Vương Khả lại mặc kệ Hoàng Hữu Tiên, mẹ nó chứ, hôm nay bị ngươi hại gần chết, đương nhiên phải kéo ngươi cùng! Đến lúc đó xử lý cả ngươi luôn!
- Những người còn lại đều đợi ở trên này cho ta, Long Cốt đã nói rồi, hôm nay hắn chỉ cần hoàn thành ba chuyện, đến đi! Muốn làm ba chuyện đó phải cần đạp lên thi thể ta và Hoàng Hữu Tiên! Đi thôi!
Vương Khả quát.
Long Cốt trừng mắt nhìn Vương Khả, mẹ kiếp, sao giờ ngươi lại đổi giọng kiên cường.
Hoàng Hữu Tiên kinh hãi không thôi, vốn hắn còn muốn dựa vào đám Nguyên Anh Cảnh chính đạo ngăn cản Long Cốt, bản thân thì mượn cơ hội trốn đi, sao giờ lại thành thế này? Vương Khả để tất cả mọi người đứng yên ở đây, ba người bọn hắn lại đến một trận quyết chiến sinh tử? Mẹ nó chứ, ngươi điên rồi!
- Vương Khả? Ngươi... !
Cung Vi nghi hoặc nói.
- Tông chủ, ta sẽ chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, các ngươi không đáng phải đứng ra, nghe ta, tất cả chớ động, lúc trước thả ra Long Cốt là vì ta! Hôm nay, ta liền xử lý hắn, các ngươi nhìn vào là được rồi!
Vương Khả kêu nói.
Cung Vi:
-... !
Mẹ nó, ngươi quá biết thổi rồi đấy?
- Đi nào, Long Cốt, Hoàng Hữu Tiên, ba chúng ta quyết một trận sinh tử, lôi người khác vào thì hay ho gì. Ta nói rồi đấy, chỉ ba người chúng ta, kẻ nào không muốn mặt tìm cứu viện chính là tôn tử!
Vương Khả quát.
Trên mặt Long Cốt không giấu được vẻ cổ quái, cơ mặt Hoàng Hữu Tiên cũng co quắp cả lại.
Ngươi muốn làm thật?
- Đi thôi! Đầu ta đau muốn nứt, lúc nào cũng có thể té xỉu, nhanh lên, đừng dây dưa, lát nữa đánh xong ta còn phải quay về tắm rửa, ngủ một giấc ngon lành! Đi nào!
Vương Khả đi ở phía trước, đồng thời lên tiếng thúc giục hai người.
- Vương Khả, ta đi cùng ngươi!
Trương Ly Nhi kêu lên.
- Ách? Ngươi? Ngươi đi làm gì? Chuyện của nam nhân, nương môn như ngươi xem vào gì?
Vương Khả trừng mắt buồn bực nói.
Lát nữa ta phải bại lộ Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, Long Cốt và Hoàng Hữu Tiên, giết rồi là xong, ngươi mà đến, quay đầu ta còn phải lấp miệng ngươi nữa, thế không phải thêm loạn thì là gì?
- Không được, ngươi vì bảo hộ ta mới phải đi chịu chết, Trương Ly Nhi ta không phải kẻ hèn nhát, mẹ nó, ngươi đi đâu, ta đi đó!
Trương Ly Nhi kêu lên.
- Ha ha, đúng thật là tình chàng ý thiếp nhỉ!
Long Cốt châm biếm nói.
- Hừ, không phải ngươi nói muốn làm ba chuyện ư? Giết hai bọn hắn, bắt ta đi về? Giờ ta đi cùng các ngươi, để xem hôm nay ngươi có bắt được ta về không!
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Tỷ, ngươi đừng nhiệt huyết váng đầu!
Trương Thần Hư lo lắng nói.
- Ngươi im mồm, mặc dù thực lực lão nương không đủ, nhưng tuyệt đối không phải thứ hèn nhát! Lát nữa ngươi cùng theo đệ tử chính đạo rời đi! Đừng quản chuyện của ta!
Trương Ly Nhi quát nói.
- Tỷ!
Trương Thần Hư vẫn không giấu được vẻ lo lắng.
- Ngươi im mồm!
Trương Ly Nhi trừng mắt quát lại lần nữa.
Cứ thế Trương Ly Nhi vịn lấy Vương Khả, Vương Khả cũng rất là đành chịu, thế là bị Trương Ly Nhi bám vào? Được rồi, Trương Ly Nhi nói chuyện nghĩa khí như vậy, trong lòng hắn thực ra cũng rất cảm động. Chỉ là lát nữa phải nghĩ cách lấp miệng Trương Ly Nhi, đừng để dây dưa, chứ Long Cốt mà điên lên, động thủ ngay trước mặt mọi người, vậy thì đi đứt.
- Trương Ly Nhi, giờ đâu ta đau lắm, ngươi dẫn ta bay qua đó, chính là hang động nằm dưới vực sâu Kim Ô Điện, đó chính là chiến trường của chúng ta, đi!
Vương Khả thúc giục nói.
- Được rồi!
Trương Ly Nhi dắt Vương Khả bay lên trời.
- Vương Khả!
Chúng nhân lo lắng gọi với theo.
- Nghe ta, mọi người đừng khuyên nữa, cũng không cần đánh sống đánh chết làm gì. Cứ ở đây chờ ta, đợi ta và Hoàng Hữu Tiên quyết chiến với Long Cốt xong rồi, sẽ quay về đây hội hợp cùng các ngươi!
Vương Khả kêu nói.
Đám đệ tử chính đạo không khỏi nôn nóng, cách đó không xa, bọn đệ tử Ma giáo lại đều rất là kinh ngạc.
Thần tình Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm hiện rõ vẻ lo lắng, chỉ là, giờ bọn hắn không biết trong hồ lô của Vương Khả bán thứ thuốc gì, nên mới tạm thời khắc chế chưa có hành động cụ thể. Ô Hữu Đạo cũng vẻ mặt ngơ ngác, tên Vương Khả này điên rồi chắc. Ngươi thật muốn quyết đấu với Long Cốt? !
Vương Khả, Trương Ly Nhi đã bay lên trên linh sơn.
- Hoàng Hữu Tiên, Long Cốt, các ngươi nhanh chút, mau tới đây! Còn cần ta đi mời nữa chắc? Quyết một trận sinh tử thôi? Cứ lề mà lề mề? Ai ui, đau đầu quá! ! Các ngươi có thể khiến ta bớt lo chút được không!
Nơi xa Vương Khả kêu gào nói.
Long Cốt:
-... !
Long Cốt không cách nào hiểu được trong đầu Vương Khả đang nghĩ gì, ngươi làm thế này rất khiến ta khó xử a, còn vì ta suy tính chu đáo như vậy? Không cần lo các ngươi chạy mất, còn thuận tiện giúp ta hoàn thành cả ba mục đích, đây, đây …. đến cùng là vì sao?
Hoàng Hữu Tiên:
-... !
Vương Khả, ta cám ơn tám đời tổ tông nhà ngươi! Quyết đấu? Quyết đấu cái rắm! Đến lúc đó ngươi bị Long Cốt miểu sát, ta liền phải một mình đối mặt Long Cốt, giờ ta lại đang trọng thương, hắn thì ở trạng thái đỉnh phong, ta đấu lại thế nào được?
- Nếu Vương Khả đã nói thế, vậy thì đi thôi, Hoàng Hữu Tiên!
Long Cốt đạp bước bay lên.
Vì sao Long Cốt lại đáp ứng đề nghị nghe có vẻ rất hoang đường này của Vương Khả? Không phải là hắn thật bị Vương Khả thuyết phục, mà là vì Hoàng Hữu Tiên! Hoàng Hữu Tiên dù có trọng thương thì cũng là Nguyên Thần cảnh, đợi lát nữa nếu hắn thật muốn chạy trốn, bản thân chưa hẳn đã đuổi kịp, bây giờ, cả đám cùng tiến vào trong động kia, để ta xem ngươi chạy kiểu gì!
- Khụ khụ khụ khụ!
Hoàng Hữu Tiên không ngừng ho khan.
Ngươi thật đồng ý?
Hoàng Hữu Tiên buồn bực bay lên, đến cái lúc này, không chỉ Vương Khả, Long Cốt bức bách, mà tất cả đệ tử chính đạo đều đang nhìn hắn chằm chằm! Mẹ nó chứ, sao mọi chuyện lại thành thế này?
Hoàng Hữu Tiên rất là buồn bực, cuối cùng đành cũng phải bay tới chỗ Vương Khả.
Xuống dưới vực sâu kia quyết chiến?
Hoàng Hữu Tiên không biết mục đích của Vương Khả là gì, nhưng, Hoàng Hữu Tiên không muốn đi xuống! Trận pháp trấn áp Kim Ô dưới kia đã bị phá hư, đi xuống thì có tác dụng mẹ gì đâu?