Chỉ thấy, ở trung tâm vụ va chạm, Long Cốt lùi ra sau một bước.
- Cái gì?
Long Cốt cả kinh kêu lên.
- Giết, giết Nhiếp Thiên Bá cho ta. Ta muốn hắn phải chết. Các ngươi giết Nhiếp Thiên Bá, ta giết Long Cốt! Giết, giết, giết, giết, giết!
Sắc Dục Thiên quát.
- Vâng!
Đám Huyết Ma đồng thanh ứng tiếng.
Tức thì, Sắc Dục Thiên lao mình nhào về phía Long Cốt.
- Tên điên này!
Long Cốt cả kinh kêu lên.
Oanh!
Bão cát xung thiên, hai đại cường giả Nguyên Thần Cảnh hung hăng lao vào nhau.
Chấn động khủng khiếp đến mức ở chỗ Vương Khả cũng cuộn tung bụi mù.
Vương Khả hít sâu một hơi khí lạnh, giơ tay lên.
Hô!
Chợt thấy Thần Vương Ấn từ đằng xa bay về trong tay Vương Khả.
- Trương Chính Đạo, thế nào?
Vương Khả quay sang nhìn Trương Chính Đạo.
- Ta không biết, dù Cung Vi vẫn còn thoi thóp một hơi, nhưng lần này có vẻ trọng thương quá nặng, sau đầu toàn máu là máu!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Ta hỏi ngươi ghép nối được cánh tay cho Cung Vi chưa?
Vương Khả kêu lên.
- Ghép được rồi, chẳng qua, lần này nàng trọng thương quá nặng, không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục, thậm chí khả năng sau này cánh tay sẽ không còn được linh hoạt như trước!
Trương Chính Đạo nói.
- Ghép được là được, đừng nói nhảm, chúng ta đi mau! Long Cốt và Sắc Dục Thiên đánh nhau chính là cơ hội tốt nhất để rời đi, phải nhanh, lập tức đi ngay!
Vương Khả thúc giục nói.
- Được!
Trương Chính Đạo gật đầu.
Có Trương Chính Đạo và Xà Vương hỗ trợ, đám người Vương Khả cấp tốc phi hành trong ở bụi mù.
Chuyến này mặc dù gặp phải không ít chuyện, nhưng tính ra vẫn khá là thuận lợi.
- Vương Khả, chúng ta đi đâu?
Trương Chính Đạo hỏi.
- Về Thiên Lang Tông, Thập Vạn Đại Sơn này e rằng sắp biến thiên!
Vương Khả sắc mặt khó coi nói.
- Cái gì biến thiên?
Trương Chính Đạo nghi hoặc hỏi.
- Hai trăm Nguyên Anh Cảnh, tận hai trăm Nguyên Anh Cảnh! Ngươi biết con số này đồng nghĩa với điều gì không? Trọn cả Thập Vạn Đại Sơn mới được có bao nhiêu Nguyên Anh Cảnh, bỗng một hơi nhiều thêm hai trăm tên, Thập Vạn Đại Sơn còn an bình được ư?
Vương Khả trừng mắt nói.
Trương Chính Đạo cả kinh, hiển nhiên cũng hiểu được hai trăm tên Nguyên Anh Cảnh là khái niệm thế này. Giờ khắc này, ai còn chống đỡ được đại quân của Sắc Dục Thiên?
…..
Liên Hoa Huyết Quật.
Sau trận đại chiến kinh thiên động địa, Sắc Dục Thiên ngồi trên bảo tọa, biểu tình dữ tợn nhìn đám Huyết Ma tiến đến báo cáo.
- Bọn Vương Khả chạy rồi?
Sắc Dục Thiên trầm giọng hỏi.
- Vâng, thuộc hạ đã tra xét kỹ càng, dưới lòng đất có huyệt động trước kia Thử Vương đào móc, Vương Khả chưa chết, ôm theo Cung Vi chạy trốn!
Một tên Huyết Ma cung kính nói.
- Chủ thượng, mau đuổi theo, mau đuổi theo, Vương Khả khẳng định chưa chạy được xa, chủ thượng, Vương Khả khẳng định chưa chạy được xa!
Thử Vương đang bò rạp dưới đất lập tức giận dữ nói.
- Thúc tổ, ngài trở về thật sự là quá tốt, ngươi không biết Vương Khả dày vò chúng ta thế nào đâu, chúng ta thiếu chút liền chết rồi. Thúc tổ, van cầu ngươi, nhanh hạ lệnh, để Huyết Ma đi truy sát Vương Khả, bọn họ chạy không xa!
Chu Lâm cũng nôn nóng kêu gào.
- Im mồm!
Sắc Dục Thiên trừng mắt quát.
Thử Vương, Chu Lâm lập tức không dám nói nữa.
Sắc Dục Thiên nhìn sang tên Huyết Ma kia, hỏi nói:
- Cung Vi đâu? Đã chết rồi à?
Ai cũng không phát hiện, lúc Sắc Dục Thiên nhắc đến Cung Vi, ngữ khí hơi có chút run rẩy, cả ngươi khe khẽ run lên.
- Chúng ta không biết, chẳng qua, trên một cự thạch cách đây không xa, chúng ta thấy được có vết máu, hẳn Vương Khả từng đặt Cung Vi ở chỗ đó!
Tên Huyết Ma kia nói.
- Vương Khả đặt Cung Vi dưới đất?
Sắc Dục Thiên sắc mặt âm trầm nhìn tên thuộc hạ kia.
- Vâng, dựa theo vết máu trên mặt đất, có thể thấy cánh tay Cung Vi đã được nối liền, hẳn là Vương Khả nối giúp Cung Vi!
Tên Huyết Ma kia nói.
- Nối lại cánh tay, chứng tỏ Cung Vi còn sống?
Thân hình căng cứng của Sắc Dục Thiên rốt cục cũng được buông lỏng ít nhiều.
- Chủ thượng, mũi ta có thể truy tung, đám Vương Khả rời đi chưa bao lâu, khẳng định còn lưu lại mùi máu tươi, để thuộc hạ dẫn người đuổi giết bọn hắn!
Thử Vương lần nữa kêu lên.
- Ngươi chán sống!
Sắc Dục Thiên trừng mắt quát.
- Chủ thượng thứ tội!
Thử Vương bị dọa hết hồn. Không biết vì đâu mà Sắc Dục Thiên lại nổi giận đến thế.
Sắc Dục Thiên cũng phát hiện ngữ khí mình hơi nặng, lập tức hít sâu một hơi nói:
- Đám phế vật các ngươi, lúc ta đại chiến Long Cốt, bảo các ngươi đi giết Nhiếp Thiên Bá đều không giết được? Vô dụng!
- Chủ thượng thứ tội!
Cả đám Huyết Ma lập tức quỳ xuống.
- Chủ thượng, tên Nhiếp Thiên Bá kia giả chết, là chúng ta quá chủ quan, hắn đột nhiên vùng dậy chạy trốn, chúng ta … chúng ta không đuổi kịp!
Đám thuộc hạ đắng chát nói.
- Từ giờ trở đi, các ngươi không cần đuổi Vương Khả mà tập trung đuổi theo Nhiếp Thiên Bá. Ta muốn tìm được Nhiếp Thiên Bá, ta muốn hắn phải chết! Dù hắn chỉ là bị phụ thân, ta cũng phải giết hắn!
Sắc Dục Thiên gằn giọng nói.
- Vâng!
Đám Huyết Ma đồng thanh ứng tiếng.
- Long Cốt? Hừ! Hắn đã không phải là đối thủ của ta, trốn? Lần này ngươi có thể trốn, lần sau, để ta xem ngươi trốn được đi đâu!
Sắc Dục Thiên dữ tợn nói.
Chúng Huyết Ma lập tức không dám mở miệng.
- Thúc tổ, vậy bây giờ phải xử lý Vương Khả thế nào? Chẳng lẽ cứ vậy mặc kệ không quản?
Chu Lâm gấp gáp nói.
Sắc Dục Thiên nhìn xuống Chu Lâm và Thử Vương. Đặc biệt là lúc nhìn Thử Vương, trong mắt bắn ra sát khí không chút dấu giếm.
- Chủ thượng tha mạng, chủ thượng, thuộc hạ biết sai rồi, trước kia ta bị Ô Hữu Đạo lừa gạt, chủ thượng, thuộc hạ tuyệt đối trung thành với ngài!
Thử Vương hoảng hốt kêu nói.
- Vừa rồi các ngươi nói, bởi vì biểu thị trung thành với Vương Khả, Vương Khả mới thả các ngươi?
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
- Hả? Vâng, vâng, Vương Khả kia là đứa ngu, chúng ta nói, hắn cứ thế tin tưởng!
Thử Vương lập tức nói.
- Thúc tổ, chúng ta chỉ lừa gạt Vương Khả thôi, chúng ta sao có thể trung thành với hắn được? Tên Vương Khả đó sau cùng còn dùng uế vật tập kích ta, ta sao có thể trung thành với hắn?
Chu Lâm lập tức nói.
- Đúng, ta hận không thể giết chết Vương Khả!