Phụ trách: Vô Tà Team
Lại một tiếng rền vang, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư mỗi người chặn lại một tên áo đen, riêng Xà Vương thì chỉ nháy mắt đã bị đối phương tung chưởng đánh bay.
- A, Vương Khả, không phải ngươi nói đối phương chỉ là một tên cường giả mới vào Nguyên Anh Cảnh thôi ư? Lực lượng này sao là mới vào Nguyên Anh Cảnh được?
Giữa không trung, Xà Vương hét thảm một tiếng.
Lực phản chấn cường đại vén lên mũ trùm đầu của ba người áo đen.
Là hắc bạch nhị trưởng lão và Ô Hữu Đạo. Xà Vương vận khí không may, vừa đúng gặp phải Ô Hữu Đạo.
Ô Hữu Đạo dù không còn pháp tướng Như Lai Phật tổ thì cũng vẫn là cao thủ Nguyên Anh Cảnh tầng thứ chín, lại thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Xà Vương Khả há có thể so?
- Hắc bạch nhị trưởng lão? Quả nhiên là hai ngươi... !
Trương Thần Hư cả kinh kêu lên.
- Trương Thần Hư, ta khuyên ngươi một câu, đừng xen vào việc của người khác!
Hắc trưởng lão trầm giọng nói.
- Hừ, nói nhảm với bọn hắn làm gì? Trước giết Vương Khả rồi tính, hai người các ngươi cầm chân Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, để ta tới thịt Vương Khả!
Ô Hữu Đạo thần tình dữ tợn nói.
- Được!
Hắc bạch nhị trưởng lão lập tức ứng tiếng.
- Dừng tay!
Trương Thần Hư vội quát.
Trương Thần Hư lấy ra quạt giấy, gió lớn cuốn thốc bốn phía, Trương Chính Đạo cũng rút ra phi kiếm chém tới, nhưng mà, hắc bạch nhị trưởng lão đều không phải ăn chay, nháy mắt liền xông tới chặn lại hai người.
- Xà Vương, còn không qua đây giúp ta!
Vương Khả kêu lên.
- Ta đánh không lại hắn, Vương Khả, chính ngươi đánh đi, ta không cần ngươi đưa về Chướng Hải, ta tự đi được rồi!
Xà Vương buồn bực kêu nói.
Thế này còn đánh cái khỉ khô, đó là Ô Hữu Đạo, ta đi lên chẳng phải tự tìm đường chết? Hơn nữa, người hắn muốn giết là Vương Khả ngươi chứ đâu có muốn giết ta, ta ăn no rỗi việc đi mua chuyện vào người làm gì?
- Ha ha ha, Vương Khả, giờ không còn ai bảo vệ ngươi nữa? Lần trước để ngươi may mắn trốn thoát, lần này, không ai có thể cứu được ngươi!
Ô Hữu Đạo hung hăng đánh tới.
- Hừ, ngươi tưởng ta sợ ngươi? Ô Hữu Đạo, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta đã bố xuống thiên la địa võng, các ngươi đừng hòng chạy thoát một ai!
Vương Khả vươn tay phải ra, trầm giọng nói.
- A ha ha, sắp chết đến nơi còn to mồm khoác lác, ta đã dùng thần thức quét qua bốn phía, xung quanh không còn ai khác, chỉ bằng ngươi? Ta muốn ngươi sống, ngươi mới được sống! Ta muốn ngươi chết, ngươi liền phải chết! Để mạng lại đây!
Ô Hữu Đạo trừng mắt quát.
- Thần Vương Ấn, trấn!
Vương Khả vung tay lên.
Oanh !
Có tiếng rền vang, là một chiếc đại ấn từ trời giáng xuống, ầm vang đè tới trấn áp Ô Hữu Đạo.
Phốc!
Phun ra một búng máu tươi, Ô Hữu Đạo bị Thần Vương Ấn ép cho nằm rạp trên đất, chỉ lộ ra mỗi cái đầu
- Cái gì?
Chúng nhân bốn phía trợn tròn mắt.
- Thần Vương Ấn? Thần Vương Ấn? Điều này sao có thể? Không phải lần trước Thần Vương Ấn của ngươi đã tiêu hao sạch tiên thiên công đức rồi ư? Làm sao còn có thể phóng đại? Còn có thể trấn áp?
Ô Hữu Đạo vừa thổ huyết vừa thất kinh la lên.
- Xà Vương, còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh lên, tới đây!
Vương Khả lại quát.
- Không thể nào, không có tiên thiên công đức, Phiên Thiên Ấn căn bản không dùng được!
Hắc trưởng lão cũng cả kinh kêu lên.
Lúc này, Thần Vương Ấn không hóa thành một tòa núi nhỏ như lần trước, uy lực hiển nhiên đã không cường đại được như xưa, nhưng dù vậy cũng đủ để trấn áp Ô Hữu Đạo.
- Vương Khả? Ngươi còn có bảo vật này?
Xà Vương kinh ngạc nhìn chăm chăm Thần Vương Ấn.
Ầm ầm!
Ô Hữu Đạo cố gắng giãy dụa, tựa hồ muốn thoát khỏi trấn áp từ Thần Vương Ấn.
- Nhanh, yêu thú không phải có man lực lớn lắm ư? Ngươi đi giúp ta đè ép Thần Vương Ấn, đè chết Ô Hữu Đạo, đừng để hắn lật tung Thần Vương Ấn!
Vương Khả thúc giục.
- Hả?
Xà Vương ngơ ngác nói.
- Thất thần làm gì? Lần này công đức không nhiều được như lần trước, cần ngươi góp thêm chút man lực, nhanh đi!
Vương Khả đạp Xà Vương một cước.
Xà Vương thần sắc mờ mịt, song vẫn cấp tốc bò đến chỗ Thần Vương Ấn, quăng đuôi quấn quanh Thần Vương Ấn, áp mạnh xuống.
Oanh!
Phốc!
Ô Hữu Đạo lần nữa phun một búng máu tươi, không động đậy gì được nữa.
Uy lực Thần Vương Ấn có hạn, chẳng qua, có Xà Vương giúp sức, rốt cục cũng triệt để trấn áp Ô Hữu Đạo.
- Hừ, Ô Hữu Đạo, ta nói rồi mà, lần này phải khiến các ngươi có đi mà không có về! Ha ha ha!
Vương Khả cười lớn.
Tất cả mọi người quanh bốn phía lại đều tròn mắt nhìn Thần Vương Ấn.
- Vương Khả, ngươi đào đâu ra công đức? Không phải ngươi nói lần trước đã dùng hết rồi?
Trương Thần Hư ngơ ngác hỏi.
- Lời Vương Khả nói ngươi cũng tin? Hắn có thứ tốt, lần nào mà không giấu đi như mèo giấu cứt, nhất định là lần trước còn chưa dùng hết!
Trương Chính Đạo ở bên giải thích nói.
- Lần trước chưa dùng hết?
Chúng nhân xung quanh thở phào một hơi, có vẻ đã hiểu được phần nào.
Chỉ có Trương Ly Nhi trên trời là vẫn nhíu mày, bởi vì Trương Ly Nhi dám chắc, lần trước Vương Khả đã dùng hết toàn bộ tiên thiên công đức, lúc ấy nàng cũng ở hiện trường! Đây là sau này mới giành thêm được!
Mới giành thêm được? Không lý nào, đoạn thời gian này, Vương Khả đào đâu ra tiên thiên công đức? Căn bản không có bất kỳ sự kiện đặc thù nào diễn ra cả?
- Không đúng, không đúng, là Thần Vương tệ? Thần Vương tệ? Vương Khả dùng Thần Vương tệ thu tập tiên thiên công đức? Lần này hắn không kiếm tiền? Không sai, lần này hắn đúng là không kiếm tiền, hắn đang kiếm công đức? Ta hiểu rồi, ta hiểu hết rồi, Vương Khả, ngươi tâm đen ra giòi a? Có chuyện tốt vét được công đức, lại không mang ta đi cùng? Ngấm ngầm ăn một mình? Mẹ kiếp, mẹ kiếp!
Trương Ly Nhi thì thào tự nhủ, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn khó mà giấu giếm.
Đương nhiên, ai cũng không nghe được tiếng thì thào của Trương Ly Nhi, lúc này, Ô Hữu Đạo bị trấn áp, Hoàng Hữu Tiên trên bầu trời rốt cục cũng chịu hết nổi.
- Ô Hữu Đạo, tên phế vật, đến cả Vương Khả đều không đối phó được?
Hoàng Hữu Tiên phẫn nộ không thôi.
- Ô Hữu Đạo, tên phế vật nhà ngươi, đến cả Vương Khả cũng không đối phó được?