Bầu Trời Sao Kinh Hồn

Chương 9




“Ốc nhỏ?” - Nghe vậy, mồ hôi lạnh xuất hiện sau lưng Triều Lập Tinh, hắn lập tức hỏi lại.

“À, một con Ốc Nón tu vi Luyện Khí viên mãn, tụ khí đã đầy, sắp tới Trúc Cơ.”

Vũ tiên sinh nói dửng dưng như là đang nói đến một việc không đáng kể.

Triều Lập Tinh càng nghe càng kinh hãi. Ốc Nón có rất nhiều loại, đặc điểm chung là có cái vỏ cứng đến nỗi tu sĩ cùng cảnh giới không phá nổi, cùng cái vòi bắt mồi với tốc độ mắt thường không nhìn thấy. Một con Ốc Nón sắp Trúc Cơ gần như vô địch ở Tinh Trường cấp 1. Nghĩ tới đây thôi, Triều Lập Tinh hắn trở nên sợ hãi, tự hỏi không biết bản thân mình có sống nổi đến ngày mai không.

Vũ tiên sinh nhìn thấy khuôn mặt méo mó của Triều Lập Tinh, làm sao không biết hắn đang nghĩ gì. Ông ta chê cười: “Đừng lo, tí nữa bao ngươi về thuyền an toàn.”

Thấy Triều Lập Tinh bình tĩnh lại, Vũ tiên sinh nói tiếp: “Đây là trại thiếu nhi, trại thiếu nhi của Tiên Quốc Hình Nguyên.”

“Trại nhiếu nhi? Tiên Quốc Hình Nguyên?” - Hai dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Triều Lập Tinh. Trại thiếu nhi, nghe thôi cũng có thể hiểu được chút ít. Còn Tiên Quốc Hình Nguyên thì Triều Lập Tinh chưa từng nghe qua. Tại Hoa Nam chỉ có 5 đế quốc, gồm chủ quốc Tôn Quốc và bốn nước chư hầu là Nguyễn Quốc, Hậu Quốc, Triều Quốc, Lê Quốc. Dám lấy tiên là tên phụ, ắt hẳn quốc gia này không tầm thường.

“Tiên Quốc Hình Nguyên với ngươi mà nói là quá xa xôi, quá xa xôi. Cái này ngươi có thể không cần bận tâm và ghi nhớ làm gì.” - Vũ tiên sinh nói. - “Vẫn là nói cái trại thiếu nhi này đi. Ngươi bỏ công bỏ sức mất hai năm vì nó, nếu không nói rõ nó giúp ích được gì cho ngươi, ngươi có thể hộc máu cũng nên.”

“Trại thiếu nhi là nơi trẻ em mới sinh đến một trăm tuổi tu luyện. Quá trình tu luyện này gồm có hai phần chính là Tu Luyện và Rèn Luyện. Tu Luyện chính như ngươi nghĩ, còn Rèn Luyện, hay được gọi là Thí Luyện, là việc chém giết sinh tử với Kỳ để củng cố tu vi. Kỳ là xưng hô của Tiên Quốc Hình Nguyên, chúng là Tinh Thú và Tinh Dược mà ngươi đã biết.”

Dừng một chút để Triều Lập Tinh kịp tiếp thu, Vũ tiên sinh tiếp tục: “Đến hết một trăm tuổi, nhóc con nào đạt tu vi Hóa Thần thì sẽ được chuyển sang trại thiếu niên, nhóc nào không đạt thì bị đuổi học.”

Vũ tiên sinh liếc nhìn Triều Lập Tinh, châm chọc: “Như ngươi, mười lăm tuổi còn ở Luyện Khí, học sinh phế vật như vầy đã sớm bị đuổi cổ.”

Triều Lập Tinh không phản bác được tiếng nào. Hóa Thần của Hoa Nam, người tu luyện nhanh nhất cũng mất hơn hai nghìn năm trăm năm. Triều Lập Tinh mới mười lăm tuổi, so ra, hắn Luyện Khí không có gì là lạ thường. Nhưng nếu so với học sinh cái trại thiếu nhi này, Triều Lập Tinh cảm thấy mình đúng là phế vật. Không chỉ hắn, cả cái Hoa Nam cũng vậy, đều là phế vật.

“Tiên… Quốc chủ chiến tử sa trường, Tiên Quốc Hình Nguyên bại vong,trại thiếu nhi kỳ vĩ một thời chỉ còn lại hạch tâm.” - Nói tiếng đầu, biết mình nói hớ, Vũ tiên sinh vội sửa sai. - “Trải qua năm tháng dài đằng đẵng, người người chết đi, năng lượng cạn dần, hạch tâm trại thiếu nhi rơi vào phong bế, chúng ta chỉ còn lại một luồng tàn hồn. Nếu không phải cơ duyên xảo hợp, ngươi tình cờ cung cấp một chút năng lượng, trại thiếu nhi này sẽ không còn xuất thế.”

Triều Lập Tinh sững sờ: “Ý tiên sinh là trước kia cũng có người làm tiên sinh tỉnh lại, rồi trại thiếu nhi này…”

“Phải, có nhiều người đi được rất xa, phát triển và xây dựng trại thiếu nhi thành căn cơ của mình.”

Vũ tiên sinh lắc đầu: “Nhưng không có ai có thể đi đến cuối con đường, xây dựng lại một trại thiếu nhi kỳ vĩ như lúc ban đầu. Không phải sức cùng lực kiệt mà ngã xuống, không phải huynh đệ và thê tử, con cái phản bội, cũng là tử nạn với đủ lý do. Trại thiếu nhi từ tay người này đến tay người khác, qua bao nhiêu quá trình từ khi hành tinh sinh ra đến lúc dập tắt, chưa thoát khỏi vòng tuần hoàn vô thường.”

Cái giọng nói tang thương của Vũ tiên sinh lây nhiễm sang Triều Lập Tinh, khiến trong lòng hắn xuất hiện một cảm xúc đau thương.

“Được rồi, tạm dừng chuyện quá khứ ở đây. Hôm nay chúng ta không có nhiều thời gian, chúng ta phải làm chuyện chính.” - Vũ tiên sinh đổi sang giọng nghiêm túc. - “Để tiện ra vào trại thiếu nhi, cần khắc họa một đầu Truyền Tống Trận lên trên người của ngươi.”

Triều Lập Tinh hiểu được, đầu còn lại của Truyền Tống Trận đương nhiên là ở nơi này. Khi đó hắn có thể lợi dụng hai đầu Truyền Tống Trận qua lại giữa hai bên, không sợ người phát hiện điều gì quá khác thường. Khắc họa một đầu Truyền Tống Trận trên người đúng là tiện lợi nhất, nhưng…

“Vũ tiên sinh, không khắc họa có được hay không?”

Vũ tiên sinh mỉm cười: “Nhóc đang sợ hãi sao? Sợ ta làm hại tên nhóc nhà ngươi?”

Bị nói trúng suy nghĩ, Triều Lập Tinh cười gượng: “Ha ha ha, làm sao có thể. Tiền bối có tu vi cao tuyệt, làm sao có thể hạ xuống thân phận mà hại một Tẩy Tủy như vãn bối.”

Người chết còn có thể lưu lại tàn hồn, khi sống tu vi Nguyên Anh trở lên mới được. Một cái tàn hồn Nguyên Anh đủ để giết một Luyện Khí nho nhỏ một ngàn lần. Cho dù trải qua vô tận năm tháng, tàn hồn kia có yếu đi, giết một cái Luyện Khí chẳng có độ khó nào.

Chỉ có điều Triều Lập Tinh từng nghe nói tu sĩ Nguyên Anh đến giai đoạn nào đó, có bị hủy thể xác, Nguyên Anh chỉ cần an toàn thoát đi là có thể đoạt xá người khác, tu luyện lại từ đầu. Thế nên hắn không dám chắc người trước mặt hắn đang mang ý đồ gì.

“Hắc hắc hắc, nhóc con, ngươi còn kém lắm. Ta cho ngươi ba mươi giây quyết định. Một là chấp nhận để ta khắc họa Truyền Tống Trận lên cơ thể, hai là ta sẽ tống cổ ngươi ra bên ngoài, để ngươi thành bữa ăn nhẹ cho con ốc nho nhỏ ngoài đó. Số phận của ngươi nằm trên tay ngươi, nhanh chóng quyết định đi.” - Vũ tiên sinh đưa mắt đánh giá Triều Lập Tinh từ trên xuống dưới, nở nụ cười đầy ý vị.

Triều Lập Tinh bây giờ đã không còn nghĩ mình có thể sống sót đến ngày mai. Hắn tin rằng sau năm phút nữa mình chưa hẳn đã còn sống.

Mặc dù Triều Lập Tinh không biết ngoài kia có con Ốc Nón sắp Trúc Cơ như lời cái người Vũ tiên sinh này đã nói hay không, song hắn không dám dễ dàng đánh cược.

Để cái tàn hồn này khắc họa Truyền Tống Trận? Gặp quỷ đi thôi, ai biết thật sự là Truyền Tống Trận, hay là một cái trận pháp dùng để đoạt xá, hay biến hắn thành nô lệ?

Hai lựa chọn đều khó khăn, không biết được tương lai sắp tới. Giả như phải chắc chắn phải chọn một, Triều Lập Tinh cảm thấy lựa chọn bị tống cổ ra bên ngoài sẽ là lựa chọn có hi vọng sống hơn. Đối mặt với Ốc Nón có tu vi Luyện Khí viên mãn, và đối mặt với một luồng tàn hồn, thứ tàn hồn rất có thể là Nguyên Anh qua nhiều năm đã thoái hóa, thì đương nhiên là đối mặt với con Ốc Nón bên ngoài (nếu có) sẽ tốt hơn.

Nghĩ là vậy, nhưng Triều Lập Tinh không đưa ra quyết định ngay, hắn định thử một chút.

10 giây trôi qua.

“Hồ tiền bối, nếu không ngài thả vãn bối đi đi. Bên ngoài vãn bối vẫn còn một người thân cần chăm sóc.” - Triều Lập Tinh không dám giả vờ thảm thương hơn, bởi tu sĩ Luyện Khí như hắn sẽ không giấu nổi một Nguyên Anh có thần thức.

Im lặng.

15 giây trôi qua.

“Hồ tiền bối, nếu không ngài thả vãn bối đi, rồi chuyển trại thiếu nhi này thành viên đá sẫm màu trở lại, vãn bối nhất định sẽ tìm một chủ nhân có tu vi cao hơn cho nó.” - Triều Lập Tinh hỏi dò.

Vũ tiên sinh nhếch môi cười, nụ cười thể hiện rõ sự khinh thường.

20 giây trôi qua.

“Ngài thả vãn bối đi, vãn bối lập thệ sẽ dẫn người có tu vi cao hơn đến nơi này cho tiền bối, được chứ?” - Sống chết trước mắt, Triều Lập Tinh vội hạ giá, đồng thời tâm bắt đầu tàn nhẫn, muốn người khác chết thay cho mình.

Vũ tiên sinh bắt đầu huýt gió.

25 giây trôi qua.

“Chỉ cần ngài thả vãn bối, vãn bối lập thệ sẽ không chỉ dẫn người có tu vi cao hơn đến nơi này cho tiền bối, vãn bối còn nhất định làm hết khả năng để giúp đỡ tiền bối xây dựng lại trại thiếu nhi này.” - Sắp hết giờ, Triều Lập Tinh hạ đến cái giá thấp nhất mà hắn có thể tiếp thu. Làm hết trong khả năng, không trong khả năng liền không làm, không thể cắm đầu đi chịu chết được, vậy bây giờ muốn được thả để làm gì.

Vũ tiên sinh làm lơ những gì Triều Lập Tinh nói.

Triều Lập Tinh trở nên nôn nóng: “Tiền bối, thân thể vãn bối nhiều tật bệnh, vãn bối thường xuyên thức đêm, rất là hư nhược, làm sao có thể phù hợp yêu cầu của ngài. Ngài không biết vãn bối còn có chứng động kinh, uống đủ loại thuốc đã lâu mà không thể khỏi, lâu lâu nó…”

Triều Lập Tinh vừa nói tới chữ nó, hắn đột nhiên ngã quỵ, té về phía trước, đầu đập xuống nền đất, phát ra một tiếng coong. Một mảnh trán của hắn vỡ nát, máu chảy xối xả. Mặc cho đầu đau như búa bổ, Triều Lập Tinh cố gắng nén đau, lăn lộn qua lại, tay chân quơ loạn, cả người giật lên giật xuống. Sau một chuỗi động tác có tần suất cao, liên tục không ngừng nghỉ, Triều Lập Tinh bỗng nhiên lật ngửa người, đầu và bụng co giật mạnh mẽ, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, hơi thở trở nên yếu ớt, mỏng manh như ngọn đèn dầu sắp tắt.

Vũ tiên sinh nhìn tình huống này từ đầu tới cuối, rồi chậc lưỡi, cười khà: “Vì mạng sống đúng là tàn nhẫn với cả bản thân, đầu đập vào nền đất không dễ chịu ha. Nhìn xem, da thịt nát hết cả ra, lộ cả xương trán, lại còn xuất hiện cả mảnh thịt vụn. Diễn còn tạm được, đáng tiếc tình huống bất ngờ, trùng hợp lại quá lộ liễu, người nào nhìn không ra, đó là kẻ ngu. Nhóc xem ta có giống kẻ ngu không hả?”

Vũ tiên sinh đột nhiên vươn tay phải ra, lấy thế chớp giật nắm lấy cả người Triều Lập Sinh, khống chế hắn, cười nói: “Tên nhóc nhà ngươi đã không làm ra lựa chọn, vậy để ta lựa chọn giùm ngươi.”

Triều Lập Sinh nghe được lời này liền giật mình, kêu to: “Tiền bối, vãn bối lựa…”

Đáng tiếc khi Triều Lập Sinh còn chưa nói xong, một loạt điểm sáng xuất hiện sau những pháp quyết liên tục được đánh ra từ hai bàn tay của Vũ tiên sinh đã đâm vào người hắn.

“A…”

“A… a… a…”

Bấy giờ, trong vùng không gian này chỉ còn tiếng la thất thanh đầy đau đớn của Triều Lập Tinh.