Bất Tiểu Tâm

Chương 7




Mà trên thực tế, Thường Kiện đúng là không có bị cảm mạo, trái lại Hà giáo sư dọc theo đường đi được Thường Kiện dùng ô che đến cẩn thận lại bị, mấy ngày nay đi học đều khàn giọng, nói một tiếng liền phải thở hơn hai lần. Cái gì là chênh lệch thể chất, quả nhiên chính là sự tình không có đạo lý.

Tại cổng C đại, hoàng mao lại bị lão gia nhà hắn vỗ một cái, bất quá lúc này là đập vai biểu thị khen ngợi.

"Lão đại anh bị ốm?" Đã từng là lưu manh bảo an hiện tại là lưu manh công dân nhìn lão đại nhà hắn tinh thần sảng khoái mà phi thường nghi hoặc.

Thường Kiện thuận miệng hừ hừ, nhìn một chút công dụng cùng hạn sử dụng của mấy gói thuốc trên tay: "Lúc này có ích."

Hoàng mao cười hắc hắc: "Lão đại là mua cho bạn gái?" Người trước mắt không hề có vẻ như bị ốm.

Thường Kiện nghĩ đến bạn gái trong miệng hoàng mao là ai, lập tức đập một cái lên đầu hoàng mao: "Bạn gái cậu mới bị ốm."

"Còn nói nhầm sao?" Hoàng mao thật oan ức, "Cùng họ Vương đòi thuốc thật không dễ dàng, lão đại anh còn đánh em."

Thường Kiện liếc hắn một chút, "Anh nói a, cái họ Vương kia nói chuyện là không dễ nghe, nhưng đối với cậu coi như có thể, đừng có bắt bẻ, ngày nào đó người ta quản cũng lười quản cậu, xem cậu còn cười được không."

Hoàng mao bạo phát: "Dựa vào, ai muốn hắn hảo tâm, việc cha mẹ em không quản, đến phiên hắn quản sao? Hắn chỉ là con ruồi a." Câu cuối cùng của hoàng mao là dấu ở cổ họng gào thét.

"Cha mẹ cậu quản cậu sao? Bọn họ căn bản là lười quản cậu." Thường Kiện thở dài, "Cậu xem anh hiện tại đều lười làm lão đại của cậu rồi, cậu cố gắng làm tiếp công tác an ninh kia,lão gia tử cũng sẽ không đối với anh đem người làm vào công ty có ý kiến."

"Vâng vâng lão đại anh chính là cha mẹ sống lại của em!" Hoàng mao lập tức nịnh nọt, "Nhất định làm việc cho giỏi để không cho lão đại mất mặt."

Thường Kiện vỗ vỗ đầu hắn: "Anh nói hoàng mao, anh xem cậu a, nếu rảnh thì tìm lớp ban đêm mà học? Chẳng lẽ chuẩn bị cả đời làm cái tiểu bảo an?"

"Anh nói chuyện càng ngày càng giống họ Vương." Hoàng mao nói thầm.

"Nói thầm cái gì đấy?"

"Không có gì." Hoàng mao nói xong vội đội cái nón bảo an lên rồi thật nhanh cưỡi xe máy chạy mất.

Thường Kiện nhìn thuốc cảm mạo trên tay, quay người về đi học. Ngô, tiết thứ hai hẳn là có thể kịp đi.

Vì thế lúc Hà giáo sư mang bệnh lên tiết thứ hai, liền nhìn thấy trên bục giảng có thuốc thanh nhiệt giải độc cùng một lọ siro khỏi ho. Hà Luật nhìn thoáng xung quanh phòng học một chút, quả nhiên nhìn thấy Thường Kiện ở sau bàn học giơ tay làm một cái thủ thế chữ V. Hà Luật đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt, đem thuốc cất vào túi tiền trong áo khoác.

Thường Kiện nhìn thấy cái kia nhô lên khỏi túi áo, không hiểu sao cảm thấy tâm tình không tồi. Ngược lại nghĩ đến hoàng mao nói "bạn gái lão đại", Thường Kiện trong lòng lộp bộp một tiếng. Trước mắt Hà giáo sư trầm tính ôn hòa, nếu như không phải là nam nhân, theo đuổi làm bạn gái tuyệt đối rất tốt a. Chuyện này ngẫm lại liền cảm thấy rất tốt. Ai, kì lạ, như thế nào càng nghĩ càng cảm thấy loại giả thiết này làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào đây?

Hà Luật dạy xong liền ở cửa chờ Thường Kiện, nhìn thấy Thường Kiện mặc áo khoác dầy cầm theo một quyển sách to xuất hiện liền móc túi tiền: "Cái kia... thuốc cảm mạo bao nhiêu tiền?"

Thường Kiện khó chịu: "Không cần phải tính toán chi li."

"Cậu không phải là học sinh sao, lại không có thu nhập..."

"Học sinh cũng không đên nỗi để ý mười mấy đồng thuốc men này, hay là, thầy cảm thấy tính toán rõ ràng loại đồ vật này tốt hơn?" Thường Kiện tại hai mươi mấy năm đầu đều sống hỗn tạp, nói chính là nghĩa khí, cùng một đám huynh đệ có thể nói là đồng cam cộng khổ, ghét nhất chính là hành vi chia ra tính toán chi li từng chút một. Mà nam nhân trước mắt này, tựa hồ rất thích cùng tiền bạc với ân tình tính toán rõ ràng, thật giống như không muốn cùng ai có quá nhiều quan hệ. Hà Luật loại này khiến cho Thường Kiện nhất thời sinh khí, ngay cả khẩu khí cũng có điểm không tốt.

"Ai, vậy...Cám ơn nhiều. Hôm nào mời cậu đi ăn cơm đi." Hà Luật bị tính tình của bạn nhỏ Thường Kiện có chút dọa đến, đem túi tiền nhét lại túi, sắp mười hai giờ rồi, cũng nên đi ăn cơm.

"Cần gì hôm nào." Thường Kiện vừa thấy Hà Luật phải đi, vội vàng đi đến gần, "Liền hôm nay đi, Hà giáo sư không phải cũng đi ăn cơm? Cùng nhau a."

Hà Luật dở khóc dở cười: "Tôi nói cậu cũng thật là nóng nảy, lần trước cũng vậy..." Nói tới chỗ này Hà Luật liền dừng lại, nói như vậy, kỳ thật hắn còn thiếu Thường Kiện một bữa cơm. Lần trước nợ còn chưa trả đi.

Thường Kiện cười đến lưu manh: "Như thế nào, biết vì sao em lại muốn bây giờ chứ."

Hà Luật có chút lúng túng: "Bất quá tôi hiện tại cảm mạo, cùng nhau ăn cơm... Cậu không sợ bị ta lây bệnh sao?"

"Nếu có thể bị thầy lây bệnh, ngày đó dầm mưa xong phải là người bị cảm mạo nên là em đi."

Chính là, nói đến Hà Luật liền có điểm buồn bực, rõ ràng là hai người cùng đi dưới trời mưa, hơn nữa tên học sinh côn đồ này còn ỷ vào thân hình cao to không ngừng đem ô hướng về đỉnh đầu mình, kết quả cũng chỉ có mình cảm mạo.

"Hà giáo sư sức đề kháng của thầy không được a, thân thể kém như vậy, nên tham ra rèn luyện nhiều. Tuần này chúng em có trận bóng rổ, có tới hay không? Ai, đúng rồi, thầy còn đang bị cảm, chờ thầy khỏi rồi thì đi. Bất quá trước tiên đến đó cảm nhận một chút bầu không khí của sân bóng rổ cũng không sai a..."

Hà Luật bất đắc dĩ cắt ngang hắn: "Cái này lần sau hãy nói đi, hiện tại tìm một chỗ ăn cơm."

"Được a, nếu giáo sư thầy mời khách, liền đi cổng tây đi, không có nhiều thời gian thì đó là chỗ tốt nhất..."

Đi ra cổng tây C đại, Hà Luật theo thói quen liền đem người hướng về phía nhà hàng trước đây thường hay đi. Nhà ăn đối diện cổng tây này giá rẻ cảnh đẹp nên rất được học sinh yêu thích, dòng người phía trước quán cơm dĩ nhiên là rất đông, hai người một đường đi vào bên trong, cuối cùng chọn một nơi ở sâu trong góc.

"Thích làm việc mờ ám." Thường Kiện ngắm nhìn bốn phía, cười toe toét đùa giỡn lão sư nhà cậu.

"Gọi món đi." Hà Luật tận lực không nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, đem thực đơn được in ấn tinh mĩ đẩy về phía hắn. Thường Kiện tiện tay nhận lấy, một nhanh một chậm, hai bàn tay liền chạm vào nhau. Thường Kiện không phải chưa từng chạm qua tay của nam nhân cũng như phụ nữ, nhưng lại mơ hồ cảm giác da thịt dưới bàn tay của mình, đặc biệt nhẵn nhụi mát mẻ.

Hà Luật nhanh chóng thu hồi lại tay mình, quay đầu rót trà, nhưng cố ý từ hai tai đến cổ đều một mảng hồng nhạt.

"Giáo sư đừng thẹn thùng mà, chạm một chút cũng đâu sao," Thường Kiện cảm giác được Hà Luật xấu hổ, cố gắng sửa chữa mà vui đùa, "Dù sao cũng đều là nam nhân, Hà giáo sư cũng không phải là con gái a."

Thường Kiện vừa dứt lời, mặt Hà Luật liền tái nhợt.