Từ Du Chính bật cười nhìn cô, cô nghĩ anh có thể trực tiếp dùng cô sau đó tha cho cô trở về nhà hay sao, đương nhiên anh không thể:
- Từ sau cô sẽ ở lại đây.
- Tiên sinh.
- Ăn tối đã.
- Tiên sinh.
- Tôi họ Từ, tên là Du Chính, cô có thể gọi tôi là
- Từ tiên sinh, tôi thật sự muốn nói là, đêm nay tôi không ở lại được không, anh có thể.. có thể sớm một chút, sau đó cho tôi về nhà được không?
Thấy người đàn ông không lên tiếng, cô lại tiếp tục giải thích.
- Là như thế này, ba tôi lớn tuổi rồi, lại ở nhà một mình, tôi không muốn ông ấy lo lắng, nên tôi muốn nói với ba tôi rằng, sắp tới tôi sẽ không về nhà buổi tối, để ông ấy bớt lo lắng.
Từ Du Chính nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Giai Kỳ liền bảo cô xuống nhà ăn cơm, sau khi ăn xong liền có thể ra về, anh sẽ bảo tài xế chuẩn bị xe đưa cô về tận nhà.
Trên bàn ăn rộng lớn chỉ có hai người, năm đĩa thức ăn lớn và một bát canh, Chu Giai Kỳ nhìn bàn ăn liền thấy thật lãng phí, bàn ăn này có thể giúp nhà cô ăn được cả một tuần, vậy mà Từ Du Chính chỉ ăn mỗi món vài miếng. Sức ăn của Chu Giai Kỳ cô mặc dù không lớn lắm, nhưng cô cũng đã cố gắng ăn được càng nhiều càng tốt, mong không bi uổng phí liền bị Từ Du Chính nghi ngờ rằng cô đã nhịn đói mấy ngày liền. Nhưng có đến khi bữa ăn kết thúc cô liền nói, đồ ăn như vậy còn thừa quá lãng phí. Từ Du Chính nhìn cô chỉ lặng lặng cười, sau đó rút ra một tấm chi phiếu năm mươi vạn đưa cho cô để cô về nhà.
Chu Giai Kỳ nhìn tờ chi phiếu trên tay mà cả người dường như ngây ngốc, Từ tiên sinh vậy mà lại cho cô chi phiếu, không phải nói phục vụ ngài ấy mới có thể có được tiền hay sao, nhưng thậm chí, đến đấm lưng xoa bóp cho ngài ấy cô còn chưa phục vụ được chứ đừng nói đến chuyện phục vụ sâu xa kia.
Nhưng Từ Du Chính không vội để cô trả lời mà liền báo lá xe đưa cô về, còn mình thì nhanh chóng quay lại phòng sách để làm những công việc khác. Tần Quách Hiền đã đứng sẵn trước cửa đợi anh, chỉ đến sau khi cả hai người cùng bước và căn phòng anh mới bắt đầu lên tiếng:
- Thiếu chủ, anh đang thử lòng cô ấy sao?
- Cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ phục tùng tôi thôi, cậu báo cáo những chuyện gần đây đi.
- Vâng.
Căn phòng lạnh lẽo chỉ còn vang lên tiếng nói trầm thấp của hai người đàn ông. Mãi cho đến khi, ánh trăng lạnh lẽo dường như cũng muốn đi ngủ, hai người kia mới trở về căn phòng của chính mình.
Phía Chu Giai Kỳ khi về đến nhà liền nói với cha mình chuyện muốn chuyển đến trường ở, trường cũng có kí túc xá cho học sinh nghèo, lại lấy lý do sắp thi cuối cấp, thời gian học nhiều, cô cũng muốn dành thêm thời gian đến thư viện nên sợ sẽ về khuya quá, cô là con gái không muốn cha ở nhà lo lắng trông ngóng mỗi buổi tối cô đi học về. Cha Chu nghe thấy vậy, không lỡ xa con gái nhưng vẫn đành chấp nhận chỉ có thể dặn dò con thêm vài điều rồi lại nhắc nhở cô sớm nghỉ ngơi đi kẻo mệt.
Từ ngày cha Chu chấp nhận cạnh gà trống nuôi con, liền biết cả hai đứa con đều gặp phải đả kích không nhỏ, Chu Gia Huy từ một đứa trẻ vui vẻ liền lao đầu vào vừa học lại vừa đi làm thêm kiếm tiền. Ông không biết thằng bé đi làm bao nhiêu công việc để có thể mỗi tháng gửi về thêm cho ông gần hai ngàn tệ để lo cho em gái. Nhưng ông biết rằng, Giai Kỳ của ông ngoan ngoãn học hành, lại còn chăm chỉ đến phụ ông bán bánh bao. Ông nỡ lòng nào để con bé chịu thiệt chứ.
Quả nhiên ngày hôm sau, ngay sau khi tan tầm liền có một chiếc xe ô tô đứng ở phía xa đợi Chu Giai Kỳ ở nơi đó. Cô nhìn ngó xung quanh tránh thật nhanh những người bạn của mình sau đó chào tạm biệt một lúc lâu mới tiến về chiếc xe đó. Hôm nay chỉ có một mình người tài xế đến đón cô, Từ Du Chính không hề xuất hiện. Cô đến biệt thự cũng không hề thấy anh ta. Cả một buổi ở đấy đều chưa từng thấy. Đến chiều muộn, người giúp việc có lên phòng nói với cô rằng Từ tiên sinh không ăn cơm ở nhà, mời cô xuống ăn cơm. Nhưng quả thật đối với Chu Giai Kỳ mà nói, cuộc sống định sẵn có cơm bưng nước rót này đối với cô mà nói liền không hề vui vẻ chút nào. Nhưng ban chiều cô có muốn tự mình dọn dẹp liền có người đến nói với cô Từ tiên sinh dặn không cần cô làm những điều này, nếu cô còn làm thì chính bản thân họ sẽ bị đuổi việc. Mà điều đó lại khiến lòng Chu Giai Kỳ không hề vui vẻ tý nào. Bởi nói ra thì bản thân cô còn đang mang gánh nợ, sao có thể cướp mất miếng cơm manh áo của người ta.
Buổi tối cô chỉ có thể đi lại quanh phòng khách, sau đó lại lên phòng ngủ, một hồi lâu cô nhìn lại đồng hồ thì thời gian mới trôi qua được nửa tiếng. Cô nhìn thấy một người giúp việc tên là Tiểu Thúy, liền nhẹ nhàng hỏi cô ấy, ở nơi này có sách không, cô muốn đọc sách. Tiểu Thúy liền nhìn cô với ánh mắt lo lắng không thôi.
Vì cô biết chắc chắn nơi này có phòng sách, nhưng nơi đó lại là cấm địa của Tiên sinh, phải được tiên sinh đồng ý mới được vào. Vậy nên Chu Giai Kỳ liền hỏi cách liên lạc với tiên sinh. Đó cũng là lần đầu tiên cô được trực tiếp dùng điện thoại.
Đầu dây bên kia có tiếng bắt máy, Chu Giai Kỳ lập tức lên tiếng:
- Từ tiên sinh, là tôi Chu Giai Kỳ.
- Ừ.
- Tôi muốn xin phép tiên sinh cho tôi vào phòng sách, tôi muốn đọc sách.
Từ Du Chính khi nghe được hai chữ phòng sách từ miệng cô gái nhỏ đôi mắt anh liền hẹp lại, bởi vì trước giờ phòng sách của anh là nơi cấm kị, người duy nhất có thể vào cũng chỉ có thể là Tần Quách Hiền nhưng cô gái kia lại muốn bước vào nơi đấy. Tần Quách Hiền bên cạnh Từ Du Chính nghe thấy liền nhanh chóng cảnh báo anh. Nếu người đó quả thực muốn tìm kiếm bí mật của anh không phải hành động liền quá nhanh sao?
- Em muốn tìm loại sách gì?
- Một số loại sách về các môn toán, hoặc có thể là đề thi của vài môn học, tôi vốn là muốn lên thư viện mượn sách, nhưng hôm nay liền về biệt thự nên có chút buồn chán.
- Vậy sao. Vậy em bảo Tiểu Thúy đưa em đến phòng sách, sau đó tìm ở hai giá sách nhỏ gần cánh cửa bên phải đó.
- Vâng, cảm ơn tiên sinh.
Nhận được sự đồng ý của Từ Du Chính, Chu Giai Kỳ nhanh chóng đến nơi đó, chọn ra cho mình hai quyển sách, căn phòng sách của Từ Du Chính rất nhiều sách, nhưng đa phần là sách về kinh tế. Cô chưa học đến điều đó nên không hề hứng thú. Chỉ chăm chăm đến nới Từ Du Chính đã nói, hai cuốn sách cô lấy đi đều là những cuốn đề thi tốt nghiệp và đề thi đại học hay nhất. Điều đó khiến Chu Giai Kỳ hứng khởi đến không ngừng. Một mạch đem chúng trở về phòng ngủ, ngồi bệt xuống sàn nhà, đặt cuốn sách và tập vở của mình lên chiếc bàn trà thấp liền say mê giải đề từ hai cuốn sách kia.
Quả nhiên ở đây cô bắt được của quý.