- Nói nhảm, cha ta chính là là đại quan nhị phẩm của Đại Chu, bổng lộc được phát toàn là Thần Vương tệ, đại vương đúng là quá anh minh, phát Thần Vương tệ cho chúng ta, ta sẽ thành là nhóm người đầu tiên thu được tiên duyên! Ta quá cảm kích Thần Vương tệ này, ha ha ha!
- Chân dung trên Thần Vương tệ là Vương Khả, chính là hắn phát hành Thần Vương tệ, lần này được tiếp xúc tiên duyên, thực sự là cảm kích hắn!
- Không sai, không ngờ ta đến cái tuổi này rồi còn có thể mua được đồ của tiên nhân, đều nhờ Vương lão bản!
- Ngươi gọi Thần Vương tệ này là Vương lão bản?
- Nhìn đi, chân dung trên này không phải Vương lão bản thì là gì?
- Đa tạ Vương lão bản, nhờ ngươi mà ta được đến tiên duyên!
- Ta thu mua Vương lão bản từ trong tay người khác, người này bởi thân mạng trọng bệnh mới phải bán đi Vương lão bản, giá tiền thổi lên tận mấy lần, tiền thuốc thang đều xoay xở đủ, đến sau bệnh tốt rồi còn không ngừng quỳ xuống bái lạy Vương lão bản!
- Đúng vậy, đầu năm nay, có cái gì cũng đừng có bệnh, không có gì cũng đừng không Vương lão bản!
...
Tiếng nghị luận xì xào của bách tính truyền vào trong tai đám người Trương Ly Nhi.
Ba người đều quay sang nhìn Vương Khả.
- Tại sao? Tại sao bọn họ đều cảm tạ ngươi? Tiền giấy này rõ ràng là của chính bọn hắn, tại sao phải cảm tạ ngươi?
Trương Ly Nhi ngơ ngác hỏi.
- Bởi vì ta sáng tạo ra Thần Vương tệ, ta phát hành Thần Vương tệ!
Vương Khả cười nói.
- Không đúng, không đúng, trước kia một ít hoàng triều cũng từng phát hành tiền giấy, vì sao bọn họ không thu tập được lượng lớn công đức như ngươi?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- A di đà phật, ta hiểu được phần nào, bởi vì những hoàng triều kia phát tiền giấy cho bách tính là hành vi cưỡng chế, trong lòng bách tính không quá tình nguyện, trong lòng có bài xích đối với tiền giấy, làm sao sẽ có cảm kích? Ngược lại, Thần Vương tệ phát hành không hề mang tính cưỡng chế, mà là tự phát lưu thông, bách tính đều rất mong đợi Thần Vương tệ, bởi thế liền càng dễ sinh ra tâm thái cảm kích!
Bất Giới hòa thượng giải thích nói.
- Ách? Cũng đúng, ngươi dùng siêu thị Thần Vương kết hợp hỗ trợ, vừa khéo khiến bách tính cảm kích? Vương Khả, ngươi đây là đào hố này tiếp hố khác để người khác nhảy vào a!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Ngươi đánh rắm, ta đây là làm từ thiện! Được đến cảm kích cũng là hẳn nên.
Vương Khả trừng mắt đáp nói.
- Ngươi chuyện này chỉ có thể thích ứng ở khu vực phàm nhân thôi? Ra khỏi khu vực phàm nhân, chiêu này e rằng khó mà dùng được?
Trương Ly Nhi hiếu kỳ nói.
- Ngươi nói không sai, ta chỉ kiếm nhanh đợt công đức này thôi, chờ dân chúng thích ứng dần với Thần Vương tệ, Thần Vương tệ trên thị trường cũng nhiều lên, bách tính tự nhiên sẽ không cảm kích như trước. Được rồi, chỉ thế thôi!
Vương Khả nói.
Vương Khả há sẽ nói cho đám người này biết, nếu Thần Vương tệ triệt để giành được thừa nhận và yêu thích của tất cả mọi người, hiệu quả sẽ đáng sợ đến cỡ nào. Mỗi khi có người gặp phải khó khăn, lại được đến một khoản tiền cứu cấp, trong lòng lại sẽ sinh ra ý niệm cảm kích, một phần cảm kích là dành cho ân nhân đưa tiền, một phần khác chính là cảm kích tiền, tâm lý tự nhủ may mắn mà có được số tiền này!
Cảm kích tiền? Mà tiền này lại chính là Thần Vương tệ! Thần Vương tệ lại là của Vương Khả! Như vậy đối tượng thu nhận cảm kích chẳng phải liền là Vương Khả?
Những hoàng triều từng phát hành qua tiền giấy hiển nhiên cũng nhìn thấu điểm này, đáng tiếc, quan niệm của con người không phải điều có thể dễ dàng thay đổi, thiên hạ bên ngoài đều lấy linh thạch làm tiền để kết toán, dùng tiền giấy ít càng thêm ít, muốn người tiếp nhận tiền giấy, yêu thích tiền giấy là điều vô cùng khó khăn. Cũng chỉ khu vực phàm nhân Thập Vạn Đại Sơn, bách tính nơi đây ít tiếp xúc với văn hóa linh thạch bên ngoài, cộng thêm Vương Khả dùng siêu thị Thần Vương làm dụ hoặc, bách tính nơi đây mới càng dễ dàng tiếp nhận.
- Vương Khả, sao ta cảm thấy ngươi còn giấu giếm điều gì chưa nói?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Ta chỉ có thể giảng giải cho các ngươi chừng đó thôi, phần còn lại chính các ngươi đi ngộ, đường chính ta dò đi ra, dựa vào cái gì phải nói rõ từng chi tiết cho các ngươi? Các ngươi thu chỗ tốt, vét được nhiều tiền, có phân với ta không?
Vương Khả trừng mắt nói.
Ba người:
-...... !
- Được rồi được rồi, ta cũng chỉ thu được tí tẹo công đức vậy thôi, chẳng mấy chốc lại sẽ hết sạch! Đợi siêu thị Thần Vương khai trương, công đức liền sẽ càng ít, các ngươi cũng đừng chăm chăm nhìn vào làm gì!
Vương Khả khuyên nhủ.
- Vương Khả, ngươi không gạt chúng ta? Chờ công ty Thần Vương khai trương, ngươi còn sẽ thu hoạch được bao nhiêu công đức?
Trương Ly Nhi cau mày nói.
- Thật, thật! Chỉ ngần ấy chút công đức mà thôi, các ngươi cũng đừng chăm chăm nhìn vào?
Vương Khả khuyên nhủ.
Ba người đen mặt lại, thế mà gọi là chỉ có chút công đức? Ngươi có biết, người bên ngoài vì thu thập công đức mà vất vả cỡ nào không?
Ngay khi bốn ngươi tranh luận ồn ào, phía chân trời nơi xa, Cung Vi, Giới Sắc đã trở về.
Cung Vi thấy Bạch trưởng lão, Giới Sắc tay không đi về, trên mặt còn lộ ra một tia thống khổ.
- Tông chủ, Giới Sắc, các ngươi sao thế?
Vương Khả lập tức bước lên nghênh đón.
- Ba người bọn hắn bay tách ra, ta đuổi theo Bạch trưởng lão, bắt được! Đến lúc quay về thì thấy tướng công lộ vẻ thống khổ, tướng công ngươi sao thế?
Cung Vi lo lắng nói.
- Ta đuổi theo ngươi áo đen bắt đi Trương Thần Hư, kết quả, hắn vẫy ra một trận huyết vụ, mới đầu ta không quá để ý, nhưng mà, huyết vụ kia lại quỷ dị xông phá cương tráo, kích thích tròng mắt ta, đau quá, ta phải trị liệu một lát cái đã!
Giới Sắc lập tức khoanh chân ngồi xếp bằng.
- Đệ đệ ta bị người áo đen kia bắt đi?
Trương Ly Nhi lập tức nôn nóng nói.
- Đừng vội, không phải đã bắt lại được Bạch trưởng lão ư? Cùng lắm thì một đổi một!
Vương Khả nhìn Bạch trưởng lão trọng thương, bị phong ấn tu vi vứt ở một bên.
- Bạch trưởng lão, các ngươi đối phó Vương Khả thì cứ đối phó Vương Khả, sao lại bắt đệ đệ ta làm gì?