Bất Diệt Thần Vương

Chương 907: Ta thật biết




Quanh thân Long Cốt đột nhiên cuộn trào sát khí.

Vương Khả:

-... !

Ta biết mẹ gì đâu! Hết thảy đều là chính ngươi tự nói cả thôi!

- Cũng may, ta che khuất tướng mạo. Hừ, Vương Khả, vừa rồi ngươi để Xà Vương đi mời Tử Bất Phàm tới, chính là vì muốn một mẻ hốt gọn!

Long Cốt dữ tợn nói.

Vương Khả ngây người, đây là tình tiết sơ sót trong lúc thổi da trâu, ngươi lại giúp ta bù vào?

- Long Cốt, giờ ngươi đào tẩu thì vẫn còn kịp. Bằng không đợi lát nữa, đến cả cơ hội để chạy ngươi cũng không có!

Vương Khả lạnh lùng nói.

- Hừ, ngươi dọa ai đấy, ai biết ta tới? Chỉ có hai người các ngươi mà thôi, chỉ cần ta giết các ngươi liền sẽ thần không biết quỷ không hay, còn ai biết Long Cốt ta đến đâu? Ha ha ha ha!

Long Cốt cười gằn nói.

- Đừng giết ta!

Xà Vương hoảng hốt kêu lên.

Sắc mặt Vương Khả rất khó coi, tên Long Cốt này đúng là biến thái, mới nói vài câu liền đã muốn giết người? Thế này chẳng phải bức ta bại lộ?

Ngay lúc Long Cốt siết chặt nắm tay chuẩn bị động thủ.

- Ở bên kia, mau nhìn, đám ngục tốt đã bị giết chết, Vương Khả, hắn ở bên kia!

Tiếng hô quát của Chu Yếm vọng lại.

- Hả?

Long Cốt quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy, Chu Yếm xung phong đi đầu, theo ở phía sau là một đám người áo đen.

Đám áo đen đi đến đại lao Vạn Xà Trì, nháy mắt liền như lâm đại địch!

- Tay cầm Đại La Kim Bát? Là Sắc Dục Thiên, không sai được!

Tên áo đen cầm đầu trầm giọng nói.

- Sắc Dục Thiên?

Long Cốt nhíu mày.

Ý gì đây?

Vương Khả cũng kinh ngạc nhìn Chu Yếm và đám người áo đen. Mẹ nó, Chu Yếm, không phải chỉ thua chút tiền thôi sao? Vừa đi chưa được bao lâu ngươi liền dẫn đám áo đen tới đây làm gì? Muốn gây sự? Đùa gì vậy?

- Ai nói hắn là Sắc Dục Thiên? Đại La Kim Bát trong tay hắn là vừa rồi ta đưa cho, hắn là Long Cốt! Các ngươi đều chán sống! Không sợ Long Cốt làm thịt?

Vương Khả trừng mắt mắng nói.

Đám áo đen phía đối diện ngơ ngác nhìn nhau một cái. Vương Khả, ngươi còn định gạt chúng ta? Chu Yếm đã nói ra hết bí mật của ngươi rồi. Long Cốt đã bị ngăn bên ngoài kết giới, người này làm sao có thể là Long Cốt được? Vương Khả, ngươi muốn dùng Long Cốt làm bia đỡ đạn, lừa gạt chúng ta?

- Không sai được, đây chắc chắn là Sắc Dục Thiên! Chúng ta thiếu chút nữa là trúng kế! Mọi người cẩn thận, trừ Sắc Dục Thiên ra, nhất định còn có những thủ hạ khác! Lát nữa tất phải nhất kích tất sát! Chém Sắc Dục Thiên, những người khác liền không đáng để lo!

Tên áo đen cầm đầu lập tức thấp giọng truyền âm.

Long Cốt bị Vương Khả vạch trần thân phận, lập tức không khỏi biến sắc, biết sự tình hỏng bét. Theo như lời miêu tả của Vương Khả, đám người tổ chức đến từ bên ngoài này chẳng những muốn giành được hết thảy của Long Hoàng, còn mưu đồ hốt gọn một mẻ gồm mình và Long Huyết, Tử Bất Phàm, thực lực tuyệt đối phải vô cùng cường đại. Đã có một tên Nguyên Thần Cảnh ở đây, không chừng còn sẽ có Nguyên Thần Cảnh nào khác nữa? Nếu nguyên một đám Nguyên Thần Cảnh xúm vào đánh hội đồng, ta biết trốn đi đâu? Phải nhanh chút thoát khỏi đám người này mới được.

Cũng may, hắn đang khoác áo choàng đen, chỉ cần xông đến nơi khác trong Thần Long Đảo liền không ai phát hiện ra. Nhưng mà, sao đám này lại gọi ta là Sắc Dục Thiên?

- Hừ!

Long Cốt hừ lạnh một tiếng.

Đồng thời bao bọc thân mình trong lớp áo khoác, nháy mắt liền xông vút lên trời, vọt thẳng về nơi xa.

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng quát như sấm.

- Không hổ là Sắc Dục Thiên, nếu không phải ta sớm mai phục ở đây, ngươi liền sẽ chạy mất. Hừ, chạy đi đâu!

Trụ trì quát lớn.

Oanh!

Trên bầu trời, Long Cốt và trụ trì áo đen ầm vang đối chưởng.

Long Cốt ngẩn ngơ, ta chỉ tùy tiện tìm hướng bất kỳ đào tẩu, các ngươi cũng vẫn chặn được, còn là Nguyên Thần Cảnh? Trùng hợp vậy ư? Hay là những hướng khác cũng có Nguyên Thần Cảnh chờ sẵn?

- Trụ trì!

Đám người áo đen lập tức xông vút lên trời, đi trợ giúp tên áo đen kia.

Ầm ầm!

Nháy mắt, không trung đại lao Vạn Xà Trì cuộn trào sóng khí, tiếng chấn động vang khắp Thần Long Đảo.

- Sắc Dục Thiên, ngươi lợi hại lắm. Ha ha ha, hôm nay đã tới đây rồi, vậy liền nhân cơ hội giải quyết ngươi luôn. Ta nói cho ngươi biết, là Vương Khả làm bại lộ ngươi, kết trận! Ha ha ha ha!

Trụ trì cười lớn nói.

- Hắn là Long Cốt, không phải Sắc Dục Thiên!

Vương Khả ngửa mặt lên trời kêu gào.

Đáng tiếc, lúc này, chiến đấu trên không trung chính đang bước vào giai đoạn kịch liệt nhất, không ai rảnh đi để ý Vương Khả. Ngươi nói không phải liền không phải? Chu Yếm đã nói cho chúng ta biết hết rồi, ngươi đừng đứng đó nói năng bậy bạ?

Long Cốt bị đám người áo đen vây khốn, nhất thời rất bực bội.

Hắn rất muốn nói, các ngươi nhận lầm người, ta không phải Sắc Dục Thiên, then chốt là, Vương Khả đứng dưới thanh minh nói giúp đều vô dụng. Hắn phân trần thì cũng tác dụng mẹ gì. Hơn nữa nghe khẩu khí vừa rồi của Vương Khả, đám người bí ẩn này chẳng những muốn đối phó Sắc Dục Thiên, còn muốn bắt ta, nếu biết ta là Long Cốt, chẳng phải sẽ càng thêm hưng phấn?

- Vương Khả, ngươi bán rẻ ta, ngươi không có kết cục tốt đâu!

Trên không, Long Cốt phẫn nộ quát.

Long Cốt nói vậy là ý chỉ Vương Khả bán rẻ Ma giáo, sẽ không có kết cục tốt! Nhưng nghe vào tai đám người áo đen, bọn hắn lại tưởng Vương Khả và Sắc Dục Thiên xích mích, thế là vẫn không mấy để tâm.

- Bắt chước giọng Long Cốt? Tưởng làm thế là chúng ta sẽ nhầm? Sắc Dục Thiên! Hừ!

Chiến đấu trên không trung càng lúc càng kịch liệt. Đối với Vương Khả ở bên dưới, đám áo đen lại không mấy lo lắng, bởi vì bọn hắn tin tưởng vững chắc trụ trì đã hạ phong ấn với Vương Khả, đối phương khẳng định không cách nào phá được.

Còn về Xà Vương.

Lúc này Xà Vương chỉ dài chừng một trượng, bị vô số độc xà trong Vạn Xà Trì bao quanh, đến mức ai cũng không để ý, càng không nghĩ tới đó là Xà Vương!

Vương Khả thấy bốn phía bỗng chốc an toàn, xa xa là Chu Yếm đang hả hê đứng nhìn.

Chu Yếm chính đang đắc ý, rốt cục hắn cũng vạch trần được mưu kế của Vương Khả, thật là sướng khoái.

- Chu Yếm, ngươi đúng là cập thời vũ! Ta đang nghĩ xem làm sao giải quyết Long Cốt, ngươi liền dẫn người tới giúp! Thực sự là quá chu đáo!