Bất Diệt Thần Vương

Chương 898: Trương Thần Hư lại bị bắt




- Yên tâm đi, không sao đâu, ta và lão Chu, không, ta và Chu Hồng Y cũng tính có chút giao tình. Để ta tới đó một chuyến, bọn họ chắc không làm khó Trương Thần Hư đâu. Chu Hồng Y biết là ta nhờ Trương Thần Hư đi hộ tống đám xà bảo bảo, làm sao có thể hạ sát thủ được?

Vương Khả an ủi.

- Thật không?

Trương Ly Nhi lo lắng nói.

- Yên tâm, ta đi ngay giờ đây. Đệ đệ ngươi đúng là quá không biết điều, đợi ta cứu hắn về rồi, ngươi nhất định phải giúp ta dạy dỗ hắn một trận nên thân! Mẹ nó, chỉ biết gây chuyện, mới chưa được bao lâu đã bị bắt tận hai lần!

Vương Khả bực bội nói.

- Được, được rồi! Hay là, ta đi chung với ngươi?

Trương Ly Nhi nhìn Vương Khả, thần thái nghiêm túc nói.

- Ngươi? Thôi đi, lần này là tới địa bàn Ma giáo, ngươi đi không tiện!

Vương Khả lắc đầu.

- Đừng nhìn ta, đùi ta trúng kiếm, ta không đi được!

Trương Chính Đạo ở bên lập tức chối đây đẩy.

Vương Khả đen mặt lại:

- Ai nhìn ngươi! Ai có cần ngươi đi đâu?

- Vậy, Vương Khả, xin nhờ!

Trương Ly Nhi vội vàng nói.

- Đi ngay bây giờ?

Vương Khả sửng sốt.

- Đúng rồi, không lẽ ngươi còn muốn ăn bữa cơm mới đi?

Trương Ly Nhi hỏi lại.

Thần tình Vương Khả không khỏi hiện vẻ cổ quái, ta còn cả đống chuyện phải làm, vội vã như vậy sao được?

Thôi, nhìn Trương Ly Nhi gấp thế, đành phải tăng nhanh tốc độ vậy!

Vương Khả gọi tiểu biểu tỷ tới, đưa Chân Nguyên Huyết của Thiết Lưu Vân cho tiểu biểu tỷ, đồng thời dặn dò sự vụ một phen, sau đó mới đi theo Xà Vương rời khỏi cao ốc Thần Vương.

------------

Hai ngày sau, trà sảnh cao ốc Thần Vương số một.

Mạc Tam Sơn nhấp một ngụm trà lạnh, híp mắt ngơ ngác nhìn bốn phía.

- Không có? Sao lại không có? Trương Chính Đạo còn ở đây, Trương Ly Nhi cũng ở đây, vì sao lại không có Vương Khả? Người đâu? Định Hải Châu của ta đâu?

Mạc Tam Sơn không ngừng lẩm nhẩm.

Định Hải Châu mất đi, đến cùng là đang ở trong tay Trương Chính Đạo hay Vương Khả? Chuyện này chắc không cần đoán, nhất định là ở trong tay Vương Khả! Nhưng mà, mình mới trị liệu chưa đến hai ngày đã vội vàng đi ra, kết quả lại chẳng thấy Vương Khả đâu?

- Điện chủ, ngươi cũng ở đây?

Một tên thuộc hạ Thiên Lang Tông cung kính tiến lại.

- Soa ngươi ở chỗ này?

Mạc Tam Sơn nhíu mày hỏi.

- Điện chủ, không phải hai ngày trước ngài cho phép chúng ta nghỉ ngơi sao? Ta nhân lúc rảnh rỗi đến phòng mạt chược cao ốc Thần Vương giải trí chút, mới vừa đi xuống thì vừa khéo gặp được điện chủ? Điện chủ, trà lạnh ngươi gọi này ta cũng từng uống qua, vị đạo rất không sai, nghe nhân viên phục vụ nói, đây là sản phẩm mới do ngài và Đồng An An cùng nhau khai phát ra? Điện chủ đúng là toàn tài, đến cả trà lạnh cũng biết nấu!

Tên thuộc hạ khen tặng nói.

Mạc Tam Sơn:

-... !

Nhìn chén trà lạnh trước mắt, cơ mặt Mạc Tam Sơn bất giác co rúm, vừa rồi hắn còn đang thắc mắc sao mùi vị trà lạnh này lại quen thuộc như vậy, hóa ra là cái thứ lúc trước hắn “sáng tạo” ra dựa trên độc dược? Mẹ kiếp, Vương Khả, thứ này mà ngươi cũng cầm ra bán được? Có từng nghĩ qua đến cảm thụ của ta không?

- Điện chủ, thương thế ngài khôi phục rồi?

Tên thuộc hạ hiếu kỳ nói.

- Không sai, ngươi có nhìn thấy Vương Khả không?

Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.

- Có, hai ngày trước từng gặp qua, mặc dù điện chủ cho chúng ta nghỉ ngơi, nhưng, theo thói quen, chúng ta vẫn một mực chú ý động thái của Vương Khả, rốt cuộc, chúng ta từng vất vả tìm hắn hơn một tháng!

Tên thuộc hạ nói.

- À? Ngươi có biết Vương Khả đi đâu rồi không?

Mạc Tam Sơn hỏi.

- Không biết!

Tên thuộc hạ đáp.

- Không phải ngươi nói từng nhìn thấy Vương Khả?

Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.

- Đúng là từng thấy, nhưng đấy đã là chuyện từ hai ngày trước, Vương Khả đạp lên một con rắn bay ra cao ốc Thần Vương! Còn về đi đâu, ngài lại không dặn thuộc hạ theo dõi, thuộc hạ không quá để ý!

Tên thuộc hạ đáp.

- Đạp lên một con rắn? Bay ra cao ốc Thần Vương?

Cơ mặt Mạc Tam Sơn lại một phen co giật.

Người ta đạp kiếm phi hành, Vương Khả đạp rắn phi hành? Đây không phải then chốt, then chốt là, Vương Khả đã rời đi từ hai ngày trước?

Vương Khả đi rồi, vậy Định Hải Châu của ta thì phải làm sao? Cứ thế tan biến?

- Thông tri đi xuống, lệnh tất cả mọi người dốc toàn lực tìm kiếm Vương Khả, không tiếc bất cứ giá nào, dù có phải lật tung toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn cũng phải tìm cho ra Vương Khả!

Mạc Tam Sơn thần tình phẫn nộ nói.

- Điện chủ, ngài tìm Vương Khả có chuyện gì? Sao mà gấp thế, hai ngày trước Vương Khả ở ngay trước mặt, sao ngài không có phản ứng? Trước đó chúng ta đã vất vả tìm kiếm Vương Khả hơn một tháng mà không thấy. Đến khi Vương Khả xuất hiện, ngài không quản. Vương Khả vừa đi, ngài lại muốn tìm?

Tên thuộc hạ vẻ mặt đắng chát hỏi.

Đoạn thời gian tìm kiếm Vương Khả kia, bọn hắn sống khổ không khác gì con chó. Mẹ nó chứ, hơn một tháng không ngủ không nghỉ, chúng ta có là Kim Đan Cảnh cũng chịu hết nổi, giờ lại định tái diễn tiếp? Then chốt là, ngươi đã muốn tìm, sao hai ngày trước không nói sớm!

Mạc Tam Sơn đen mặt lại nhìn tên thuộc hạ, ta làm sao biết Vương Khả lại giở trò mất tích! Hắn điên rồi, cứ chọn lúc ta muốn tìm là tan biến, con mẹ nó chứ!

- Nói nhảm, nhanh đi!

Mạc Tam Sơn trừng mắt quát.

- Vâng!

Tên thuộc hạ tuyệt vọng lĩnh mệnh đi thông tri cho những người khác.

Mãi mới được nghỉ ngơi hai ngày, giờ lại phải bận tiếp? Còn là vẫn đi tìm Vương Khả, chết tiệt, đến lúc nào mới hết đây!

-----------

Trên bầu trời Chướng Hải.

- Vương Khả, không phải ngươi đã là Kim Đan Cảnh rồi ư? Phải có phi kiếm chứ? Sao không chịu tự mình đi mà cứ nhất định phải đạp lên ta!

Xà Vương buồn bực nói.

- Ngươi bay nhanh mà! Hơn nữa, dùng phi kiếm phi hành rất không an toàn, vạn nhất nửa đường phi kiếm hỏng mất, hoặc là phi kiếm mất linh, chẳng phải sẽ thành tai nạn! Được rồi, đừng nói nhảm, Thần Long Đảo đã ở trước mặt! Ta giúp ngươi lấy được Đan Anh Thử Vương, lại cho ngươi Long huyết, có chút chuyện nhỏ như thế mà trên đường ngươi cứ lải nhải suốt, sao ngươi dày mặt thế?

Vương Khả trừng mắt nói.

Cơ mặt Xà Vương khẽ co giật, mẹ nó, ngươi lại còn trách ta?