Bầu Trời Thanh Xuân

Chương 6




Sáng nay ăn gì nhỉ?? Đó là câu hỏi mà ngày nào nó và tụi bạn của nó cũng phải vắt nát cả óc suy nghĩ hoài mới ra. Suy nghĩ ăn gì thôi cũng mất cả ngày rồi 😅😅. Hôm nay tụi nó quyết định ăn phở ở đối diện cổng trường. Phở ở quán đấy thì khỏi phải chê nhé, ngon cực luôn. Hôm nay nó sẽ bao tụi trong phòng vì tụi trong phòng giúp đỡ nó rất nhiều. Tụi kia thì có người bao đương nhiên là không khách sáo rồi. Tụi nó ăn no nê còn gần 5 phút nữa là vào học thì tụi nó mới chịu vô trường. Từ ngày chuyển đến trường, ngày nào nó cũng có quà hết. Đương nhiên là nó không chịu nhận rồi. Nếu biết của ai đưa đến thì nó sẽ tìm cách trả lại cho người đó, còn không biết thì nó đem lên văn phòng của hội học sinh để. Ai cần thì cứ việc lấy. Nó nghĩ là nếu mình không thích người ta mà mình cứ nhận quà thì sẽ làm người ta ảo tưởng. Rồi lỡ như làm người ta đau lòng thì sao. Nó kiểu như không muốn mắc nợ ai. Nhưng từ khi ảnh của anh và nó được lên confession thì số người tặng quà cho nó cũng giảm đi. Chắc mấy người đó dưới cơ anh 😂😂. Nếu biết trước như vậy thì nó sẽ cố tạo scandal với anh sớm hơn để đỡ phải vất vả đi trả quà. Giờ ra chơi nó và Quỳnh phải đem tài liệu và bài tập của cả lớp lên văn phòng nộp cho cô. Vì là tài liệu của cả lớp nên rất là nặng.
\- Để tui đi kêu ông Hoàng xuống giúp \(Quỳnh nhìn đống tài liệu thở dài\)
\- Mấy đứa có bạn trai sướng ghê ha. \(Nó trêu Quỳnh\)
\- Mà thôi đi. Đồ của lớp mình tự mình làm vậy. \(Quỳnh nhìn nó\)
Nói rồi hai đứa chia nhau ra đem lên văn phòng. Quả thật đống tài liệu đó là quá sức với hai đứa nó. Đi được giữa đường thì tài liệu bị rơi xuống gần hết. Hai đứa nó vất vả nhặt lên. Tự nhiên lúc đó có người đến nhặt giúp chúng nó. Ai mà đúng lúc vậy ta.
\- Tại sao em không kêu anh đến giúp hả \(Hoàng vừa nhặt vừa tỏ ra giận dỗi\)
\- Em cũng định thế nhưng thấy An cũng tội nên thôi. \(Quỳnh trưng vẻ mặt cún con để xoa dịu Hoàng\)
\- Đã biết không làm được mà còn cố \(Khánh Thiên cũng đang nhặt giúp nó\)
Nói rồi hai anh cũng đem giúp tụi nó lên văn phòng cho cô.
\- Cảm ơn anh. Em làm phiền anh quá. Hay là anh có việc gì cần em giúp không??? \(Nó rối rít cảm ơn anh\)
\- Có gì đâu nè \(Anh cười cười\)
\- Em thấy ngại lắm \(Nó nhẹ nhàng nói\)
\- À mà có. Lúc trước anh thấy chữ của em rất đẹp hay là em giúp anh viết hồ sơ cho học sinh nha. \(Anh xoa đầu nó\)
\- Vâng ạ.
Anh và nó nói chuyện mà quên hai người kia luôn. Hai người kia đi đâu mất tiu, hồi nào thì anh và nó cũng không hê biết.
\- Vậy khi nào chúng ta bắt đầu viết ạ?? \(Nó mỉm cười nhìn anh\)
\- Buổi chiều nay em rảnh chứ. 3h được không??
\- OK anh.
Chiều nó đến chỗ văn phòng hội học sinh rất đúng giờ. Anh hướng dẫn nó rồi sau đó anh và nó cùng nhau viết. Chữ của anh cũng không kém gì nó nha. Nó với anh viết xong là mất cả 3 tiếng đồng hồ. Trong 3 tiếng đó đôi lúc nó lại nhìn anh rồi bất giác mỉm cười. Anh và nó nói chuyện với nhau cũng nhiều hơn trước. Bây giờ tụi nó gần nhau hơn rồi thì phải. Viết xong anh còn dắt nó đi ăn nữa. Hai người đi ăn đồ nướng. Trong lúc ăn anh rất ga lăng nha. Anh cứ nướng thịt rồi gấp đồ ăn cho nó. Lúc này nó cảm thấy anh như người yêu nó vậy 😇😇. Ăn xong anh còn đưa nó đi dạo ở bờ hồ ngắm nhìn phong cảnh xung quanh vì từ khi đến đây ngoài việc đi học đi ăn ra thì nó ít khi đi dạo đó đây lắm. Anh hiểu nó ghê luôn. Hôm nay nhiều chuyện xảy ra với nó quá. Anh đưa nó về đến cổng kí túc xá nữ, nhìn nó đi lên phòng rồi anh mới về kí túc xá của anh. Nó cứ nghĩ về anh, về những hành động, lời nói của anh. Bất giác nó nhận ra rằng nó hình như đã yêu anh rồi. Lúc này nó mới biết được cảm giác thích một người là như thế nào. Nó làm gì cũng nhớ tới anh hết. "Suốt bao năm lòng nó luôn yên tĩnh. Gặp anh rồi yên tĩnh hóa phong ba". Thật sự từ khi gặp anh đến giờ cuộc sống của nó cũng thay đổi khá nhiều. Chính anh đã giúp nó học tốt môn tiếng Anh hơn.... Thật tuyệt vời khi nó đã được gặp được anh. Và kể từ bây giờ trở đi anh chính thức là CRUSH của nó rồi nhá. Nó muốn hét lên là " Vương Khánh Thiên em thực sự đã thích anh rồi ".