- Ngươi mới vừa đoạt đi một trăm vạn cân linh thạch mà Ô Hữu Đạo treo thưởng, chừng đó đủ cho ngươi dựng lên bao nhiêu cao ốc Thần Vương? !
Tử Bất Phàm khinh thường nói.
- Ngươi không hiểu, một trăm vạn cân linh thạch thì làm được gì? Ta thực sự để ý chút tiền đó ư? Ngươi biết doanh thu một ngày của công ty Thần Vương là bao nhiêu không, nó sụp ngày nào ta mất tiền ngày đó đấy!
Vương Khả buồn bực nói.
Tử Bất Phàm nghe Vương Khả khoác lác, nét mặt đầy vẻ không tin:
- Hừ!
Đúng lúc này, đệ tử Vương gia cách đó không xa cũng đi đến nghênh đón.
- Gia chủ?
Tên đệ tử Vương gia kia cung kính nói.
- Các ngươi đừng sợ đám tà ma trong tiểu viện, bọn chúng đã bị ta đánh gục hết rồi, nếu chúng dám động các ngươi, có mười cái mệnh cũng không đủ cho bọn chúng trả giá, Ô Hữu Đạo đã rơi đài, để ta xem bọn chúng còn dám tìm chết không?
Vương Khả trừng mắt liếc nhìn đám tà ma ngã xiên vẹo trong nội viện, hừ lạnh nói.
- Không, không dám!
Đám tà ma hoảng hốt kêu nói.
Mặc dù bọn hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bị đánh cho một trận nên thân, ai nấy đều hiểu được, hiện tại tuyệt đối không thể trêu chọc Vương Khả và Tử Bất Phàm, ít nhất phải tìm được Ô Hữu Đạo rồi hẵng tính.
- Cao ốc Thần Vương số hai bị sụp, lập chiêu thu dân công Tiên Thiên trùng kiến lại! Ta và Tử Bất Phàm phải đi Thần Long Đảo một chuyến, không rảnh ở lại đây giám sát! Các ngươi cứ làm trước, nhớ chú ý kỹ chút!
Vương Khả dặn dò.
- Vâng!
Tên đệ tử Vương gia kia cung kính nói.
- Đám người Đồng An An đi Thần Long Đảo?
Vương Khả nhíu mày hỏi.
- Vốn là thế, nhưng mà, mấy ngày trước Thần Long Đảo truyền đến tin tức, nói Đồng An An và mấy tên bảo an bị Ô Hữu Đạo phái người lặng lẽ bắt đến Ma Long Đảo, giờ còn chưa có tin tức truyền về!
Tên đệ tử Vương gia cung kính bẩm báo.
- Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi!
Vương Khả phân phó.
- Vâng!
Tên đệ tử Vương gia kia lập tức rút lui.
Ngước nhìn cao ốc Thần Vương số hai phía xa, Vương Khả khẽ thở dài:
- Tiền, lại phải vung tiền, kiếm nhiều đến mấy cũng không đủ tiêu, ai!
Tử Bất Phàm ở bên nhướng mắt nhìn lại, ngươi đã vét được bao nhiêu tiền rồi, chút cỏn con ấy có tính là gì?
Chướng Hải, Thần Long Đảo! Quảng trường hành cung Chu Hồng Y!
Vô số đệ tử Ma giáo đang tụ đến chỗ này!
Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh che chắn trước mặt Thánh Tử, thần sắc khó coi nhìn lên trên bảo tọa cách đó không xa. Long Cốt trái ôm phải ấp hai tên ma nữ, bên cạnh là Đồng An An và mấy tên tà ma bị trói trên hình giá.
- Ồ, Chu Hồng Y? Các ngươi thật to gan! Nếu không phải Ô Hữu Đạo bắt được một đám thuộc hạ của Vương Khả, e rằng đến giờ vẫn không phát hiện ra được, các ngươi lại đùa ta xoay vòng vòng?
Long Cốt thần tình lạnh lẽo nói.
Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh nhìn về phía đám người bị trói trên hình giá, chỉ thấy Đồng An An và mấy tên tà ma đều có dấu hiệu bị tra tấn.
- Chu đường chủ, không phải ta bán rẻ các ngươi, là thuộc hạ ngươi mật báo trước, thế nên ta mới phải, ta mới phải khai!
Đồng An An tuyệt vọng nói.
- Mật báo? Mật báo cái gì?
Chu Hồng Y trừng mắt nói.
- Chính là, chính là chuyện lần trước Tử Bất Phàm đóng giả xấu xí!
Đồng An An thấp giọng nói.
- Ngươi làm càn!
Chu Hồng Y trợn mắt nói.
- Ta, ta bị người đánh gần chết! Ta bị ép cung!
Đồng An An buồn bực kêu lên.
Sao mình lại xui xẻo thế này, chưa được mấy ngày yên lành đã bị người uy hiếp! Trước kia ở dưới trướng Sắc Dục Thiên bị uy hiếp, giờ đến dưới tay Vương Khả cũng vẫn không tránh được!
- Giáo chủ, lời của đám đệ tử Ma giáo bình thường mà ngươi cũng tin?
Chu Hồng Y nhíu mày nói.
- Vậy nên ta mới không lập tức động thủ với các ngươi, còn cho các ngươi một cơ hội để giải thích! Lần trước Vương Khả nói qua, khẩu vị Chu Hồng Y ngươi rất đặc biệt, ưa thích sửu nữ! Chậc chậc! Đương sơ sao ta lại tin tưởng được nhỉ? Miệng lưỡi Vương Khả mà cũng có thể tin? Tử Bất Phàm đâu? Gọi nàng đi ra, ta muốn kiểm tra lại xem!
Long Cốt bình tĩnh nói.
- Tử Bất Phàm không ở chỗ ta!
Chu Hồng Y nhíu mày nói.
- Ta đã tra xét nơi ở của Tử Bất Phàm, không thấy có người! Nàng nhất định là đang ở chỗ ngươi! Đừng nghĩ giấu đi là có thể trốn được ta! Nữ nhân mà Long Cốt ta nhìn trúng, ta chưa từng bỏ qua bao giờ!
Long Cốt cười lạnh nói.
Cơ mặt Chu Hồng Y co quắp cả lại:
- Giáo chủ, khoan nói Tử Bất Phàm không ở chỗ ta, dù có ở đây, thuộc hạ cũng phải cả gan góp lời, sao giáo chủ lại trầm mê nữ sắc vậy được? Ngươi nhìn quân vương ở khu vực phàm nhân đi, có quân vương nào không phải bởi vì hoang dâm vô độ, cuối cùng rước lấy kết cục nước mất nhà tan? Không nói người khác! Giáo chủ, ta nghe bảo, một trăm năm mươi năm trước, ngài cũng từng cần cụ tận tụy làm giáo chủ suốt ba mươi năm! Chưa từng trầm mê nữ sắc, nhưng mà, đến sau, có một đoạn thời gian ngài đột nhiên phóng túng chính mình, kết quả là gì? Là giáo chủ ngài bị trấn áp ở Thiên Lang Tông đằng đẵng một trăm năm mươi năm, giáo chủ, mong ngài nghĩ lại!
Trong mắt Long Cốt chớp qua một tia hồng quang:
- Hả, ngươi đang dạy ta nên làm thế nào?
- Thuộc hạ không dám!
Chu Hồng Y cắn răng nói.
- Không dám? Hừ, rõ ràng là ngươi đang dạy ta nên làm thế nào! Chu Hồng Y, đừng tưởng ngươi là đường chủ liền có thể không biết lớn nhỏ. Ở Ma giáo này, ta muốn ngươi làm đường chủ thì ngươi chính là đường chủ, ta muốn đổi người liền đổi người! Hừ, trước kia ta thấy ngươi làm người nghĩa khí nên mới có vài phần kính trọng với ngươi, song đấy không phải là lý do để ngươi nhiều lần càn rỡ. Lần trước vì Vương Khả mà đến uy hiếp ta? Lần này còn muốn bao che Tử Bất Phàm? Ngươi chán sống? !
Long Cốt thần tình dữ tợn gằn giọng nói.
- Giáo chủ, lời thuộc hạ nói ra đều xuất phát từ tận đáy lòng!
Chu Hồng Y cung kính nói.
- Lời từ đáy lòng? Hừ, ý ngươi là ta không biết làm giáo chủ?
Long Cốt lạnh lùng nói.
- Thuộc hạ không dám!
Chu Hồng Y cắn răng, cúi đầu nói.