Tinh Trường cấp 1 có độ sâu trung bình từ 10 đến 30 mét. Đứng trên mạn thuyền nhìn xuống mà có thể thấy được hình dạng tương đối của các vật thể bên dưới, như thế đủ hiểu rằng hình thể của chúng sẽ rất lớn.
Trên thực tế, xét bề ngoài, Tinh Thú và Tinh Dược có vẻ ngoài hao hao giống động vật và thực vật biển, nhưng hình thể lớn hơn nhiều mà thôi. Trừ những nhà khoa học, nghiên cứu gọi tên Tinh Thú và Tinh Dược bằng những cái tên khoa học dài ngoằng, đa phần tu sĩ gọi giống với tên động vật, thực vật biển tương ứng.
Chẳng hạn như khi vào Biển Sao Trời, có một con Tinh Thú Cá Hề tập kích sau lưng đồng bạn, không ai sẽ gọi: “Đằng sau, Xích Lốc Bung Dã Ngư Tinh!”. Thời điểm chiến đấu hung hiểm, một giây đều quý giá, gọi bằng cái tên dài chẳng khác nào không có đầu óc. Cũng không ai sẽ gọi: “Đằng sau, Hề!”, bởi không chỉ cá, còn có Tôm Hề, Ốc Hề, Mực Hề… Hiển nhiên tu sĩ không chỉ cần có thể phân biệt được, cũng cần đơn giản và tiện lợi nhất. Dù là từ Cá Hề trong miệng họ không hề giống với từ Cá Hề treo trên môi của ngư dân trên hành tinh.
Biển Sao Trời là vương quốc của Tinh Thú và Tinh Dược, nhân loại chỉ là người xa lạ đặt chân ghé thăm, xâm lược. Đến một nơi xa lạ, mọi thứ đều không quen, không cẩn thận là không được. Không chỉ thế, kiến thức học được chưa hẳn áp dụng được ở đây, quá cứng nhắc dễ dẫn tới mất mạng. Ví như học rằng loài Cá Hề sẽ không chủ động tấn công con người, khi nó đói, hoặc khi nó đang nổi điên thì nó mới làm vậy. Thế nhưng trên thực tế, ngươi nhìn một con Cá Hề ăn no phình bụng, thân thiện vẫy đuôi, đang lượn quay cái tổ của nó, rồi lại tưởng rằng nó đang bình thường thì thật tai hại.
Quan sát bên mạn thuyền trái và hai đầu thuyền, Triều Lập Tinh chưa thấy một địa điểm thích hợp để xuống biển. Vùng càng rậm rạp, càng nhiều màu sắc thì càng dễ để Tinh Thú ẩn nấp, càng nhiều nguy hiểm. Vùng trống vắng hơn sẽ tiện bề quan sát xung quanh trước khi xuống biển. Một người độc hành không có ai hỗ trợ thì bất cứ khi nào đều là nguy hiểm, nên việc lựa chọn vùng trống vắng thường thích hợp hơn cả.
Bên mạn phải, màu sắc thưa thớt hơn một ít, Triều Lập Tinh đứng đó trầm ngâm. Thưa không có nghĩa là nguy hiểm sẽ ít hơn, đôi khi Tinh Thú dọn dẹp một vùng trống ra để dễ bề quan sát con mồi xung quanh, con mồi ở đây bao gồm cả tu sĩ. Tinh Thú có khả năng dọn ra một vùng, nó sẽ có thể sẽ là loài săn mồi chúa tể của khu vực này.
Triều Lập Tinh hắn đang tìm một nơi kín đáo và bí ẩn để đặt viên đá sẫm màu. Việc xuống biển vốn đã không an toàn, việc phải bơi loanh quanh tìm ra địa điểm thích hợp là việc cực kỳ nguy hiểm và tốn thời gian.
Tu sĩ Tẩy Tủy còn ở giai đoạn dùng thân thể chiến đấu, không có pháp quyết công kích hay phòng thủ. Điều này dẫn đến việc đối mặt với Tinh Thú trở nên càng thêm hung hiểm.
Mặt khác, tu sĩ Tẩy Tủy trung bình có thể nín thở khoảng ba mươi phút. Nếu không vận động mạnh, cứ mỗi ba mươi phút phải nổi lên mặt nước hít thở. Mỗi lần trồi lên, tu sĩ có khác gì mục tiêu dễ thấy nhất, dễ săn nhất? Mức độ nguy hiểm khi đó sẽ tăng theo cấp số nhân.
Những điều đó hóa thành áp lực đè nặng trong lòng cậu nhóc mười lăm tuổi Triều Lập Tinh. Hắn biết mình không thể chủ quan, không thể lơ là một giây phút nào. Ngay cả việc chọn nơi xuống biển cũng phải cân nhắc, cân đo đong đếm thật kĩ.
Khi Triều Lập Tinh vẫn còn suy tư, một âm thanh yếu ớt quen thuộc vang lên trong đầu hắn: “Tiến tới bên phải thêm khoảng sáu mét, thả xuống bụi Hải Quỳ chính giữa vùng trống trải kia là được.”
Nghe được thanh âm này, cảm thấy mình có lẽ không cần phải mạo hiểm xuống biển, Triều Lập Tinh thở phào.
Giống như được giải thoát, Triều Lập Tinh nhanh chân tiến vào trận pháp hình bát giác, đưa tay nhấn vào nút đỏ, bắt đầu thao tác.
Khoảng hai phút sau, con thuyền mới đứng tại vị trí bên trái bụi Hải Quỳ dưới biển. Sở dĩ mất nhiều thời gian là vì Triều Lập Tinh phải điều chỉnh mãi đến vị trí hắn ưng ý mới thôi.
Thuyền dừng lại, Triều Lập Tinh đi tới mạn trái, tay phải cầm lấy viên đá sẫm màu, giơ cánh tay ra ngoài và thả xuống viên đá xuống thật nhanh rồi rút tay về. Hắn không muốn mình thành mục tiêu của những con mắt ẩn nấp ở đâu đó bên dưới.
Viên đá sẫm màu thẳng tắp hướng xuống, mãi cho đến tận khi đến nền biển. Bụi Hải Quỳ nọ như thể trở nên trong suốt với viên đá sẫm màu, viên đá sẫm màu dễ dàng xuyên qua mà không tạo nên một vết thương nào trên bụi Hải Quỳ.
Không có tiếng nổ tung nào, không có âm thanh hay biến cố khủng bố gì như trong tưởng tượng của Triều Lập Tinh. Tất cả giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Chờ 3 giờ.” - Một âm thanh vang lên trong đầu Triều Lập Tinh.
Triều Lập Tinh tự dưng luống cuống tay chân. Mọi chuyện đều ra ngoài những gì hắn dự liệu. Với hắn, chuyện này là phúc hay họa đã thành ẩn số.
Đầu óc miên man bất định, Triều Lập Tinh quay người đi vào trong trận pháp hình bát giác.
……….
Một giờ chiều.
Tính toán đã đến ba giờ, Triều Lập Tinh rời khỏi trận pháp, đi ra mạn thuyền trái, nhìn về phía bụi Hải Quỳ, nơi viên đá sẫm màu đã đáp xuống.
“Vào đi.”
Tiếng nói quen thuộc vừa dứt, một lồng sáng hình lăng trụ tam giác xuất hiện, một đáy lăng trụ ở đáy biển, đáy còn lại vừa hay cao tới ngực Triều Lập Tinh, ngay ở phía trên bụi Hải Quỳ.
“Trận pháp hình tam giác?” - Triều Lập Tinh tự hỏi.
Xưa nay, dùng để truyền tống và di chuyển, nhân loại đều sử dụng trận pháp hình bát giác. Từ nhỏ đến giờ, Triều Lập Tinh chưa gặp qua cái trận pháp hình tam giác nào, nên hắn khá ngạc nhiên.
Đứng trước lựa chọn lần này, Triều Lập Tinh có chút do dự không quyết. Nỗi do dự của hắn ngay sau đó bị sự kiên định trong lòng đè nát.
Triều Lập Tinh hạ thấp người, lấy đà, rồi nhảy vào trong cái trận pháp hình tam giác ở cách đó chưa tới ba mươi centimet.
Thân thể Triều Lập Tinh vừa lao ra khỏi thuyền, một cái vòi từ dưới chân bụi Hải Quỳ lấy tốc độ không tưởng bắn về phía hắn. Trong khi Triều Lập Tinh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cái vòi to dài kia đã đâm xuyên qua thân thể của hắn. Nhưng đó chỉ là tàn ảnh, thân thể của Triều Lập Tinh đã biến mất kể từ khi hắn vào trong trận pháp hình tam giác.
Cái vòi bắn xuyên qua con mồi, theo thói quen nó lại rụt về. Nó xuyên nhanh qua Biển Sao Trời, về dưới chân bụi Hải Quỳ, xuống dưới một tảng đá đầy san hô, không, là một cái vỏ ốc to, sau đó biến mất tung tích.
Vòi đã về, nhưng con mồi chờ đợi suốt ba giờ không về, chủ nhân của cái vòi cảm thấy khá khó hiểu. Đáng lẽ ra vòi phải trúng đích, con mồi giờ phải nằm trong bụng nó mới phải.
Ôm lấy sự khó hiểu, cái vỏ ốc giống tảng đá của nó đi chếch lên. Trong cái bóng đen phía bên dưới vỏ ốc, một đôi mắt to nhìn về nơi cái vòi đã tấn công.
Không có gì!
Ngoài một tảng đá đen trôi nổi trên mặt biển.
Chủ nhân chiếc vòi cảm thấy khó hiểu lần thứ hai: Chẳng lẽ con mồi dễ bắt đã trốn về đằng sau tảng đá kia?
Nhìn tảng đá đáng ghét phía trên, con ốc hậm hực. Qua bao lần săn bắt, nó biết mình không đánh vỡ tảng đá kia được. Cứ mỗi khi đánh vào, tảng đá lại thả ra cái lồng ánh sáng, vòi chạm mạnh vào nhưng không phá được lồng và tảng đá, trái lại, khiến nó cảm thấy rất đau.
Nhìn tảng đá đáng ghét nọ vẫn còn lơ lửng ở phía trên, chủ nhân vỏ ốc bắt đầu suy tư. Mới rồi bắt hụt mà tảng đá kia chưa trôi đi nơi khác, nó biết mình còn có thể bắt lần thứ hai.
“Lần đầu bắt hụt không có gì, lần hai chắc chắn sẽ không!” - Nó tự nhủ.
Và nó quyết định giữ nguyên tư thế, chờ sẵn, chờ lũ con mồi dễ bắt ra khỏi tảng đá.
……….
Một hồi đầu choáng mắt hoa kết thúc, Triều Lập Tinh xuất hiện trong một nơi xa lạ. Hắn đưa mắt đánh giá nơi đây. Đây là một vùng đất hoang tàn, đất màu xám nhạt, bên trên không cây cối, rộng khoảng một trăm mét vuông. Trên vùng đất này chẳng có thứ gì ngoài một chồng bột phấn nằm ở góc bên phải. Phía ngoài vùng đất hoang tàn là một vùng đen tối, sau một hồi nhìn kỹ, Triều Lập Tinh cho rằng đó là sương đen.
Không có sinh vật, không có người.
Triều Lập Tinh tự hỏi âm thanh nhắc nhở hắn mấy lần ở đâu, và tảng đá sẫm màu vốn là cái gì.
“Không cần phải nhìn, có nhìn cũng chẳng thể hiểu biết thêm gì đâu, nhóc con.”
Một cái bóng trong suốt đột nhiên xuất hiện, lơ lửng trước mặt Triều Lập Tinh. Đó là cái bóng hình người, cao hơn hắn một cái đầu, ăn mặc bộ quần áo giống bộ áo bà ba cho nam của người xưa. Điểm đặc biệt là khuôn mặt của người này mơ hồ, giống như là không có bộ phận nào trên khuôn mặt. Nếu không phải là có trán, tai và đầu tóc, Triều Lập Tinh không chắc đây là nhân loại.
“Ngươi có thể gọi ta là Vũ tiên sinh. Ta bây giờ không phải là cơ thể sống, chỉ là một luồng tàn hồn.” - Cái bóng giới thiệu.
Người ta đã giới thiệu, Triều Lập Tinh không có thất lễ, hắn hơi khom người, chào: “Vâng, chào Vũ tiên sinh., con là Triều Lập Tinh.”
Sau màn chào hỏi, không ai lên tiếng nữa, cuộc trò chuyện đột nhiên tẻ ngắt.
Đợi một lúc không thấy vị Vũ tiên sinh nói gì, Triều Lập Tinh đánh bạo hỏi: “Vũ tiên sinh, đây là đâu?”
Vũ tiên sinh cười: “Ta còn tưởng nhóc con nhà ngươi sẽ kiên nhẫn đợi ta mở lời tiếp. Đợi mãi, đợi mãi, làm lãng phí thời gian của nhau. Cho đến khi hết thời gian, ngươi bị tống cổ ra bên ngoài, biến thành thức ăn cho con ốc nhỏ ngoài kia.”