Vương Khả hỏi.
Chúng đệ tử tiên môn khẽ nhíu mày, cảm thấy lời này của Vương Khả rất có lý.
- Phàm nhân không có tiền? Yên tâm, ta sẽ thả một ngàn vạn cân linh thạch này vào khu vực phàm nhân, để các phàm nhân đi mua vật phẩm sencond-hand mà các ngươi đã không cần! Từ nay về sau, các ngươi có vật phẩm second-hand nào để đó không dùng thì đều có thể đổi thành tiền, pháp bảo báo hỏng, đan dược dược tính nhỏ yếu, hạt giống dược liệu trồng ra chỉ có tác dụng quan thưởng, những thứ này, tuy vô dụng đối với các ngươi, nhưng lại khiến phàm nhân đổ xô đi mua, làm vậy chẳng phải càng tốt? Chí ít cũng đỡ hơn các ngươi bị gian thương nào đó mua lại với giá đồng nát sắt vụn!
Vương Khả cười nói.
- Vậy, phế phẩm mà chúng ta không cần dùng đến nữa thì được tính giá thế nào?
Một tên đệ tử tiên môn hỏi nói.
- Đúng vậy, đồ vô dụng của ta thường được bán cho một ít cửa hàng chuyên mua second-hand, ở các đại tiên trấn đều có cửa hàng tương tự, ngươi thì khác gì với bọn họ?
Lại một tên đệ tử tiên môn hiếu kỳ nói.
- Không sai, trước kia ta cũng xử lý qua vật phẩm second-hand, những cửa hàng chuyên mua second-hand rất là quá đáng, toàn ép giá quá thấp, nhiều lần khiến ta giận đến không muốn bán nữa! Ngươi thì có gì khác với bọn họ?
Lại một tên đệ tử tiên môn cất tiếng hỏi.
- Khác biệt? Khác biệt rất đơn giản, giá tiền phế phẩm second-hand sẽ do chính các ngươi quyết định! Các ngươi nói bao nhiêu tiền thì là bấy nhiêu tiền!
Vương Khả mở miệng nói.
- Ách?
Chúng đệ tử tiên môn quanh bốn phía đều sửng sốt.
Chúng ta nói bao nhiêu tiền thì là bấy nhiêu tiền? Ngươi đùa chắc?
Vương Khả hợp thời vung tay lên, lập tức, phía chính diện cao ốc Thần Vương rủ xuống biểu ngữ, trên đó viết hai chữ to tướng, siêu thị.
- Đây cũng là nghiệp vụ thứ ba mà công ty Thần Vương sắp tung ra thị trường, gọi là siêu thị! Bốn tháng sau hẳn sẽ có thể chính thức doanh nghiệp!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Siêu thị?
Đám đông không khỏi nghi hoặc.
- Không sai, siêu thị Thần Vương! Mở ở đô thành ba đại vương triều khu vực phàm nhân! Ý của hai chữ siêu thị chính là thị trường siêu cấp! Đến lúc đó, chúng ta đặt ra vô số quầy hàng, dùng lồng thủy tinh che đậy, để cho tất cả phàm nhân đi ngang qua chiêm ngưỡng quan sát, vật phẩm second-hand của các ngươi sẽ được đặt trong tủ kính pha lê, giá cả do chính các ngươi đánh dấu, các ngươi chỉ cần ghi rõ thêm đặc tính vật phẩm nữa là được! Như thế sẽ trực tiếp kết nối với khách hàng phàm nhân phần cuối, bọn họ dựa theo giá cả niêm yết mà đưa ra lựa chọn có nên mua hay không! Ghi bao nhiêu tiền bằng với bán bấy nhiêu tiền! Chỉ cần bán được đi ra, giá cả thế nào tùy các ngươi đánh dấu!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Ách, phơi bày vật phẩm second-hand của chúng ta? Để phàm nhân mua sắm? Chính chúng ta niêm yết giá?
Một tên đệ tử tiên môn lẩm nhẩm nói.
- Không sai, không có gian thương trung gian ăn chênh lệch! Dù các ngươi có bán một đôi tất thối đã dùng qua, chỉ cần có người mua! Chúng ta cũng phục vụ!
Vương Khả cười nói.
- Tất thối cũng có thể bán?
Một tên đệ tử tiên môn cười hỏi lại.
- Không sai, miễn là ngươi có mặt lấy đi ra, đồng thời không nói ngoa, hơn nữa ghi rõ đặc tính sản phẩm! Chúng ta đều sẽ phục vụ!
Vương Khả nửa đùa nửa thật nói.
- Ha ha ha ha!
Đám đông lập tức cười ồ lên.
- Vương huynh đệ, ngươi thật không kiếm tiền?
Có người nhíu mày hỏi.
- Ta đương nhiên không kiếm tiền, chẳng qua, nếu ngươi bán được đôi tất thối kia thì cần chiết khấu một phần mười doanh thu, dùng để duy trì siêu thị Thần Vương vận hành!
Vương Khả cười nói.
- Móc một phần mười?
Có người hỏi lại.
- Không sai, siêu thị Thần Vương cần ánh đèn chiếu sáng, cần tiền thuê bảo an, nhân viên tiêu thụ, nhân viên đăng ký, nhân viên bảo trì, nhân viên vệ sinh,...., ta phải phát tiền lương cho bọn họ chứ! Ngươi bán một đôi tất thối, ta chỉ lấy một phần mười chi phí vận doanh, không quá phận chứ? Giá tiền là do chính ngươi đánh dấu, ta không kiếm lấy một phân, ngươi cũng không thể để một đám người bận trước bận sau giúp ngươi bán tất thối mà chẳng thu về được gì cả?
Vương Khả cười nói.
- Ha ha ha, đúng, chỉ một phần mười, không nhiều không nhiều!
- Không sai, lần trước ta bán một thanh kiếm gãy cho gian thương chuyên đồ second-hand, bị hắn ép giá đến chỉ còn một thành, kết quả, hắn kiếm lời gấp mấy lần!
Lại một người lên tiếng.
- Vương huynh đệ, siêu thị Thần Vương này thật có thể như ngươi nói?
Lập tức, bốn phía tiệc rượu náo nhiệt cả lên, hiển nhiên, ai nấy cũng đều có rất nhiều thứ để đó không dùng, ném đi đáng tiếc, bán cho cửa hàng second-hand lại quá thua thiệt, muốn tìm được người mua, lại xấu hổ không dám nói, chẳng lẽ ta phải đi khắp nơi ồn ào, rêu rao rằng ta có một đôi giày rách, ai cần mua? Khoan nói bản thân không mặt mũi đi rao bán tứ xứ, chuyện này mà truyền về tông môn, không chừng sẽ khiến sư tôn và tông chủ bị tức chết.
- Siêu thị Thần Vương, nền tảng tốt nhất để ngươi thanh lý vật phẩm! Ở đó, vật phẩm không dùng đến của ngươi đều có thể biến thành tiền, đương nhiên, mọi người rảnh rỗi cũng có thể đến dạo chơi, không chừng, vật phẩm không người khác để đó không dùng, vừa khéo lại phù hợp yêu cầu của ngươi thì sao? Phàm nhân có thể mua sắm, mọi người cũng có thể đi mua sắm! Điểm quan trọng nhất chính là, không có gian thương đứng giữa ăn chênh lệch!
Vương Khả sảng giọng tuyên truyền.
Siêu thị Thần Vương, không có gian thương đứng trung gian kiếm sai giá?
Đám đệ tử tiên môn dồn dập lên tiếng khen ngợi, riêng Trương Ly Nhi lại vẫn cứ nhíu mày.
- Không lý nào! Như thế Vương Khả kiếm lời kiểu gì? Hoàn toàn trong suốt công khai a?
Trên mặt Trương Ly Nhi chất đầy vẻ khó hiểu.
- Tỷ, không phải Vương Khả đã nói rồi ư? Bị móc một phần mười phí dụng! Không chừng số lượng nhiều liền có thể kiếm lời?
Trương Thần Hư nói.
- Ngươi biết cái gì! Đây là chi phí vận doanh của siêu thị Thần Vương, ngươi tưởng cứ đặt ở đó là có thể bán được tiền? Phía sau đó cần rất nhiều người bận rộn, phí dụng một phần mười? Khấu trừ chi phí vận doanh ra thì cũng chẳng được bao nhiêu, hơn nữa, thứ bọn họ bán chính là gì?