Vương Khả cảm kích nói.
- Ách?
Chu Yếm sửng sốt.
Không phải ta dẫn người tới tìm ngươi gây sự ư? Sao ngươi lại cảm tạ ta?
Thần Long Đảo, hành cung Chu Hồng Y!
Chu Hồng Y đứng trước cửa hành cung, nhìn lên tiếng oanh kích vang trời trên không trung.
- Sao lại thế này? Khí tức nào mà khủng bố vậy?
Sắc mặt Chu Hồng Y rất khó coi.
- Sắc Dục Thiên, hôm nay là tử kỳ của ngươi!
Có tiếng hét lớn truyền đến.
- Các ngươi nhận lầm người, ta không phải Sắc Dục Thiên!
Lại một tiếng hét to khác vọng lại.
- Ngươi tưởng bắt chước giọng Long Cốt là chúng ta sẽ nhận lầm? Hừ, ngươi có bản lĩnh thì xốc mũ lên cho chúng ta nhìn, xem rốt cuộc là Sắc Dục Thiên hay Long Cốt?
Lại một tiếng kêu khác truyền đến.
- Ta không phải Sắc Dục Thiên, cũng không phải Long Cốt, các ngươi nhận lầm người!
Long Cốt kêu hào thanh minh.
Ầm ầm!
Tiếng chiến đấu rền vang truyền khắp Thần Long Đảo, Long Cốt sợ kích thích đám người tổ chức thần bí này, không dám bạo lộ cốt đầu thần thông, đến nỗi, đại chiến càng lúc càng hỗn loạn.
Chu Hồng Y nhìn lên không trung, thần sắc mờ mịt lẩm bẩm:
- Sư tôn rốt cục đang đánh nhau với ai? Sư tôn gọi hắn là Sắc Dục Thiên? Hắn lại nói mình không phải là Long Cốt? Nhưng đây rõ ràng là giọng của Long Cốt mà?
Chu Hồng Y ngạc nhiên. Đám thuộc hạ của Chu Hồng Y cũng rất ngạc nhiên, nhưng mà, không ai bay lên hỗ trợ, bởi vì dư ba chiến đấu trên bầu trời quá khủng bố.
---------
Đại lao Vạn Xà Trì!
Chu Yếm ngơ ngác nhìn Vương Khả, ta dẫn người đến tìm ngươi gây sự, ngươi lại đi cảm ơn ta?
Hô!
Đột nhiên, Đại La Kim Bát lần nữa bay về trong tay Vương Khả, hiển nhiên Long Cốt đang bận chiến đấu, Đại La Kim Bát liền nhân cơ hội bỏ chạy, trốn về tay Vương Khả.
- Xà Vương, nhanh, đi theo ta!
Vương Khả quay sang Vạn Xà Trì ở bên, kêu lớn một tiếng.
Xà Vương trừng mắt:
- Đùa gì vậy, trên Thần Long Đảo đang có hai cường giả Nguyên Thần Cảnh giao đấu, giờ đi ra để tìm chết à? Ta không đi, ta không đi! Vương Khả, tốt nhất là ngươi cùng theo ta trốn vào thông đạo chui ra ngoài!
- Xà, Xà Vương?
Chu Yếm hoảng hốt kêu lên.
Chu Yếm làm sao có thể ngờ, tùy tiện một con rắn trong Vạn Xà Trì lại cũng biết nói chuyện? Là Xà Vương?
- Đừng ngạc nhiên, Xà Vương mà thôi, ngươi kêu gào cái gì?
Vương Khả trừng mắt nhìn Chu Yếm.
- Ta phải đi cứu Nhiếp Thanh Thanh, nhanh lên, đi theo ta!
Vương Khả kêu nói.
- Ta không đi, ta không đi! Ta sợ chết!
Xà Vương lập tức cự tuyệt.
Vương Khả:
-... !
Xem ra không hi vọng gì được vào Xà Vương rồi.
- Được, ngươi không đi cũng được, vậy ngươi ngay lập tức đi Ma Long Đảo, thông tri giáo chủ Tử Bất Phàm, để nàng mau tới đây!
Vương Khả thúc giục nói.
- Cái này thì được!
Xà Vương gật đầu.
Ngay sau đó, Xà Vương lập tức đâm đầu thẳng vào Vạn Xà Trì, tan biến mất dạng!
- Phi, đồ chết nhát!
Vương Khả nói.
Quay đầu, Vương Khả nhìn sang Chu Yếm:
- Tiểu Chu, lần này ngươi làm tốt lắm. Khi nãy ngươi đánh mạt chược thiếu nợ tiền, ta không đòi nữa, xem như thù lao ngươi giúp ta lần này! Từ nay chúng ta không ai nợ ai!
Chu Yếm sửng sốt, rốt cục ta đã giúp ngươi chuyện gì?
- Vương Khả, ngươi không được đi!
Chu Yếm thấy Vương Khả muốn đi, lập tức bước đến ngăn lại.
Oanh!
Hiện tại Vương Khả đã là Kim Đan Cảnh tầng thứ bảy, đạp bước nhảy một cái liền tung người ra xa, làm sao còn nghe được Chu Yếm nói gì.
Tay Chu Yếm giơ lên giữa trời, ngơ ngác nhìn Vương Khả rời đi.
- Không phải ngươi bị phong ấn tu vi ư? Sao lại, sao lại... !
Chu Yếm thảng thốt.
Hình như, rất nhiều chuyện không giống như mình nghĩ!
- Này, tổ sư, Vương Khả chạy, Vương Khả chạy mất rồi, mau xuống đây!
Chu Yếm kêu người.
Nhưng mà, không ai phản ứng Chu Yếm, khiến Chu Yếm buồn bực không thôi, cứ thế đứng phỗng ra đó.
Ầm ầm!
Chiến đấu trên không trung rất kịch liệt, trong đầu Long Cốt dần dần hiện ra một tia nghi hoặc. Không đúng, đám người áo đen này chỉ có tên thủ lĩnh là có thực lực tương đương với mình, hình như chẳng có tên Nguyên Thần Cảnh thứ hai nào cả?
Oanh!
Một tiếng rền vang, lại là đám người áo đen kết trận xung kích, thoáng chốc liền chấn nát mũ trùm đầu của Long Cốt.
Nháy mắt, dung mạo Long Cốt hiện ra trước mắt chúng nhân.
- Ách?
Đám áo đen sửng sốt.
- Ngươi không phải Sắc Dục Thiên?
Trụ trì kinh ngạc nói.
- Không phải Sắc Dục Thiên? Là Long Cốt, sao ngươi tiềm phục được vào đây?
Đám áo đen trừng mắt nói.
Long Cốt sầm mặt lại, vậy là bại lộ? Trước đó bọn họ hiểu lầm ta là Sắc Dục Thiên liền đã liều mạng vậy rồi, giờ nhìn ra ta là Long Cốt, chẳng phải sẽ dốc hết toàn lực đối phó? Hoặc là, còn có cao thủ nào khác sắp đến can dự?
- Long Cốt, Thần Long Đảo không chào đón ngươi, mời ngươi lập tức đi cho! Bằng không, đừng trách chúng ta không khách khí!
Trụ trì trầm giọng nói.
Long Cốt ngây dại:
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói, mời ngươi lập tức đi cho!
Trụ trì lần nữa lạnh lùng nói.
Long Cốt:
-... !
Không đúng, chẳng phải Vương Khả đã nói các ngươi muốn bắt ta? Giờ khiến ta đi là có ý gì? Các ngươi không bắt ta? Hay là muốn dục cầm cố túng?
- Ngươi không đi đúng không? Được, tất cả mọi người, động thủ!
Trụ trì quát nói.
Oanh!
Đám áo đen toàn lực xung kích, lập tức chấn cho lục phủ ngũ tạng Long Cốt rung động, giật lùi ra sau mấy bước.
- Các ngươi không bắt ta?
Long Cốt trừng mắt mờ mịt nói.
- Chúng ta bắt ngươi làm gì? Ngươi có bệnh à, chúng ta chỉ muốn ngươi cút đi!
Trụ trì trừng mắt nói.
Long Cốt:
-... !
Mẹ nó, thế giờ vẫn tiếp tục đánh là ý gì?
Quay đầu, Long Cốt lao vút lên trời, thoát ra khỏi đại trận Thần Long Đảo, tan biến trong sương mù nồng nặc. Đại trận Thần Long Đảo phần nhiều là dùng để chống đỡ xung kích từ phía ngoài, đối với người bên trong muốn thoát ra thì lại không ngăn cản.
Đám người áo đen ngơ ngác nhìn nhau.
- Sắc Dục Thiên sao lại biến thành Long Cốt? Còn nữa, vừa rồi Long Cốt lảm nhảm mấy lời kia là có ý gì?
Trụ trì nhíu mày nói.
- Không biết, rõ ràng Chu Yếm nói với chúng ta người này là Sắc Dục Thiên mà!
Một tên áo đen nghi hoặc nói.
- Đi, đi tìm Chu Yếm! Ta phải thẩm vấn lại Chu Yếm một phen mới được, các ngươi đảo quanh Thần Long Đảo tra xem, đến cùng có dấu vết Sắc Dục Thiên không!