- Ngươi biết cái gì, ám sát từ Kim Ô Tông có thể đến bất cứ lúc nào, ta không cẩn thận bảo vệ chính mình, sợ rằng chết thế nào đều không biết!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nhưng mà, ngươi làm thế có khoa trương quá không? !
Trương Chính Đạo thần tình cổ quái nói.
- Ta đang vung tiền phát phúc lợi cho đệ tử các tiên môn, tự bảo vệ mình chút thì có vấn đề gì? Ai mà không sợ chết? Ngươi chết thử ta xem nào?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vương Khả, ngươi yên tâm, Kim Ô Tông mà tìm đến, ta sẽ bảo vệ ngươi!
Trương Ly Nhi ở bên vỗ ngực nói.
- Nhìn đi, học theo Trương Ly Nhi chút, cầm tiền lương từ công ty Thần Vương, lại ngày ngày kiếm chuyện chất vấn lão bản! Ngươi có thể hiểu chuyện chút được không?
Vương Khả mắng nói.
- Siêu thị Thần Vương này của ngươi kiếm tiền, ta lại không được trích phần trăm! Ngươi còn dày mặt chỉ trích ta!
Trương Chính Đạo bất mãn nói.
- Trương Chính Đạo, oán khí của ngươi có vẻ lớn quá nhỉ?
Trương Ly Nhi thần sắc cổ quái nói.
- Kiếm tiền? Đã bảo ngươi rồi, siêu thị Thần Vương không kiếm tiền!
Vương Khả lập tức phủ nhận.
- Phi, ngươi lại đang lừa gạt ta đúng không? ! Trước nay ngươi hành sự đều chỉ nhắm đến tiền, làm gì có chuyện bỏ công bỏ sức như thế mà không vét tiền?
Trương Chính Đạo khinh thường nói.
- Vậy ngươi nói xem, tất cả thương phẩm trong siêu thị Thần Vương này của ta đều là do đệ tử các đại tiên môn tự thân niêm yết, ghi giá công khai, trọn cả quá trình hoàn toàn trong suốt, ta lại không đứng giữa kiếm sai giá, ta vét tiền chỗ nào?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ách! Ta vẫn chưa phát hiện, nhưng ngươi nhất định là đang âm thầm vét tiền!
Trương Chính Đạo vẫn cứ không tin.
- Hắn bực tức vì ngươi không mang hắn cùng lúc vét tiền!
Trương Ly Nhi ở bên cười nói.
- Then chốt là ta không kiếm tiền!
Vương Khả lần nữa biện minh.
- Tỷ, ta tra ra được!
Cách đó không xa, Trương Thần Hư bất ngờ đi tới.
- Tra ra được? Tra cái gì?
Vương Khả sững sờ.
- Ách, Vương Khả, ngươi cũng ở chỗ này! Không có, ta không nói gì cả! Ta không điều tra siêu thị Thần Vương của ngươi!
Trương Thần Hư lập tức thất kinh nói.
Vương Khả:
-... !
Trương Ly Nhi:
-... !
Trương Chính Đạo:
-... !
Đây gọi là không điều tra siêu thị Thần Vương? Giờ ngươi cũng học được cách nói phét? !
- Các ngươi điều tra siêu thị Thần Vương?
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
- Hừ, cũng không có gì ghê gớm cả, ta chỉ lấy làm lạ rằng ngươi kiếm tiền kiểu gì, thế nên mới nghiên cứu một chút!
Trương Ly Nhi nghiêm mặt lại, trầm giọng nói.
- Nghiên cứu một chút? Nghiên cứu được gì rồi?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Trương Thần Hư, ngươi nói đi!
Trương Ly Nhi nói.
- Tỷ?
Sắc mặt Trương Thần Hư rất là khó coi.
- Cứ nói! Không sao đâu, Vương Khả làm thì cũng làm rồi, còn sợ ngươi nói ra? Vừa khéo, còn điều gì không biết, chúng ta có thể trực tiếp hỏi Vương Khả, đừng có ở đây đoán già đoán non thêm nữa!
Trương Ly Nhi nói.
- À, được rồi, ta tra ra được, Thần Vương tệ của Vương Khả không phải tùy tiện phát cho người khác, mà là để Đại Chu vương triều, Đại Thanh vương triều phát ra dưới hình thức bổng lộc!
Trương Thần Hư nói.
- Bổng lộc? Bổng lộc gì?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Thì là phát tiền lương, tiền lương của tất cả quan viên, tướng sĩ, tạp dịch đều được kết toán bằng Thần Vương tệ! Hơn nữa còn ban hành luật lệ, quy định Thần Vương tệ là tiền hệ pháp định của hai nước, có thể mua sắm bất kỳ vật phẩm nào có trên thị trường! Tương đương với vàng bạc linh thạch!
Trương Thần Hư giải thích nói.
- Như thế chẳng phải bức quan viên, tướng sĩ tạo phản?
Trương Chính Đạo sửng sốt nói.
- Mới đầu đúng là có chút hỗn loạn, thiếu chút to chuyện, nhưng mà, rất nhanh liền đi vào ổn định!
Trương Thần Hư nói.
- Rất nhanh liền đi vào ổn định? Vì sao? Quan viên, tướng sĩ không cầm bổng lộc mà đi cầm tiền giấy, ai mà chịu nhận? ! Không có tiền nuôi gia đình, bọn họ còn không lật trời?
Trương Chính Đạo nghi hoặc hỏi.
- Bởi vì có siêu thị Thần Vương! Siêu thị Thần Vương mở ra ở đô thành ba đại vương triều, là nơi bán vật phẩm đệ tử tiên môn, các đại gia tộc quyền thế, sĩ tộc đều ùa tới như vịt! Siêu thị Thần Vương tuyên truyền nói có bán công pháp tiên nhân, đan dược, pháp bảo, binh khí … không gì là không có. Vậy nên, bách tính đều háo hức mong đợi, ai mà không muốn được trường sinh bất lão, ai mà không muốn giành được tiên duyên, trước kia không cơ hội, bây giờ siêu thị Thần Vương đặt cơ hội bày ra trước mặt, các phú hào không được tiên môn coi trọng trong khu vực phàm nhân đều háo hức đón chờ tiên duyên lần này, mong ước bản thân có thể mượn cơ hội bước vào Tu Tiên Giới? Không thì, chỉ cần mua được đan dược trường thọ cũng đủ khiến bọn họ phát cuồng!
Trương Thần Hư nói.
- Thế thì sao?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Bởi vì, quy củ của siêu thị Thần Vương chỉ cho phép dùng Thần Vương tệ tiến hành giao dịch! Các chú hào, các đại gia tộc lại không có Thần Vương tệ! Bọn họ muốn mua vật phẩm của tiên nhân thì phải làm sao?
Trương Thần Hư hỏi ngược lại.
- Thế chẳng phải vừa khéo? Trong tay những quan viên, tướng sĩ, tạp dịch kia có Thần Vương tệ, bọn họ không cần, vừa vặn... !
Trương Chính Đạo nói tiếp.
- Đúng nhỉ, trong sau một đoạn thời gian ngắn, những Thần Vương tệ kia bỗng chốc thành hàng hiếm, ai nấy đều đổ xô đi mua, đám quan chức tay cầm Thần Vương tệ, căn bản không sợ mất giá, đám phú hào thì đều liều mạng tiêu tốn vàng bạc mua về Thần Vương tệ, thậm chí giá cả đề thăng gấp hai gấp ba, vừa rồi trước khi đến đây, ta nghe nói giá tiền đã xào lên gấp năm! Hơn nữa còn là một tệ khó cầu, ngươi nói xem, đám quan viên, tướng sĩ, tạp dịch kia lấy được Thần Vương tệ làm bổng lộc còn sẽ tạo phản nữa không?
Trương Thần Hư nói.
- Ách, giá tiền tăng tận mấy lần, bọn hắn vui trộm còn không kịp!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Đúng vậy, nháy mắt Thần Vương tệ biến thành đồng tiền có tính thanh khoản cao, muốn mua cũng mua không được, ai nói quan viên, tướng sĩ, tạp dịch không muốn có được tiên duyên? Bọn họ đều giữ khư khư trong người, chuẩn bị đợi ngày mai khi siêu thị Thần Vương chính thức khai trương sẽ tới tiêu xài!
Trương Thần Hư nói.