- Để ta nói trước mấy lời, một ngàn vạn cân linh thạch này của ta đến từ đâu! Chắc hẳn mọi người cũng nhìn thấy, hôm đó Hoàng Hữu Tiên ô miệt thân phận ta. Ngay trước mặt mọi người, hắn đánh cược năm trăm vạn cân linh thạch với ta, cuối cùng bị thua! Số tiền này vốn phải đặt trong quỹ bảo hiểm, nhưng, tài chính dành cho quỹ bảo hiểm đã được đảm bảo, thế nên ta mới lần nữa lấy ra. Thứ nữa, trong thời gian ta bị thương hôn mê, chính ma lưỡng đạo treo thưởng tung tích về ta, mỗi bên treo giải một trăm vạn cân linh thạch! Đoạn thời gian trước bị ta cường hành đoạt lấy, lúc này chắc hẳn đã thành chuyện cười trong khắp Thập Vạn Đại Sơn?
Vương Khả cười nhìn đám đông.
- Ha ha ha ha, Vương huynh đệ, số tiền đó hẳn nên thuộc về ngươi, bọn họ treo thưởng tung tích ngươi, ngươi ngay mặt lĩnh thưởng, bọn họ không đưa, thế chẳng phải lật lọng, tiền của ngươi, cớ gì lại không cầm? !
- Việc này chúng ta đều biết, mấy vị sư huynh của ta còn nói Vương huynh đệ nghèo đến điên rồi, số tiền đó mà cũng dày mặt chiếm đoạt, kết quả bị ta xạc cho một trận, cớ gì lại không cầm, chính mình cử báo chính mình, có gì mà không được!
- Vương huynh đệ cầm hay lắm!
Việc này nếu Vương Khả không nói, rất nhiều người sau khi biết được, sợ rằng trong lòng sẽ có chút đố kỵ. Nhưng mà, lúc này lại Vương Khả công khai nói ra ngay trước mặt bao người, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy Vương Khả hào sảng.
- Đến sau, lúc ta trị liệu ở Tử Kinh, bị người đánh lén, chuyện này chắc mọi người cũng nghe được tin tức, ta không kể lại chi tiết nữa, chỉ biết kẻ đánh lén bỏ mình, lưu lại một chiếc vòng tay trữ vật, cộng thêm chính ta bỏ vào một ít, gộp chẵn là ba trăm vạn cân linh thạch, tổng cộng một ngàn vạn cân linh thạch!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Vương Khả có bao nhiêu tiền, trước nay hắn tuyệt không để người khác biết, một ngàn vạn cân linh thạch này là số tiền tất cả mọi người có thể thấy được, đoán được, vậy nên, Vương Khả lấy hết chúng ra, đặt ở trước mắt bao người, đây chính là toàn bộ tài sản của Vương Khả, đương nhiên, số ít biết rõ con người Vương Khả khẳng định đều ngấm ngầm phi một tiếng, đây sao có thể là toàn bộ gia sản của Vương Khả được?
- Vương huynh đệ, ngươi nói muốn hồi khấu một ngàn vạn cân linh thạch này cho chúng ta, rốt cuộc là có ý gì?
Một tên nam tử trên bàn tiệc có chút kích động nói.
- Các vị, cái gọi là hồi khấu không phải là đưa tặng không chút ràng buộc, mà cần chư vị cầm đồ vật trao đổi!
Vương Khả cười nói.
- Cái gì?
Chúng nhân dồn dập nhíu mày.
- Vương huynh đệ, ngươi nói thế là có ý gì? Để chúng ta cầm gì ra đổi? Ngươi muốn thứ gì của chúng ta?
Một tên đệ tử tiên môn cau mày nói.
Hiển nhiên, bắt phải bỏ ra khiến trong lòng mọi người có chút không thoải mái.
- Nói tỷ dụ thế này, giày rách mà vị huynh đệ đây đi qua! Phôi đan mà vị huynh đệ kia luyện đan thất bại! Hay là tàn thứ phẩm luyện khí thất bại của vị huynh đệ đây, thậm chí, thư pháp của vị huynh đệ kia …. À, còn có bảo kiếm mà các ngươi không cần dùng tới nữa, thậm chí là kiếm đứt gãy, tàn đao, pháp bào bị hư hại, công pháp tu luyện bình thường …. vân vân!
Vương Khả nói ra.
- Ách?
Hơn vạn người đang ngồi đều trợn tròn mắt.
Tai chúng ta nghe lầm, Vương Khả nói cái gì vậy? Sao chúng ta nghe không hiểu?
Trong cao ốc Thần Vương, Trương Thần Hư thần tình cổ quái nói:
- Vương Khả đổi nghề thu mua đồng nát?
- Im mồm! Tập trung mà nghe!
Trương Ly Nhi nhíu mày nói.
- Tỷ, ngươi nghe hiểu?
Trương Thần Hư hiếu kỳ nói.
- Không, nhưng, một khía cạnh này ta từng nghiên cứu qua, nhưng căn bản không nhìn thấy khả năng vét được tiền!
Trương Ly Nhi nhíu mày nói.
Trên các bàn tiệc xung quanh, đám đệ tử tiên môn không ngừng nghị luận, nét mặt ai nấy đều lộ vẻ mờ mịt.
- Mọi người đoán không sai, ta chính là muốn dùng một ngàn vạn cân linh thạch này để đổi lấy vật phẩm cũ nát các vị không dùng đến nữa! Mọi người cảm thấy thế có được không?
Vương Khả cười nói.
- Vương huynh đệ, chúng ta thực sự có rất nhiều thứ không còn dùng được, ném đi đáng tiếc, lại không cần dùng, nhưng mà, sao ngươi cần những thứ này?
Trên một bàn tiệc gần đó, Triệu Tứ hỏi ra nghi hoặc trong lòng chúng nhân.
- Không phải ta cần, là có người khác cần!
Vương Khả nói.
- Có người cần?
Đám đông không khỏi người hiếu kỳ.
- Được rồi, để ta nêu ra một ví dụ cho mọi người, chỗ này của ta có một thanh bảo kiếm, nhưng nó đã gãy! Các vị nhìn xem! Có ai cần dùng đến thanh bảo kiếm này không?
Vương Khả lấy ra một thanh bảo kiếm, sảng giọng nói.
- Hả?
Tất cả mọi người tập trung nhìn lại.
Bảo kiếm đứt thành hai đoạn, ai còn dùng? Mọi người ở đây đều là tu tiên giả, đều là người có theo đuổi, sao phải dùng đến cái thứ này? Thế chẳng phải cầm tính mạng bản thân ra làm trò đùa? Đại chiến chính ma, tỷ thí sinh tử, ngươi lại cầm một thanh kiếm gãy đi liều? Chán sống rồi?
- Không ai cần? Ta nhớ trong các đại tiên trấn có một ít cửa hàng, bọn họ cũng thu, nhưng chỉ là thu đồng nát sắt vụn, sau đó cho về lô tái tạo, lần nữa rèn đúc! Thế thì khác gì bán sắt vụn đâu? Bảo kiếm đi theo mọi người nhiều năm, dù có gãy cũng há thành giá sắt vụn? Cho nên, ta cảm thấy, chủ yếu là các ngươi không tìm được người mua thích hợp!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Ai còn cần kiếm gãy làm gì?
Một tên đệ tử tiên môn nhíu mày nói.
- Phàm nhân!
Vương Khả nói.
- Phàm nhân?
Tất cả mọi người tại trường đều nhíu mày.
- Mọi người đừng khinh thường phàm nhân, chúng ta cũng đi ra từ khu vực phàm nhân, chắc hẳn tất cả mọi người đều hiểu, nếu phàm nhân được đến pháp bảo tiên môn, dù chỉ là một thanh pháp bảo phế phẩm hiệu quả hơi yếu, bọn họ cũng sẽ yêu thích không buông tay!
Vương Khả nói.
- Ách... !
- Kiếm gãy thì đã sao? Ở trong tay chúng ta tuy vô dụng, nhưng ở khu vực phàm nhân lại vẫn rất hữu dụng, thanh kiếm gãy này dù kém đi đến đâu cũng sắc bén hơn thiết kiếm bình thường của phàm nhân, thậm chí còn chém sắt như chém bùn, bọn họ có thể không tranh nhau đi mua?