Ngày hôm sau là thứ bảy, người phụ nữ kia trên mặt thoáng có vài vết thương thâm tím, điều này khiến những người qua đường và những đứa học sinh qua đường đều chú ý đến. Chu Giai Kỳ đứng trong sân trường thật lâu chưa dám bước ra, bởi cô nhìn thấy bóng dáng của mẹ. Cô không muốn cãi lại mẹ, nhưng cô quả thực không có nhiều tiền trên người, cô chỉ có thể đợi, cho đến khi mọi người trong trường đều trở về hết, lúc đó mẹ có gây chuyện cũng không ai có thể chứng kiến được.
Quả nhiên khi cô bắt đầu dời khỏi sân trường, người mẹ của cô liền xông tới, bà ta đứng chặn trước mặt cô ta bắt đầu lên tiếng:
- Đưa cho tao một nghìn tệ.
- Con không có.
- Không phải tao đã bảo mày đi tìm người đàn ông kia sao, hắn nhất định sẽ cho mày tiền.
- Con không muốn, con là học sinh, việc của con là đi học.
- Mày có tin tao ngày nào cũng đến cổng trường nói với tất cả mọi người mày bán thân cho người khác không?
- Mẹ có phải là mẹ của con không vậy, sao mẹ lại đối sử với con như thế?
Lại một lần nữa, bàn tay bà hạ xuống trên gương mặt cô gái nhỏ.
Lời nói của người đàn ông kia cô không phải chưa từng nghĩ tới, cô cho dù có hận bà cũng muốn giúp bà trả nợ, nhưng liệu khi cô đưa tiền cho bà ấy rồi, bà ấy có mang đi trả nợ, sau đó tu tâm sinh sống yên ổn không, hay vẫn là một con nghiện không có lối thoát.
Nhìn thái độ của người phụ nữ này, cô biết bà nhất định sẽ không tha cho cô, hôm nay cô ra muộn, ngày mai cũng vậy cũng không phải là cách, cô thực sự không thể hiểu được kiếp trước cô đã làm ra điều gì, kiếp này cô lại phải sống trong hoàn cảnh như vậy.
Sau khi đánh cô vài lần, bà ta lục khắp người cô, lấy đi hết những đồng bạc lẻ trong người cô, vậy là cô đến tiền bắt xe bus về nhà cũng không còn nữa. Cô bật cười trên khoé miệng, nhưng trong mặt lại toàn là nước. Cô biết làm gì với cuộc sống bây giờ. Nước mắt làm hình ảnh trong mắt cô nhoè đi, cho đến khi một đôi giày da đen bóng xuất hiện trong tầm mắt. Chu Giai Kỳ ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt lặng im không lên tiếng:
- Cô Chu, Từ tổng có lời mời.
Chu Giai Kỳ nhẹ nhàng đứng dậy, từng bước một theo hướng dẫn của người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh vào chiếc xe sang trọng. Người đàn ông đó đã đợi cô ở nơi đó rồi. Một dòng suy nghĩ trong đầu Chu Giai Kỳ thoáng qua trong đầu. Cô có lên hèn hạ cầu xin người đàn ông này cho cô tiền không nhỉ. Dòng suy nghĩ này cuối cùng cũng tắt ngấm khi người đàn ông kia lên tiếng:
- Tôi tin chắc rằng, cô Chu có quyết định của riêng mình rồi, tôi đã nói cho cô một ngày suy nghĩ, nhưng hôm nay là ngày thứ hai rồi, đương nhiên, mức tiền cô nhận được cũng sẽ dần dần hạ xuống. Ngày hôm qua tôi sẵn sàng mua cô với giá một trăm vạn một đêm, nhưng hôm này chỉ còn nửa giả. Nếu ngày mai cô mới đồng ý chỉ còn lại là hai mươi năm vạn. Cô thấy tôi có đủ kiên nhẫn với cô không? Thử tính xem bao nhiêu đêm mới có thể hết được số nợ sáu tỷ của bà ta. Nghĩa là nếu hôm nay cô đồng ý, thì món nợ của cô sau ba mươi hai năm sẽ trả hết. Nhưng cô nói xem ba mươi hai năm nữa, cô còn níu kéo được tôi sao, nếu cô lấy lòng tôi tốt, ít nhất thêm phần tôi bo cho cô sớm hết nợ nhanh hơn.
- Vậy, nếu hôm nay tôi đồng ý, anh có thể trả hết nợ cho bà ấy, sau đó, tôi sẽ nhờ anh làm một việc, để trao đổi riêng sau khi tôi giải hết nợ của bà ấy không?
- Cô ra điều kiện với tôi sao?
- Phải.
- Vậy cô nói xem tôi có làm được không?
- Anh có thể giết bà ấy không?
Ánh mắt Từ Du Chính khẽ nheo lại, anh không ngờ trong tâm cô lại nên một nỗi sát ý như vậy, hóa ra cô liền muốn trả nợ xong sau đó giết người để hết mắc nợ sao?
- Không đúng, tốt nhất là nên giết trước đi, trước khi món nợ đó càng ngày càng tăng lên.
Quả nhiên người phụ nữ này rất thông minh. Anh lại dần cảm thấy hứng thú với cô rồi. Bởi trong cuộc sống của anh, người phụ nữ này, trái ngược với những người khác, bởi chính họ lại sợ máu tanh trên người anh. Anh vốn dĩ là người trung gian giữa hai giới hắc bạch, cả hai giới này chỉ nghe đến người nhà họ Từ liền có đến chín phần nể phục, không thể ngờ được rằng, cô lại một lòng lạnh lẽo những mang đến trong đầu hắn nảy sinh ra thú vị. Nhìn người phụ nữ non nớt gầy yếu đang ngồi trong xe. Từ Du Chính không nói gì nhiều chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở người lái xe đi về phía biệt thự.
Suốt cả dọc đường Chu Giai Kỳ tuyệt nhiên không hề mở miệng nói ra bất kì lời nào hết, tâm cô còn có thể suy nghĩ gì hơn cơ chứ, cuộc sống cô bốn năm nay không phải vất vả mưu sinh thì cũng là lao đầu vào học tập, những thú vui đơn giản của tuổi học trò có lẽ còn không thể được hưởng trọn vẹn, nói gì đến chuyện được nằm ngủ trên một chiếc giường ấm đệm êm.
Nhìn cả căn biệt thự nguy nga tráng lệ nhưng trong lòng Chu Giai Kỳ lại chẳng có tâm tư vui vẻ vì sự choáng ngợp của nó, lòng cô buồn tủi, đầu cô ngập tràn cay đắng, nào có tâm tư chứ. Nhưng người đàn ông kia dường như lại không nóng không lạnh, luôn luôn trầm ấm và nhẹ nhàng như muốn chăm sóc cô. Anh ta đưa cho cô một bộ quần áo ngủ, chất liệu lụa sa tanh mền mỏng mà đắt giá khiến Chu Giai Kỳ chỉ biết ngước mắt lên nhìn anh ta. Chu Giai Kỳ lớn lên trong nghèo túng, cơ thể vốn là không phát triển được hết, học hết cao trung nhưng cũng chỉ cao vỏn vẹn một mét năm mươi năm, còn người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây có lẽ còn cao hơn mét tám. Cô dường như lại thấy được sự ân cần che chở. Hoặc là, đó chỉ là sự tham lam của bản thân cô.
Gần một tiếng đồng hồ sau, Chu Giai Kỳ lại bước ra căn phòng ngủ đó từ phòng tắm, chút hơi nước còn vương lại trên cổ và mái tóc cô. Ngoài trời từng bông tuyết trắng vấn bay bay có chút rối mắt. Nhưng trong căn phòng lại ấm áp bao trọn lấy cơ thể cô. Cô nhẹ nhàng bước đến bên cạnh người đàn ông đang ngồi gần lò sửa, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tiên sinh, tôi chuẩn bị xong rồi.