng gay gắt, một lớp rèm trắng kéo qua đón lượng ánh sáng vừa đủ.

Lâm Trưng đang trong trạng thái bình thản cũng có chút không đúng lắm, Trần Nghiêu một tay chống cằm nhìn anh đang giúp cô viết thời khóa biểu cho lần học hè này, kìm lòng không đậu lơ đãng dùng ánh mắt miêu tả đường nét của anh.

Dung mạo của Lâm Trưng rất hoàn hảo, tú lệ mà không mất đi khí chất nam tử, có thể thấy rõ nếp gấp hai mí sâu và hẹp, sống mũi cao thẳng không thô cứng, đường nét quai hàm sắc bén khiến cho dáng vẻ của anh trở nên anh tuấn, lạnh lùng và trầm ổn; làn da cũng tốt một cách đáng ngạc nhiên, gần như cô không nhìn thấy bất kỳ vết mụn trứng cá hay mụn đầu đen nào.

"Đại khái là như vậy, em xem xem thế nào." Lâm Trưng chọc vỡ những bong bóng không ngừng bốc lên trong đầu cô, đẩy thời khóa biểu đã viết sang.

Trần Nghiêu vội vàng chuyển sự chú ý của mình: "Ồ, nó...Nhiều như vậy?!"

Cô nuốt một ngụm khí lạnh.

Giấy kẻ ô vuông dày đặc lịch học hàng ngày, buổi sáng học ba giờ, buổi chiều học ba giờ. Từ việc xem lại nội dung sách giáo khoa đến luyện tập đặc biệt cho các dạng câu hỏi khác nhau và thậm chí là kiểm tra toàn diện ba ngày một lần.

Cô bắt đầu cảm thấy hít thở không thông...Cứu mạng! ! !