Bất Diệt Thần Vương

Chương 902: Trụ trì tái hiện




- Lão Chu, ngươi quá đáng lắm rồi đấy. Mẹ nó, nhà tù này đã bao năm không có người, ngươi còn dùng để nhốt ta? Ta là đường chủ Ma giáo, ta cũng có thể diện chứ? Vừa nãy ta còn giúp ngươi đuổi đi Long Cốt, ngươi lại ân đền oán trả như thế đấy hả?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Vương Khả, lần này thực sự xin lỗi ngươi! Lệnh sư tôn khó mà trái được! Sư tôn mưu đồ mấy chục năm, chỉ còn chờ mỗi bước cuối cùng này, ngươi tới quá không đúng lúc, chịu khó ở tạm trong đây vài ngày là sẽ ổn thôi!

Chu Hồng Y lắc lắc đầu nói.

- Đánh rắm, Thần Long Đảo này là của ta, dưới lòng đất Thần Long Đảo chôn giấu thần khí, vậy cũng là của ta. Các ngươi cướp đồ người khác còn có lý? Sao ta lại đến đúng vào lúc này? Còn không phải vì ngươi, ngươi bắt lại Trương Thần Hư làm gì? Hiện tại hắn là nhân viên công ty Thần Vương của ta, ngươi làm vậy rõ ràng chẳng nể mặt ta gì cả!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Trương Thần Hư? Hắn là tự tìm, khi trước cứ nhất định phải muốn xông vào trong Thần Long Đảo, giờ đang ở chỗ tế đàn, chúng ta chuẩn bị dùng máu hắn mở ra phong ấn!

Chu Hồng Y trầm giọng nói.

Vương Khả thần mặt cổ quái nói:

- Trương Thần Hư lại sắp bị rút máu? Hắn đúng là xui thật!

- Yên tâm, nể mặt ngươi, ta đảm bảo hắn sẽ vẫn sống!

Chu Hồng Y hít sâu một hơi nói.

- Mặt mũi ta còn đáng tiền vậy ư? Thế sao ngươi giam ta vào nhà tù lại chẳng nể mặt gì cả? Ta hỏi ngươi, Nhiếp Thanh Thanh đâu? Ta muốn gặp Nhiếp Thanh Thanh!

Vương Khả nhíu mày nói.

Trên mặt Chu Hồng Y chớp qua một tia thống khổ.

- Vẻ mặt ngươi sao đấy? Không lẽ Nhiếp Thanh Thanh ngăn cản chuyện tốt của sư tôn ngươi, ngươi liền nhốt luôn cả Nhiếp Thanh Thanh? Lão bà của mình mà cũng nhốt? Chu Hồng Y, ngươi đúng là chẳng còn chút nhân tính nào cả!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Được rồi, rất nhanh liền qua thôi! Năm đó ta cùng đường mạt lộ, là sư tôn cho ta cơ hội, sư tôn nhốt Thanh nhi nhưng cũng đã đáp ứng ta, đợi việc này qua đi, hắn sẽ lập tức thả tự do cho Thanh nhi!

Chu Hồng Y hít sâu một hơi nói.

- Chu Hồng Y, ngươi điên rồi, không, ta cảm thấy, ngươi phải đi đứt! Với tính cách Nhiếp Thanh Thanh, ngươi còn thông đồng với người ngoài tính toán nàng? Chậc chậc, cuộc sống sau này của ngươi, thật không dám tưởng tượng!

Vương Khả thần tình cổ quái nói.

Mặt Chu Hồng Y đen lại như đáy nồi, Chu Hồng Y há lại không biết, lúc này trong lòng hắn cũng đang nóng như lửa đốt. Đáng tiếc, khi trước Nhiếp Thanh Thanh chết sống không cho đám người sư tôn tiếp tục hành động, sư tôn mới phải ra tay, Chu Hồng Y cũng rất sợ, không biết quay đầu làm sao bồi tội với Thanh nhi.

- Sư tôn ngươi là ai? Sao lại phải đội mũ trùm đầu, khoác áo đen?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Đừng hỏi nữa, giờ trong lòng ta đang rất phiền, ngươi chịu khó đợi ở đây mấy ngày, qua một đoạn thời gian là xong thôi!

Chu Hồng Y tâm phiền ý loạn nói.

- Này, Chu Hồng Y, ngươi nói rõ ràng ta nghe, các ngươi giam giữ ta ở đây rốt cục là có ý gì?

Vương Khả trừng mắt nói.

Đáng tiếc, Chu Hồng Y chính đang bận tâm làm sao để bồi tội với Nhiếp Thanh Thanh, căn bản không để ý tới Vương Khả.

Nhà tù này được một số thủ hạ ngục tốt của Chu Hồng Y canh chừng, đáng tiếc, đối mặt Vương Khả, đám ngục tốt kia đến cả thở mạnh đều không dám. Rốt cuộc, chuyện trước mắt thực sự quá tà môn. Các đại lão nổi điên lên đối phó nhau, ta nhúng tay vào thì khác gì tự tìm đường chết?

- Vương huynh đệ, không, Vương đường chủ thứ tội, chúng ta chỉ là phụng mệnh hành sự!

Mấy tên tà ma tiến đến bồi tội nói.

Đừng thấy Vương Khả bị giam giữ mà khinh thường, phải biết, không mấy người dám khiêu hấn địa vị của Vương Khả trong Ma giáo! Vương Khả một tay giúp Tử Bất Phàm bước lên bảo tọa giáo chủ, nếu bọn hắn dám tìm Vương Khả gây sự, quay đầu không biết sẽ xui xẻo đến cỡ nào.

Vương Khả nhìn đám thuộc hạ Chu Hồng Y một cái, thần sắc khẽ động nói:

- Thôi, Chu Hồng Y chỉ là phát điên, ta không trách hắn, cũng sẽ không trách các ngươi!

- Đa tạ Vương đường chủ!

Đám tà ma lập tức khách khí nói.

- Vậy, các ngươi thả ta ra ngoài đi!

Vương Khả nói.

Nét mặt chúng tà ma cứng lại, chúng ta thả ngươi ra ngoài, thế chẳng phải là tìm chết? Chu Hồng Y trách tội xuống thì chúng ta biết phải làm sao?

- Tu vi ta bị phong ấn, các ngươi sợ cái gì?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Vương đường chủ, thật sự không được, làm vậy chúng ta chết chắc... !

Mấy tên tà ma cười bồi nói.

- Vậy ta không ra khỏi phạm vi đại lao, giống như trước đây, chỉ hoạt động bên ngoài phòng giam, thế nào? Còn nữa, tìm mấy người biết chơi mạt chược đến, đã lâu rồi ta không đánh mạt chược!

Vương Khả nói.

- Ai, được, được!

Đám tà ma lập tức đáp ứng.

Chỉ cần Vương Khả không chạy, chơi mạt chược có tính là gì?

Vương Khả muốn chơi mạt chược tự nhiên cũng là có mục đích, sư tôn Chu Hồng Y dẫn theo một đám áo đen, mưu đồ chuẩn bị tại Thần Long Đảo tận mấy chục năm? Chuyện này khẳng định không đơn giản, vừa khéo, mượn cơ hội chơi mạt chược, trước thăm dò tình hình thử xem.

------------

Mặt bắc Thần Long Đảo, xà quật! Xà Vương đi về.

- Ai, vẫn là xà quật thoải mái nhất, Vương Khả, không ngờ ngươi lại bị Chu Hồng Y phong ấn tu vi bắt nhốt vào Thần Long Đảo? Chậc chậc, quan hệ trong Ma giáo đúng là phức tạp, may mà ta không nhúng mũi vào. Chính các ngươi nháo đi, không liên quan gì đến ta, ha ha ha!

Xà Vương đắc ý nói.

Mặc dù được đến chỗ tốt từ Vương Khả, nhưng Xà Vương thực sự không mấy trung thành với Vương Khả, thấy Vương Khả gặp xui xẻo, hắn còn cười trên nỗi đau của người khác.

Nhưng mới cười chưa được bao lâu, nét mặt Xà Vương chợt cứng lại, bởi vì Xà Vương cảm thấy, hắn bị một luồng khí tức khóa chặt, có cường giả đang theo dõi hắn, hơn nữa cường giả này còn rất mạnh, hắn căn bản không phản kháng được.

- Xà Vương? Ra đi! Còn phải bắt ta đi xuống mời ngươi nữa chắc?

Một tiếng nói lạnh như băng truyền đến.

Xà Vương ngây dại, vội bay ra từ đáy xà quật, lập tức nhìn thấy trên mặt biển cách đó không xa, Long Cốt chính đang lạnh lùng nhìn hắn.