- Long Cốt đường chủ? Chuyện này không liên quan gì đến ta, ta chỉ về lại nhà nghỉ ngơi thôi!
Xà Vương lộ ra ý cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc.
Sao mình lại bị Long Cốt nhắm đến?
- Đừng lo, ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ muốn hỏi dò ngươi chút chuyện!
Long Cốt hờ hững nói.
- Long Cốt đường chủ, mời ngài hỏi, ta nhất định biết gì nói nấy!
Xà Vương lập tức gật đầu đáp ứng.
- Ngươi ở tại mặt bắc Thần Long Đảo nhiều năm vậy rồi, chắc phải biết Thần Long Đảo này còn có thông đạo tiến vào nào khác chứ?
Long Cốt trầm giọng hỏi.
- Thông đạo tiến vào khác? Long Cốt đường chủ, không phải ngươi định... !
Xà Vương mờ mịt nói.
- Đại trận kết giới Thần Long Đảo này tự nhiên không ngăn được ta, ta muốn phá mở nó cũng rất dễ dàng, nhưng mà, ta muốn thần không biết quỷ không hay lẻn đi vào! Ta không muốn để người khác biết ta tiến vào, ngươi có cách nào không?
Long Cốt lạnh lùng nhìn Xà Vương hỏi.
Xà Vương bất giác nhìn tới một thông đạo trên bãi cát cách đó không xa, nơi đó chính là thông đạo nối thẳng với đại lao Vạn Xà Trì Thần Long Đảo.
Có nên để lộ thông đạo bí mật này cho Long Cốt biết không?
Xà Vương cảm thấy, chỉ cần mình hồi đáp không khiến đối phương mãn ý, sợ rằng đầu rắn sẽ rơi xuống đất!
Thần Long Đảo, bên ngoài đại lao Vạn Xà Trì!
Chu Yếm thần sắc kích động nhìn một tên tà ma!
- Ngươi xác định, thúc tổ ta và Vương Khả trở mặt, còn bắt lại Vương Khả?
Chu Yếm hớn hở hưng phấn nói.
- Vâng!
Tên tà ma kia đáp.
- Ha ha ha ha, ha ha ha, Vương Khả, ngươi cũng có hôm nay, nhiều năm vậy rồi, rốt cục ta cũng nhìn thấy cảnh thúc tổ và ngươi trở mặt thành thù! Nhốt ngươi vào đại lao, giải mối hận trong lòng ta!
Chu Yếm cười lớn xông thẳng vào trong đại lao.
Chu Yếm nín nhịn nhiều năm như vậy, ủy khuất nhiều năm như vậy, Vương Khả lại càng chạy càng cao, hắn chỉ có thể nuốt cục tức chịu đựng, giờ đây cuối cùng cũng đợi đến ngày Vương Khả xui xẻo, Chu Yếm đương nhiên muốn đi bỏ đá xuống giếng một phen!
Mang theo tâm tình hớn hở, Chu Yếm đạp bước tiến vào đại lao Vạn Xà Trì.
- Bát vạn!
Cạch!
- Tam điều!
- Ù, ha ha ha, cùng một màu, đưa tiền đưa tiền!
...
...
...
Thanh âm quen thuộc, tiếng cười sảng lãng, Chu Yếm nghe mà sắc mặt cứng đờ, tại sao lại khác hẳn với những gì ta tưởng tượng thế này?
Cẩn thận nhìn lại.
Không sai, Vương Khả đúng là đang ngồi bên bàn mạt chược, cạnh đó có tà ma bưng trà dâng nước cho hắn, ngoài ra còn có một đám tà ma cười bồi chơi mạt chược với Vương Khả.
Không phải nói Vương Khả tới số rồi ư? Không phải nói Vương Khả bị nhốt vào trong đại lao, bộ dạng hết sức thê thảm? Đây là chuyện gì? Tại sao hắn vẫn có thể thoải mái chơi mạt chược?
- Ồ? Là Chu Yếm? Lâu rồi không gặp nhỉ! Ngươi cũng tới chơi mạt chược?
Nơi không xa, tròng mắt Vương Khả chợt sáng rực lên, mở miệng kêu nói.
Những gì nên nghe ngóng, trên bàn mạt chược Vương Khả cũng đã nghe ngóng rõ ràng. Thì ra ba mươi năm nay, đám thuộc hạ thần bí kia của Chu Hồng Y chưa từng bao giờ nói chuyện với những tà ma khác. Chu Hồng Y lại cực kỳ tín nhiệm đám người này. Ba mươi năm qua một mực để bọn hắn đào móc trong Thần Long Đảo. Hơn nữa còn hành sự vô cùng bí ẩn. Cuối cùng, đoạn thời gian trước, đám tà ma thần bí này tựa hồ đào được cái gì, bất ngờ phong tỏa toàn bộ Thần Long Đảo, nội bất xuất ngoại bất nhập. Kết quả bị Nhiếp Thanh Thanh phát hiện.
Nhiếp Thanh Thanh tự nhiên muốn bảo vệ lợi ích cho Vương Khả, không cho bọn họ đào tiếp, sau đó liền đột nhiên bị một tên áo đen trong đám ra tay bắt lại, nhốt vào sâu trong hành cung Chu Hồng Y. Lúc này những tà ma khác mới biết, tên áo đen cầm đầu kia là sư tôn Chu Hồng Y, Chu Hồng Y xin xỏ rất lâu mà vẫn vô dụng, lệnh thầy khó chống, cuối cùng đành phải phối hợp với sư tôn.
Biết được những chuyện này, lại làm rõ các vị trí cần biết, về cơ bản Vương Khả đã hiểu rõ hoàn toàn, nhưng mà, ván mạt chược mới đánh được một nửa, giờ nói rút lui chẳng phải quá rõ ràng? Cần tìm mượn cớ mới được.
Thật vừa khéo, Chu Yếm tới rất kịp thời! Quá tốt rồi, tiểu tử này bài phẩm không tốt, chỉ cần khiến hắn thua tiền, ván mạt chược này liền đừng nghĩ đến chuyện đánh tiếp.
- Đến, đến, đến, ngồi đây, ngươi ta cũng tính quen biết đã lâu, chúng ta làm vài ván mạt chược giải trí cho khuây khỏa!
Vương Khả lập tức vui vẻ nói.
Vương Khả vui vẻ, mấy tên tà ma còn lại đương nhiên sẽ không ngỗ nghịch ý của Vương Khả, nháy mắt, Chu Yếm mơ mơ hồ hồ bị kéo vào bàn.
Chính bản thân Chu Yếm đều không biết, tại sao mình lại đến đây đánh bài.
- Vương Khả, ngươi … ngươi …. không phải đang bị thúc tổ ta bắt nhốt?
Chu Yếm mờ mịt nhìn Vương Khả.
- Ngươi nói Chu Hồng Y? Hắn nhốt ta? Ngươi đùa gì vậy! Ta là người hắn có thể bắt nhốt ư?
Vương Khả không đáng nói.
Vương Khả tỏ vẻ không đáng, đám tà ma bốn phía tự nhiên đều không dám nói toạc.
- Không phải cầm tù?
Chu Yếm nghi hoặc hỏi lại.
- Ta là Thần Long đường chủ, Chu Hồng Y hắn có điên đâu mà bắt giam ta? Đúng là hắn có quan hệ rất tốt với giáo chủ, nhưng quan hệ giữa ta và giáo chủ cũng không sai. Hơn nữa, thủ hạ ta nhiều lắm, làm gì có chuyện hắn muốn giam là giam? Hừ, ta còn chưa tìm hắn tính sổ đây! Ù, thuần một màu, đưa tiền!
Vương Khả quay sang Chu Yếm nói.
Chu Yếm nhìn Vương Khả lật ra bài mạt chược trong tay, nét mặt lập tức cứng đờ.
- Đưa tiền nào!
Vương Khả trừng mắt nói.
Chu Yếm buồn bực cắn răng nghiến lợi dâng lên chút tiền mới tích cóp được thời gian qua.
- Ngươi muốn tìm thúc tổ ta tính sổ?
Chu Yếm ngơ ngác nói.
- Đương nhiên, không ngờ hắn lại dá, bắt thủ hạ ta, Thần Long đàn chủ Nhiếp Thanh Thanh! Mẹ nó, hắn muốn lật trời chắc! Cậy vào bản thân có chút tu vi liền tưởng mình ghê gớm lắm, quên mất đấy là người của ta? Dưới tay ta trừ Nhiếp Thanh Thanh còn có Giới Sắc làm đội trưởng đội bảo an, chính là cái tên Sắc Dục Thiên, ngươi cũng biết, lần trước hắn nói kinh Phật cho ngươi! Ngươi có nghe qua đồn thổi đúng không?