Bất Tiểu Tâm

Chương 6




Một bữa cơm ăn hơn 300, Hà Luật tự nhiên muốn làm một chủ nhà tận tình, thời điểm trả tiền mới ý thức được hôm nay thật đúng là xuất huyết nhiều. Nhưng khi Hà Luật sờ vào túi quần lại cảm thấy không đúng, trong túi áo khoác nhét vào hai cái ví tiền, lúc Thường Kiện đạp xe đưa cậu tới, sợ ví tiền cọ vào đùi khó chịu, liềm đem ví tiền nhét cho mình, lúc về lại quên lấy lại.

"Làm sao vậy?" Tôn Thành thấy Hà Luật bất động ở nơi đó, quan tâm hỏi.

"Không có việc gì, đi thôi." Hà giáo sư đem tiền ra trả, một trong hai cái ví tiền áng chừng vẫn nằm trong túi, chính mình cũng không có phương thức liên lạc với cậu bé kia, có lẽ tí nữa hắn đến ký túc xá đưa trả đi, ký túc xá nam sinh năm nay hình như là ở... nhà 43?

Tôn Thành muốn ăn cơm xong thì đi dạo một chút, hai người liền vòng quanh trường học 2 vòng, Hà Luật nói không nhiều lắm, Tôn Thành vốn là một người trầm mặc, bất quá ở trước mặt Hà Luật có thêm điểm ân cần mà thôi, bầu không khí giữa hai người quả thực rất lạnh. Thời điểm lần thứ hai đi qua cổng tây, Hà Luật liền dừng lại: "Không còn sớm nữa, cậu trở về sao?"

Công phu đuổi người, lão tam hai năm qua xem ra có tiến bộ, Tôn Thành nghĩ: "Ân, đi thôi, mình lái xe tới, đưa cậu về trước."

"Cậu không phải là đi công tác, lại còn lái xe?"

"Đồng nghiệp." Tôn Thành nhàn nhạt giải thích, cậu không phủ nhận trước khi gặp mặt đối phương còn có mong ước hai người cùng nhau, nhưng khi thấy Hà Luật liền biết là không thể, năm đó không thể, bây giờ cũng không thể. Có người sẽ bởi vì xa cách mà càng thêm chờ đợi, tỷ như chính mình, nhưng cũng có người bởi vì xa cách mà trở nên lạnh nhạt, tỷ như hắn.

"Cậu về trước đi, ta còn có chút việc." Hà Luật đến cổng trường liền dừng lại.

Tôn Thành nhìn khuôn mặt lão tam tĩnh lặng dưới đèn đường, bỗng nhiên có từng điểm bi ai. Chính mình tiếp tục cuồng nhiệt có ý nghĩa gì đâu, khi mà đến người này liền trở nên không chút rung động nào.

Sau khi tiễn Tôn Thành đi, Hà Luật quay về trường hướng về khu nhà 43 đi qua. Tiến vào ký túc, móc ra thẻ căn cước đưa cho bảo vệ đăng ký, mãi đến khi lấy ra thẻ ăn cơm của giáo sư, đại thúc bảo vệ dữ dằn mới bắt đầu lấy ra danh sách học sinh cho Hà Luật tra tìm. Vẫn là đem toàn hệ hóa học chính quy tìm kiếm nhưng vẫn không thấy họ tên Thường Kiện, chẳng lẽ hắn không có trong hệ hóa học? Hà Luật nghi hoặc, thế nhưng mỗi lần tên kia xuất hiện đều trong tiết của hệ đó a.

Cuối cùng Hà Luật vẫn là ở trong danh sách hệ Quản lý mà tìm thấy Thường Kiện, phòng 258, thời điểm mở cửa, trong phòng huyên náo không thể tả nổi, ba loa máy tính để bàn đều mở hết công suất, bên trong đang chơi game. Hà Luật không khỏi cảm khái sinh viên C đại càng ngày càng dũng mãnh, dò xét trong phòng nhưng lại phát hiện bạn học Thường Kiện thế nhưng không có ở đây.

"Thường Kiện a? Ở phòng tắm đi?" Chính là nam sinh đang hết sức gõ lên bàn phím đầu cũng không quay lại mà ném ra một câu nói.

Thời điểm Hà Luật đi tới phòng tắm chính là thấy Thường Kiện đang ở trần lau người, nghe được có người kêu tên của hắn liền thập phần không kiên nhẫn trả lời một câu: "Kháo, chờ lão tử tắm hảo rồi nói sau."

"Lão tử" lau mặt, nhìn thấy khuôn mặt lúng túng của Hà giáo sư, "A Hà giáo sư a, có chuyện gì sao?"

"Cậu trước tiên tắm đi, tôi ở ký túc xá chờ cậu." Hà Luật rời khỏi phòng tắm, nhưng vẫn là tương đối không muốn trở lại cái nơi tràn đầy âm thanh bàn phím xao động kia, lại nói vừa nãy mới nhìn thấy cái kia... Bọn nhỏ hiện tại đều rắn chắc như vậy sao? Hà Luật vỗ nhẹ vào lồng ngực của mình, tự ti.

Hà Luật dựa vào khúc quanh của ký túc xá buồn bực ngán ngẩm chờ đợi, cầm trên tay chính là ví tiền của Thường Kiện, Hà Luật vô ý thức đùa nghịch nó, không cẩn thận làm rơi một thứ, cậu cúi xuống nhặt lên. Là một tấm ảnh. Trong hình có một chàng trai và một cô gái thân mật dựa vào nhau, cô gái trẻ vẻ mặt kiêu ngạo như một nàng công chúa, một nắm tay đặt ở dưới cằm chàng trai, chàng trai vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng rõ ràng là vui vẻ chịu đựng.

"Hà giáo sư, thầy như vậy có tính là xâm phạm đời tư không?" Đột nhiên vang lên một âm thanh làm Hà Luật sợ hết hồn, giương mắt lên thì thấy Thường Kiện một đầu ướt nhẹp xuất hiện ở trước mặt mình, cười đến mức đáng ăn đòn.

"Ví tiền của cậu." Hà Luật nhét vào lồng ngực của hắn.

"Hắc hắc, em trở lại ký túc xá liền phát hiện, muốn là muốn lần sau đi học thì tìm giáo sư lấy lại." Thường Kiện vừa tiếp nhận ví tiền, vừa lấy di động ra, "Lại nói tiếp, thầy cho em số đi."

Loại nho nhã lễ độ lúc này cùng lúc trước mở mồm nói tục lại là cùng một người, Hà Luật nói thầm thầm một tiếng, đọc số điện thoại mình, ngay sau đó điện thoại ở trong túi run lên. Thuận lơi lưu lại dãy số của Thường Kiện, Hà Luật xem thời gian trên màn hình di động đã thấy không còn sớm: "Xong việc rồi, tôi về trước."

"Chờ một chút," Thường Kiện nhìn quần áo của Hà Luật, "Bên ngoài trời mưa, em đi lấy ô."

"Trời mưa?" Hà Luật từ cuối hành lang nhìn ra ngoài, dưới đèn đường bên ngoài quả nhiên mờ mịt một mảng. Mưa này, sao lại không tới sớm hơn một giờ a.

Thường Kiện đi dép xoạch xoạch hướng về phía ký túc xá, không lâu sau liền cầm ô đi ra: "Đi thôi, em đưa thầy xuống."

Thường Kiện tiễn Hà Luật ra đến tận cổng trường, Hà Luật cười phất tay: "Cậu mau trở lại đi, mặc ít như thế, nếu như bị cảm lạnh tôi liền tội quá lớn rồi."

Thường Kiện ngồi xổm ở cổng trường dưới đèn đường nhìn bóng lưng người kia dần dần đi xa, loại chuyện đưa tiễn người ta này luôn luôn là chính mình không có kiễn nhẫn, ngoại trừ em gái mình, bây giờ là Hà giáo sư lạnh lùng này là người thứ hai. Tuy rằng không rõ ràng tình huống trong nhà Hà giáo sư đến cùng là như thế nào, nhưng có thể cảm thấy cô độc trên người, từ trường học náo nhiệt khi về căn nhà trống rỗng, là cảm giác gì đây? Theo bản năng, Thường Kiện không nỡ để Hà giáo sư cô đơn đi một mình dưới trời mưa, nên mới muốn tiễn người ta ra trường.

Mãi đến tận lúc không nhìn thấy bóng lưng nọ, Thường Kiện mới từ dưới đất đứng lên, một bóng người bỗng dưng nhô ra từ bóng tối làm cho đôi tiểu tình nhân mới từ ngoài trường bị dọa không nhỏ. Khịt khịt mũi, nhiệt độ quả nhiên đã hạ xuống, chỉ mong không bị Hà giáo sư miệng xui xẻo nói đúng.