Hiển nhiên, Long Cốt cũng rất muốn có được nguyên thần Long Hoàng.
- Tù Thần Thương! Nhanh dùng Tù Thần Thương phong ấn nguyên thần Long Hoàng, Chu Hồng Y không qua được thiên kiếp đẳng cấp cỡ này đâu!
Trụ trì hướng về phía Vương Khả kêu gào.
Vương Khả thu hồi Thần Vương Ấn, đá văng ba tên hòa thượng đang hôn mê cạnh bên, sau đó cầm lấy Tù Thần Thương, trừng mắt quát:
- Ta lại không phải thuộc hạ ngươi, ngươi kêu gào cái gì?
Dứt lời, Vương Khả cúi đầu sờ soạng lên người ba tên hòa thượng hôn mê, từng chiếc vòng tay trữ vật được móc ra, sau đó nhét vào trong túi quần.
- Sao Tứ Định Hải Khốn Thần Trận lại không ảnh hưởng gì đến Vương Khả? Sao Vương Khả có thể tùy ý hành động trong đó?
Long Cốt trừng mắt nhìn trụ trì hỏi.
- Người điều khiển Định Hải Châu có một tia kết nối với Định Hải Châu, lực lượng phong ấm của Định Hải Châu sẽ không tác động lên người bọn hắn!
Trụ trì trầm giọng nói.
- Nhưng mà Vương Khả đâu có điều khiển Định Hải Châu! Vừa rồi hắn không biết móc được đâu ra một viên Định Hải Châu, nhưng lại không hề điều khiển mà nhường lại cho thuộc hạ ngươi!
Long Cốt trừng mắt nói.
- Ách? Đúng nhỉ! Nhưng mà, sao Vương Khả lại có được Định Hải Châu?
Trụ trì cũng sửng sốt.
Vừa rồi, Vương Khả nhét Định Hải Châu cho người khác, là người khác thao túng Định Hải Châu. Điều này chứng tỏ, Vương Khả căn bản không dẫn động Định Hải Châu? Theo lý mà nói, hắn không khả năng tùy ý hành động trong phạm vi trận pháp được!
- Ta biết Định Hải Châu của Vương Khả từ đâu mà ra, là viên Định Hải Châu trên Định Hải Khốn Thần Trận mà các ngươi bố trí trong hành cung Chu Hồng Y. Giờ Vương Khả lại vẫn hành động tự do trong đó, nhất định là đại trận này của ngươi có vấn đề! Ai đi vào cũng đều không bị ảnh hưởng!
Long Cốt trầm giọng nói.
- Cái gì? Đại trận này của ta có vấn đề?
Trụ trì sầm mặt lại.
Bằng không không cách nào giải thích được!
- Chỉ cần dùng Tù Thần Thương trong tay Vương Khả đâm vào gáy Chu Hồng Y liền có thể phong ấn nguyên thần Long Hoàng? Được rồi, vậy để ta!
Long Cốt hét lớn, nháy mắt liền nhào về phía đại trận.
- Làm càn! Đó là của ta!
Trụ trì trừng mắt, lập tức cũng nhào theo.
Bành!
Chớp mắt, Long Cốt, trụ trì nhảy vào trong Tứ Định Hải Khốn Thần Trận, ngay sau đó, thân hình hai người chợt cứng ngắc, đứng im bất động. Một cỗ áp lực khủng bố đè ép hai người, khiến hai người hành động cực kỳ gian nan.
- Tại sao, tại sao, không phải ngươi nói đại trận có vấn đề ư? Tại sao ta lại bị cầm cố?
Trụ trì trừng mắt nhìn Long Cốt.
Nét mặt Long Cốt cứng lại:
- Sao ta biết được? Đây không phải đại trận do các ngươi bố trí ư? Giờ làm thế nào? Tại sao chúng ta bị giam cầm trong đại trận mà Vương Khả lại không việc gì?
- Sao ta biết?
Trụ trì trừng mắt cả giận nói.
Vương Khả ở bên đang vơ vét tài vật trên thân ba tên hòa thượng bất tỉnh cũng quay đầu nhìn về phía trụ trì và Long Cốt.
- Các ngươi không biết nguyên nhân thì có thể hỏi ta, ta đâu có bảo là không nói cho các ngươi!
Vương Khả bước tới.
- Ngươi chịu nói cho chúng ta biết? Vì sao ngươi không bị đại trận ảnh hưởng?
Long Cốt trừng mắt nói.
- Bởi vì, ta còn có một viên Định Hải Châu khác nữa, tổng cộng ta có tận hai viên cơ. Các ngươi nhìn xem!
Vương Khả lại móc ra thêm một viên Định Hải Châu.
Long Cốt:
-... !
Trụ trì:
-... !
Ngươi còn có một viên? Sao ngươi không nói sớm?
- Hai vị đừng gấp, Chu Hồng Y chắc cũng sắp độ kiếp xong rồi!
Vương Khả tiếp tục bước tới.
- Ngươi làm gì? Ngươi làm gì? Cút ngay!
Long Cốt rống to.
Oanh!
Chấn động đẩy bay Vương Khả ra sau, nhưng trong tay Vương Khả vẫn kịp nắm chắc một chiếc vòng tay trữ vật móc được từ trên người Long Cốt.
- Vương Khả, ngươi trộm đồ của ta!
Long Cốt trừng mắt quát.
- Không có, ta quang minh chính đại cầm đi!
Vương Khả nói thẳng.
Dứt lời, Vương Khả lại tiến đến chỗ trụ trì, duỗi tay ra.
- Cút ngay, cút... !
Trụ trì rống to.
Oanh!
Một tiếng rền vang, Vương Khả lần nữa bị chấn ra, hiển nhiên lần này không đắc sính, nhưng mũ trùm đầu trụ trì lại bị xé rách, lộ ra bộ mặt một tên trung niên đầu trọc.
- Trụ trì Độ Huyết Tự? Ách, ta thấy qua chân dung ngươi, sao giờ ngươi đổi nghề trộm mộ rồi à?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Trộm mộ? Hừ, Vương Khả, ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, đợi ta đi ra, để xem ta có giết ngươi không!
Trụ trì trừng mắt quát.
- Ngươi muốn giết ta? Vậy đừng trách ta không khách khí!
Vương Khả gằn giọng nói.
Trụ trì:
-... !
- Vương Khả, dù hai chúng ta bị đại trận giam cầm, song vẫn có thể di động với biên độ nhỏ, ngay cả áp sát chúng ta ngươi đều không làm được, còn to mồm nói không khách khí với bọn ta?
Long Cốt dữ tợn nói.
̀m!
Tù Thần Thương trong tay Vương Khả ầm vang đâm vào lưng Long Cốt.
Long Cốt:
-... !
- Hắn muốn giết ngươi, sao ngươi lại ghim ta? Mở!
Long Cốt tức giận rống to.
Oanh!
Chấn động mạnh hất văng Tù Thần Thương ra khỏi người Long Cốt.
- Vương Khả, tên hỗn đản nhà ngươi!
Long Cốt quát.
- Các ngươi đều điếc à? Còn không mau động thủ, phá mở Tứ Định Hải Khốn Thần Trận cho ta!
Trụ trì cũng gầm lên.
- Vâng!
Đám áo đen bên ngoài lập tức đánh tới.
- Phá!
Một tiếng hét vang lên.
Chỉ thấy trong đám người áo đen, Nhiếp Thanh Thanh rút ra trường kiếm, nháy mắt, đã có tám tên áo đen bị Nhiếp Thanh Thanh chặt đứt tay.
- Cái gì?
Đám người áo đen biến sắc.
- Hắn còn có đồng bọn? Sao hắn còn có đồng bọn được? Mẹ nó, trong chúng ta rốt cục đã lẻn vào bao nhiêu nội gián, các ngươi xốc mũ hết lên cho ta!
Trụ trì buồn bực kêu nói.
Lập tức, toàn bộ đám áo đen đều xốc mũ lên, nguyên một đám ai cũng trọc lông lốc.
- Đừng hoảng, chỉ có một mình Nhiếp Thanh Thanh thôi, không còn ai khác nữa cả!
Vương Khả dứt lời, lại một thương đâm vào sau lưng trụ trì.
- Cút!
Trụ trì tức giận rống to.
Oanh!
Trụ trì tránh thoát khỏi Tù Thần Thương, phía ngược lại, Vương Khả lập tức bị chấn cho không ngừng giật lùi ra sau.
- Tù Thần Thương này vô dụng thật, đâm người cũng không xong? Thứ giẻ rách gì thế không biết?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Đây là Tù Thần Thương, pháp bảo chuyên nhắm đến nguyên thần, uy lực đối với nhục thể tự nhiên không lớn!